Chương 830: Bản hoàng đã phạm vào luật trời rồi sao?
Chương 830: Bản hoàng đã phạm vào luật trời rồi sao?Chương 830: Bản hoàng đã phạm vào luật trời rồi sao?
Chương 830: Bản hoàng đã phạm vào luật trời rôi sao?
Hồng Tôn một đường xông tới không thể ngăn cản, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, bởi vì từ các phương hướng khác, Te Hùng, Thạch Tùng, Kình Thiên, Mặc Vân, Lâm Phá Thiên, Tân Sơn Hải và một đám phong chủ, và trưởng lão của Đạo Nhất tông đều hướng về phía đại điện của Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu mà đánh tới.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại điện của Yêu Hoàng Điện đều trở nên thân hồn nát thần tính.
Mà đây còn là đang phải đối mặt với sự vây công tập thể của toàn bộ các cao tang trong Thánh địa Đạo Nhất nữa.
Về tình hình trong đại điện lúc này, Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu làm gì còn bộ dáng xuân phong đắc ý như trước nữa, sau khi nghe đám yêu thú thủ hạ báo cáo, cả khuôn mặt của nó cũng trở nên cực kỳ tối tăm.
"Ngươi nói cái gì? Đại Thánh và Thánh giả của Thánh địa Đạo Nhất đánh tới chỗ của bản hoàng rồi sao? Có bao nhiêu người tới?"
"Cái này... Ít nhất là mấy chục..."
Đối mặt với câu hỏi của Yêu Hoàng Ngai Hiểu, tên yêu tộc này nhỏ giọng đáp lại, nhưng một giây sau, cái tên Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này đã giận dữ gầm lên.
"Đánh rắm, làm gì có chuyện mấy chục Đại Thánh và Thánh giả dám tới trêu đùa bản hoàng chứ?"
"Yêu Hoàng tha mạng, tiểu nhân thật sự không dám phóng đại, thật sự chính là như vậy, lúc này đã không thể ngăn được nữa."
Hả??
Nhìn thấy dáng vẻ của con Yêu tộc này không giống như đang nói đùa, cái con Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này khẽ nhíu mày, chẳng lẽ lời mà nói là thật sao?
Nhưng đây không phải là nói đùa sao, mặc dù chính mình là Yêu Hoàng hàng thật giá thật, nhưng mẹ nó cũng không đến mức khiến Thánh địa Đạo Nhất phái mấy chục vị Đại Thánh, Thánh giả đến vây công hắn như vậy.
Toàn bộ Thánh địa Đạo Nhất sợ là cũng chỉ có vốn liếng ít ỏi đó.
Dùng hết sức mạnh của Thánh địa một phương chỉ để giết chết một tôn Yêu Hoàng như nó sao? Quả thực là nói đùa rồi.
Cái đội hình này vẫn là nên tập trung vào việc khai chiến với Thánh địa của Yêu tộc mới đúng.
Nhưng làm vậy không phải là dùng đại bác để giết chết con muỗi sao?
Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này nhất thời cảm thấy có chút tê dại, bởi vì hành động của Thánh địa Đạo Nhất thật sự là quá mức kỳ lạ rồi.
Nhưng không đợi nó suy nghĩ nhiều thì một con yêu thú khác đã lao vào, thần sắc hoảng hốt nói.
"Không xong rồi, Thánh địa Đạo Nhất đã đánh tới..."
Lời này vừa nói ra đã khiến cho cái tên Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này sửng sốt, sau đó tức giận gầm lên.
"Chẳng lẽ Yêu Vương ở trên tiền tuyến đều đã chết hết rồi sao? Tại sao trước đó không có bẩm báo gì vậy?"
Ngỗi Hiểu tự nhiên không biết, những con yêu vương kia không phải là không muốn bẩm báo, mà là do bọn chúng hoàn toàn không có cơ hội.
Mục tiêu của đám người Hồng Tôn là Ngỗi Hiểu, còn vê phần các chấp sự và đệ tử thân truyền kia cũng chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, sau đó làm một chút Yêu Vương.
Cho nên lúc này, toàn bộ Yêu tộc ở bên ngoài Vạn Yêu Quan đều đã là ốc còn không mang nổi mình ốc.
