Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 142 - Chương 831: Từ Tam Ta Là Thiên Tuyển Chỉ Tử.

Chương 831: Từ Tam ta là thiên tuyển chỉ tử. Chương 831: Từ Tam ta là thiên tuyển chỉ tử.Chương 831: Từ Tam ta là thiên tuyển chỉ tử.

Chương 831: Từ Tam ta là thiên tuyển chỉ tử.

"Mẹ kiếp."

Vừa định đi ve phía sơn cốc thì đột nhiên nhìn thấy bên trong sơn cốc vốn đã yên bình nay lại trở nên rực lửa, mơ hồ trong đó còn có thể nghe được từng trận nộ hống.

"Ai? Là ai ở chỗ này mai phục bản hoàng? Chết tiệt..."

Biến cố đột nhiên xuất hiện này khiến cho nhóm của Từ Kiệt đưa mắt nhìn nhau.

“Tam sư huynh, đó là...'

"Ta cũng không biết."

Từ Kiệt cũng không thấy rõ đó là thứ gì, chỉ cảm thấy hưu một cái, sau đó một bóng đen chợt loe mà qua.

Trong lúc các sư huynh đệ còn đang thắc mắc thì phù trận và trận bàn ở trong sơn cốc ngày càng trở nên hung hãn hơn.

Rõ ràng là thứ vừa chạy tán loạn vào trong sơn cốc kia. .

"Ai, là ai2 Bổn hoàng giết chết các ngươi..."

Tiếng rống giận càng ngày càng to lớn vang dội, sau khi có một vài đệ tử nghe được hai chữ " bổn hoàng thì đều tỏ ra nghi ngờ.

"Ngươi nghĩ xem ở bên trong Yêu tộc, là sự tồn tại của thứ gì thì mới có thể xưng tự xưng bổn hoàng?"

"Đây... Đây không phải là Yêu Hoàng sao?”

"Vậy có chạy hay là không chạy?”

Trong Yêu tộc, một người có thể tự xưng là bổn hoàng thì tu vi của người đó hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới Yêu Hoàng, mà một tôn Yêu Hoàng tuyệt đối không phải là thứ mà đám Từ Kiệt có thể chống lại được.

Cho dù trong sơn cốc có đầy đủ phù trận và trận bàn đi chăng nữa thì nó cũng chỉ có thể dùng để giết Yêu Vương, nhưng đối với Yêu Hoàng mà nói thì chắc chắn không đủ.

Nghe vậy, chúng đệ tử liếc mắt nhìn nhau, Từ Kiệt cũng không chút do dự mà nói.

"Rút."

Thậm chí hắn còn không thèm quan tâm đến thi thể của Hắc Khuyển Yêu Vương, nói đùa, nếu đối phương thật sự là một tôn Yêu Hoàng, vậy phiền phức lớn rồi.

Các sư huynh đệ khác cũng không chút do dự mà lập tức quay người rời đi.

Nhưng ngay lúc mọi người đang chuẩn bị rút lui thì một quả cầu lửa từ trong sơn cốc lao ra, mà hình dáng của quả cầu lửa này vẫn mơ hồ nhìn thấy được. "Quả nhiên là đám Nhân tộc hen hạ các ngươi. Bổn hoàng giết chết các ngươi."

Trong miệng tức giận quát, mọi người thấy vậy thì lập tức sợ hãi, mà trong lòng của Từ Kiệt cũng chùng xuống, nhưng hắn không hề do dự mà lập tức đứng ở trước mặt mọi người.

"Các ngươi đi, để ta giữ hắn lại."

“Tam sư huynh, ngươi...'

"ĐI"

Đối mặt với một tôn Yêu Hoàng, Từ Kiệt biết mọi người sẽ không có một chút hy vọng chiến thắng nào, cho nên chạy trốn mới là lựa chọn duy nhất.

Thân là Tam sư huynh của Thần Kiếm Phong, lúc này nhất định phải ở lại để câu giờ chư vị sư đệ có thời gian chạy trốn.

Không cho mọi người có cơ hội nói chuyện, Từ Kiệt đã trực tiếp hét lên.

Dưới quát lớn của Từ Kiệt, mặc dù chúng sư đệ không muốn nhưng cũng chỉ có thể nhanh chóng rời đi.

Còn bên phía Từ Kiệt thì trong tay cầm trường kiếm, sắc mặt ngưng trọng mà đứng ở trước mặt Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc chiến thắng, mặc dù cái tên Ngỗi Hiểu ở trước mắt này trông có vẻ không ổn, nhưng dù sao đối phương cũng là Yêu Hoàng, cho nên dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng không phải là chuyện mà một người có tu vi Thiên Nhân cảnh như Từ Kiệt có thể đối phó.

Lúc này Từ Kiệt chỉ nghĩ mình có thể kéo dài thời gian được bao lâu thì hay lúc đó, ít nhất là có thể để cho tất cả sư đệ thành công trốn thoát đến nơi an toàn.

