Chương 824: Chính tay ta tự mình bỏ hắn vào trong đó
Chương 824: Chính tay ta tự mình bỏ hắn vào trong đóChương 824: Chính tay ta tự mình bỏ hắn vào trong đó
Chương 824: Chính tay ta tự mình bỏ hắn vào trong đó
Ngước mắt nhìn lên bọn người Tề Hùng và Ngô Thọ ở trước mặt, Mặc Vân lộ ra sắc mặt phức tạp, há to miệng nhưng không nói gì.
Lúc này, bọn người Te Hùng thấy vậy thì mới phát giác ra có gì đó không đúng, sau đó nhanh chóng mở miệng hỏi.
"Sao thế sư đệ? Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng nói là tổ sư có cái gì..."
"Đại sư huynh, tổ sư không có vấn đề gì."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
“Nhưng sư tôn...'
Hả??
Nghe vậy, đám người Tề Hùng, Ngô Thọ đều sửng sốt, lập tức nhướng mày nói.
"Sư tôn thế nào?"
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Mặc Vân dũng cảm nói.
"Cái kia, đại sư huynh, lúc ta nói xong thì ngươi phải bình tĩnh một chút đấy."
"Nói."
"Sư tôn, lão nhân hắn... Biến mất rồi."
"Biến mất rồi? Ý gì?"
Ta nói sư tôn không thấy thì chính là không thấy, thấy bọn người Tề Hùng không hiểu rõ của mình, Mặc Vân chỉ có thể tiếp tục giải thích.
"Ý của chúng ta là, không tìm thấy sư tôn lão nhân gia hắn."
"Không thấy? Ngươi nói thẳng cho ta biết, không thấy cái gì?"
"Chỉ là một cỗ quan tài trống rỗng, bên trong không có người."
Lời này vừa nói ra, đám người Tề Hùng triệt để ngây ngẩn cả người, trong quan tài không có người sao? Sao có thể như thế được?
Không nói hai lời, Tê Hùng ba chân bốn cảng lập tức đi đến trước mặt cỗ quan tài của sư tôn, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, trong lòng mặc niệm một tiếng sư tôn thứ tội, rồi mở nắp quan tài ra.
Quả nhiên, bên trong rỗng tuếch ngoại trừ một bộ quan áo và giày cũ.
"Người đâu? Sư tôn đâu?"
Sau đó, một đạo gào thét giận dữ giống hệt với của Mặc Vân vang lên trên bầu trời của Thánh địa Đạo Nhất.
Tê Hùng trợn mắt trừng đến căng tròn, một mặt không thể tin được mà nhìn vào cỗ quan tài trống rỗng, mẹ nó sư tôn đâu?
Sau đó hắn lập tức quay đầu lại, sau đó hai mắt đỏ bừng trừng mà về phía Mặc Vân rồi nói.
"Mạc Vân, người đâu? Một sư tôn lớn từng này của ta đâu? Ngươi đưa hắn đi đâu rồi?"
Tê Hùng chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng vo ve ầm ï, quả thực là quá đáng, làm sao mà một người lớn như vậy, nói không có là không có rồi?
Nhìn Tê Hùng muốn rách cả mí mắt, Mặc Vân cũng lộ ra vẻ mặt bất lực mà nói.
"Đại sư huynh, ta không biết. Khi ta mở cỗ quan tài này ra thì đã không thấy sư tôn đâu. Ta...
"Kẻ trộm, nhất định là có tặc nhân quấy phá, mẹ nó, đến cùng là ai? Đến cùng là ai đã đào bới tổ phần của Đạo Nhất tông ta, ta mà biết thì sẽ chơi chết tổ tông nhà hắn."
Mặc Vân nhất định là sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, ở bên trong Thánh địa Đạo Nhất cũng sẽ không có người nào dám làm ra loại chuyện như vậy.