Trong mắt của hắn tràn đầy lửa giận, Thánh địa Đạo Nhất này quả thực là kiêu ngạo đến cùng cực.
"Ngươi thật sự cho rằng bản hoàng là thịt treo bên miệng của bọn hắn sao? Cuồng vọng..."
Nói xong, yêu lực quanh thân cái tên Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này dâng trào, trong nháy mắt, toàn bộ đại điện đều bị nó trực tiếp chấn nát, mà nó cũng phóng lên cao.
"Thánh địa Đạo Nhất, các ngươi khinh yêu quá đáng. Hôm nay, bản hoàng sẽ... sẽ..."
Vốn trong người đang tràn ngập cuồng nộ và yêu khí ngút trời, nhưng ngay khi cái tên Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này vừa mới xông lên chân trời, lời còn chưa kịp nói hết thì đã bị một màn trước mắt chế ngự.
Chỉ thấy bốn phía thực đúng là đứng day mấy chục vị Đại Thánh và Thánh giả của Thánh địa Đạo Nhất.
Mẹ nó Thánh địa Đạo Nhất này điên rồi sao? Chính mình chỉ là một tôn Yêu Hoàng, vậy mà các ngươi lại bày ra một chiến trận như thế này sao? Các ngươi mẹ nó là muốn lộng chết Yêu Đế mới đúng.
Sắc mặt của nó lập tức trở nên vô cùng phức tạp, mặt khác, bên phía đám người Hồng Tôn đã tận mắt xác nhận, đó chính là Yêu Hoàng mà bọn họ đang tìm kiếm.
Lúc này Hồng Tôn lập tức việc nhân đức không nhường ai mà chủ động đứng ra nói chuyện.
"Chư vị sư huynh đệ, không bằng các ngươi để con súc sinh này cho ta đi. Đến lúc gọi món, ta sẽ tự mình mời chư vị sư huynh đệ ăn xong một bữa.”
Mặc dù ý tưởng này rất tốt đẹp, nhưng cơ hội gọi món ở ngay trước mắt, cho dù là ai cũng đều muốn bỏ lỡ, cho nên hắn vừa dứt lời, đám người Tần Sơn Hải, Thạch Tùng đã trực tiếp phản bác.
"Hồng Tôn sư huynh nói sai rồi, không bằng để cho ta, đến lúc đó ta sẽ đãi ngươi một bữa."
"Lão phu phụ trách Hình Phạt đường, nếu bàn về sự tín nhiệm thì đương nhiên việc nhân đức không nhường ai rồi, vẫn là nên để ta xử lý cái nguyên liệu nấu ăn này là công bằng nhất."
Ai cũng muốn đạt được một cái cơ hội gọi đồ ăn, mà sau khi nhìn đám người Thánh địa Đạo Nhất trực tiếp cãi vã nhau như vậy thì cái tên Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này lập tức ngây ngẩn cả người.
Nhưng sau đó trong lòng hắn lại sinh ra ý định muốn bỏ trốn, muốn thừa dịp mọi người không chú ý mà lẳng lặng trốn mất.
Mặc dù đây là một ý tưởng hay, nhưng bọn người Hồng Tôn sao có thể cho nó cơ hội này.
Cho nên sau khi dưới chân cảm giác có hành động, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía nó.
"Muốn chạy?"
"Chư vị sư huynh đệ, những vấn đề khác tạm khác lại đã, đợi đến lúc bắt được nguyên liệu nấu ăn này lại rồi tính tiếp."
"Được."
"Ta không có ý kiến."
Nói xong, bọn người Hồng Tôn đã trực tiếp hành động.
Có hàng chục người có mặt, nhưng những người có sức cạnh tranh thực sự cũng chỉ có đám Hồng Tôn, Thạch Tùng, Tần Sơn Hải, Lâm Phá Thiên đã đột phá sự tôn tại của Đại Thánh.
Còn đám phong chủ và trưởng lão vẫn chưa đột phá đến Đại Thánh như Mặc Vân và Mạc Du, hiển nhiên là không có khả năng tranh đoạt.