Chắc chắn là đã có người nhân cơ hội lẻn vào Đạo Nhất tông, sau đó đào bới mộ phần của sư tôn nhà hắn.
Vừa nghĩ tới việc tổ phần của nhà mình bị người ta đào bới như vậy, Tê Hùng chỉ cảm thấy một cơn lửa giận không tự chủ được đang phóng lên tận trời.
Về phần bọn người Ngô Thọ đang đứng ở một bên thì cũng là một đầu ong ong.
Tổ phần bị bới? Mẹ nó rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?
Đây quả thực là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Áp lực kinh khủng phóng lên tận trời, nhanh chóng hấp dẫn không ít đệ tử Thánh địa tụ tập lại, đồng hành còn có không ít trưởng lão.
Cuối cùng, ngay cả đám người Dư Mạt cũng như Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đều bị kinh động đến.
Suy cho cùng thì việc có thể khiến cho Tề Hùng phát ra một lửa giận lớn như vậy rõ ràng không phải là chuyện nhỏ.
Đông đảo đệ tử vây tụ ở phía xa, sau khi những người đến sau nhìn thấy Tê Hùng đang tức giận như vậy, nguyên một đám đều lộ ra vẻ nghi hoặc nói.
"Sư huynh, tông chủ bị làm sao vậy? Sao hắn lại tức giận như vậy."
"Có vẻ như tổ phần của Thánh địa Đạo Nhất chúng ta đã bị ai đó đào bới."
"Hả?"
Nghe vậy, các đệ tử đến sau đều sửng sốt, ngươi mịa nó đùa ta sao, tổ phần của chúng ta sao mà bị đào lên được.
Tuy nhiên, theo lời giải thích của các vị sư huynh, mọi người dần dần hiểu ra, chuyện này là do thi thể của sư tôn đã mất tích. Mà cái này cũng làm cho tất cả đệ tử hai mặt nhìn nhau, mẹ nó, tổ phần của nhà bọn họ mất tích rồi? Như vậy không phải là một cái thủy tổ cũng biến mất rồi sao?
Ba người Dư Mạt vừa chạy đến, sau khi nhìn thấy chiếc quan tài trống rỗng thì cũng lộ ra sắc mặt khó coi.
"Sư huynh biến mất rồi?"
"Ai? Mẹ nó là ai? Là ai làm?”
Ba người Dư Mạt cững lộ ra vẻ căm phẫn mà nhìn về phía đám người Tề Hùng, tròng mắt cũng trừng đến căng tròn.
"Tê Hùng, ngươi thân là Thánh chủ mau giải thích chuyện này là sao? Sư huynh của ta đâu?"
"Ta...
Đối mặt với sự chất vấn của ba người Dư Mạt, Tề Hùng há to miệng, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Mà ngay tại lúc này, đám người Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì ở một bên cũng lộ ra vẻ kỳ quái.
Tổ phần bị đào bới, cái này thật đúng là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, cho dù là đối với tông môn bình thường mà nói thì đây cũng không phải là một chuyện có thể dung thứ được.
Huống chỉ, đó còn là Thánh địa Đạo Nhất vừa mới được tấn thăng thành Thánh địa.
Chuyện đáng lẽ nên vui mừng lúc đầu, nhưng vừa mới quay đầu thì đã phát hiện ra tổ phần của mình đã biến mất, cái này...
Trong lúc nhất thời, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì cũng sáng suốt mà lui ra một khoảng cách, dù sao những chuyện như vậy tự nhiên bọn họ không có khả năng hỏi nhiều.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, lúc này tốt nhất là nên thành thật đứng sang một bên.
Hai mắt của ba người Dư Mạt đỏ ngầu, nghiêm khắc chỉ trích Tề Hùng, sau đó cắn răng nói.
"Tiểu tử ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, năm đó có phải là ngươi đã đưa sư huynh bỏ vào trong đó hay không? Hay là sư huynh đã bị ngươi bỏ quên ở chỗ nào rồi?"
Thời điểm mà sư huynh được hạ táng lúc đó, toàn bộ quá trình đều được đám đệ tử Tề Hùng này xử lý, mà trong lúc hạ táng thì ba người Dư Mạt cũng tới đó xem một chút.
Khi đó quan tài đã được đóng đỉnh, ba người tự nhiên không thể nhìn thấy sư huynh của mình ở trong cỗ quan tài.
Cho đến tận bây giờ, không một ai trong Đạo Nhất tông phát giác ra điều gì kỳ lạ, theo lý mà nói, việc có người đào tổ phần của mình lên là điều không thể.
Nhưng bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt, mọi người cũng không có cách nào có thể phản bác được. Trước sự chất vấn của đám người Dư Mat Tề Hùng lộ ra vẻ mặt ngây ngơ rồi nói.
"Lúc đầu chính tay ta là người tự mình đưa sư tôn bỏ vào, làm sao có thể quên được."
Sư tôn là do chính tay Tê Hùng đặt vào quan tài, việc này tuyệt đối không có khả năng phạm sai lâm.
Hơn nữa, cho dù là một tên Thánh chủ như hắn có làm loạn thì cũng không có khả năng đem làm mất một vị sư tôn lớn từng này được, điều này tuyệt đối không có khả năng.
Te Hùng liên tục cam đoan, thậm chí còn thề với trời, mà ba người Mat thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi nói.
"Có tặc, nhất định là có tặc quấy phá, tra, nhất định phải tìm ra kẻ nào đã đào bới tổ phần của Thánh địa Đạo Nhất ta. Sau đó bản đế nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết."
Nói xong, Dư Mạt nhìn thẳng về phía Ngô Thọ, cắn răng nói ra.
"Tiểu Thọ Tử, ngươi tự mình dẫn người đi đến Đông Châu, nhất định phải tìm ra cho ta, đến tột cùng là kẻ nào đã đào bới tổ phần của Thánh địa Đạo Nhất ta."
Lần này, Dư Mạt trực tiếp giao việc này cho Ngô Thọ.
Bởi vì trong một đám phong chủ, trưởng lão của Thánh địa Đạo Nhất, Ngô Thọ được coi là người đáng tin cậy và thận trọng nhất, cho nên Dư Mạt giao việc này cho hắn thì mới cảm thấy yên tâm.
Ngô Thọ cũng biết chuyện này rất quan trọng, cho nên lần này không có từ chối mà chỉ gật đầu đồng ý.
Tổ phần bị đào bới, trên dưới Thánh địa Đạo Nhất có thể nói là tức giận không thôi, dù sao đây không chỉ là bộ mặt của Thánh địa Đạo Nhất.
Mà còn là sự bất kính đối với tổ tiên.
Thân là đệ tử hậu bối, ngay cả thi thể của tổ tiên cũng không thể bảo vệ được, vậy mẹ nó còn chơi cái cọng lông.
Cho dù bây giờ đã được tấn thăng lên Thánh địa, nếu việc tổ phần của mình bị đào lên mà không được điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ trở thành một điểm đen không thể xóa bỏ trong toàn bộ Thánh địa Đạo Nhất.
Tất cả đệ tử, trưởng lão, phong chủ của Thánh địa Đạo Nhất đều đã suy nghĩ thật kỹ, một khi biết được người này là ai, nhất định sẽ chặt hắn thành từng mảnh.
Mẹ nó ngay cả tổ phần của người ta mà ngươi cũng đám đào, quả thực là thiếu đạo đức.
Cùng ngày hôm đó, Ngô Thọ đã dẫn người chạy đến Đông Châu, còn các cỗ quan tài của tổ sư và các vị tiền bối khác thì tạm cất giữ ở trong điện thờ tổ tiên được xây dựng đặc biệt để hạ táng vào ngày lành tháng tốt.