Đối mặt với sự vây công của mấy tên Đại Thánh và ánh mắt nhìn chằm chằm của mười mấy tên Thánh giả, con Yêu Hoàng Ngai Hiểu này hoàn toàn tê liệt.
Mẹ nó đây là do nó đã phạm phải luật trời sao? Nếu vậy thì xin ông trời trừng phạt nó thay vì để một đám đại hán móc chân như vậy đánh nó.
Cũng không trụ được bao lâu, sau khi đối mặt với sự vây công của mấy tên Đại Thánh, Ngỗi Hiểu cũng đã sớm bị đánh tới mức hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
Thấy chỉ còn lại một hơi thở, mấy người Hồng Tôn cũng không dám ra tay nữa vì sợ giết chết nó.
Sau khi nén Ngỗi Hiểu chỉ còn một hơi thở sang một bên, đám người Hồng Tôn lại tranh cãi về quyền sở hữu món ăn này lần nữa.
"Mới vừa rồi là do ta một kiếm đả thương nặng nó, cho nên quyền sở hữu món ăn này thuộc về ta."
"Cười chết ta rồi. vậy còn việc ta đã dùng một đao chém đứt động mạch chủ của nó, sao ngươi không nói luôn đi?”
"Các ngươi không nên tranh cãi, rõ ràng là mới vừa rồi là do lão phu đã dùng Lôi Thần Ấn làm nó bị trọng thương."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, không ai nhường ai, nhưng khi bọn họ không chú ý, con Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu vốn đã bất tỉnh lại lặng lẽ mở mắt.
Nó thật sự là chỉ còn lại có một hơi, nhưng cũng không có thật sự ngất đi, chỉ là đang giả vờ mà thôi.
Không thể làm gì khác hơn là chờ đợi một cơ hội, mà bây giờ cơ hội này đã đến.
Không có bất kỳ cảnh báo nào, trong khi bọn người Hồng Tôn đang tranh cãi không ngừng nghỉ, con Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này đột nhiên bạo khởi, thiêu đốt tinh huyết của mình không chút do dự, hưu một cái liền biến mất ngay tại chỗ.
"Hả? Vừa rồi thứ gì mới bay qua vậy?"
"Mẹ nó nguyên liệu nấu ăn chạy mất rồi."
"Là do nhóm các ngươi cứ cãi nhau, nếu nhường cho ta thì tốt rồi. Bây giờ thì tốt rồi, thịt đã đến bên miệng còn để nó bay mất."
"Đừng mịa nó nói nhảm nữa, mau đuổi theo đi."
Tốc độ của Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này cực nhanh, hắn biết rất rõ đây là cơ hội duy nhất để chính mình trốn thoát.
Tuy nhiên, do thiêu đốt khí huyết cho nên đôi mắt vốn đã bị thương của nó càng trở nên thêm họa vô đơn chí, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
Nhưng đối với cái này, Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu lại hoàn toàn không quan tâm đến, bởi vì đây là cơ hội duy nhất, uyệt đối không thể để cho đám Hồng Tôn đuổi kịp, nếu không mọi chuyện sẽ uổng công.
Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu một đường chạy trốn, phương hướng mà hắn chạy trốn lại chính là thung lũng mà Từ Kiệt biết.
Lúc này Hắc Khuyển Yêu Vương cứ thế mà bị phù trận và trận pháp oanh sát, sau đó Từ Kiệt dẫn theo một đám các sư huynh đệ đi tới, cười nói. .
"Cho nên mới nói, chiến lược tốt nhất là đánh đuổi quân địch mà không cần chiến đấu."
“Tam sư huynh nói đúng, sư đệ lĩnh giáo.
Nghe vậy, khóe miệng của các sư đệ co giật mà nói, ngươi mẹ nó quả thực là phát rồ.
Còn sót lại một số phù trận và trận bàn vẫn chưa bị kích hoạt, ngay lúc Từ Kiệt đang chuẩn bị dọn dẹp thì đột nhiên, một bóng đen căn bản là không có thấy rõ ràng đã lao vào trong sơn cốc, sau đó, những phù trận và trận pháp còn sót lại cũng lập tức bi phát động lần nữa. "Cái này..."