Hắn vô thức siết thật chặt trường kiếm ở trong tay, mà con Hổ Yêu ở bên cạnh hắn đã sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh.

"Nhân loại ti bỉ, chết cho bản hoàng."

Đối mặt với Từ Kiệt đang ngăn ở trước mặt mình, Yêu Hoàng Ngai Hiểu nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lao về phía trước.

"Tới...

Từ Kiệt thấy thế thì toàn thân căng chặt, đang chuẩn bị một kiếm chém ra, nhưng giây tiếp theo thì đã thấy Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu còn chưa kịp tiến lên hai bước thì đã ngã thẳng xuống ngay trước mặt hắn.

Trường kiếm ở trong tay vừa mới giơ lên thì tôn Yêu Hoàng này tới mẹ nó rồi.

Hả??

Nhìn Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu trước mặt với vẻ không hiểu ra sao, chờ đến khi ngọn lửa bị dập tắt, Từ Kiệt không tự chủ được mà hút vào một ngụm khí lạnh. Tê.

Nguyên nhân chủ yếu là vì thứ này thật sự quá thê thảm rồi, mặc dù ngọn lửa vừa rồi không làm cho nó bị thương bao nhiêu, nhưng trên người của tên gia hỏa này lại đầy vết thương, gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Tuyệt đối không phải là do phù trận và trận bàn gây ra, cho nên là do vừa rồi tên này bị thương nặng, chỉ còn lại một hơi thở?

Sau đó đánh bậy đánh bạ lại xâm nhập vào sơn cốc, không hiểu sao chính mình lại bị phù triện và trận bàn oanh chết?

Rất nhanh đã nhận ra điều này, tâm trạng của Từ Kiệt chuyển từ buồn bã sang vui mừng, mẹ nó tên này là một tôn Yêu Hoàng đấy.

"Haha, phát, phát con mẹ nó rồi."

Nhịn không được mà cao giọng cười ha hả, ta, Từ Tam ta thật sự là thiên tuyển chi tử mà.

Người thì đang ngồi ở trong sơn cốc, Yêu Hoàng từ trên trời giáng xuống, không phải người nào cũng có được vận khí như vậy.

Ngay khi Từ Kiệt đang vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì mấy người Hồng Tôn một đường truy kích tới cũng đuổi đến, vừa hiện thân thì đã vội vàng hỏi.

"Từ Lão Tam, ngươi có thấy con Yêu Hoàng nào chạy tới không?”

Hả??

Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của bọn người Hồng Tôn, Từ Kiệt cảm thấy hơi choáng váng, nhưng sau đó thì đã lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Đoán không chừng cái con Yêu Hoàng này đã bị đám sư tôn đánh cho trọng thương, mà nghĩ đến thì đúng là như thế, ngoài họ ra thì còn có ai có khả năng này.

Chỉ là hiện tại, cái đâu Yêu Hoàng này đã thuộc về Từ Tam ta.

Nghĩ tới đây, Từ Kiệt mỉm cười.

"Ta không nhìn thấy Yêu Hoàng nào trốn đến đây cả, nhưng có một Yêu Hoàng đã chết thì đúng là có một con.”

"Yêu Hoàng chết sao?"

Bọn họ hơi cau mày, người này đang nói cái gì vậy, nhưng khi đám người Hồng Tôn nhìn thấy Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu đang nằm bất động ở trước mặt Từ Kiệt, nguyên một đám chết lặng.

"Cái này, cái này, Cái này... Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu?"

"Tại sao thứ này lại chết được?"

"Sư tôn, cái này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là đã chết dưới kiếm của đệ tử rồi."

"Ngươi giết?" Hồng Tôn, Tần Sơn Hải, Lâm Phá Thiên, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Từ Kiệt.

Cho dù có bị đánh chết thì bọn họ cũng sẽ không tin Từ Kiệt có năng lực giết chết Yêu Hoàng, đừng nói là hắn, ngay cả những tên phong chủ cấp Thánh cảnh như Mặc Vân và Mạc Du cũng đều không có năng lực này.

Nhưng lúc này, Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu quả thực là đã chết, thi thể của hắn vẫn đang ở ngay trước mặt bọn họ, dưới chân Từ Kiệt.

Không tệ, lúc này Từ Kiệt còn giam lên trên người của con Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này, nở nụ cười nói.

"Ta biết sư tôn rất khiếp sợ, nhưng sự thật chính là như vậy, đồ nhi thừa dịp Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này bị trọng thương, sau đó đại chiến với hắn một phen, cuối cùng dùng kiếm giết chết hắn. Cho nên con Yêu Hoàng này quả thực là đã bị đồ nhi giết chết."

Hả??

Nghe Từ Kiệt nói như vậy, bọn người Hồng Tôn lại có chút không phản bác được, nhưng đồng thời bọn họ cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng phải trước đó cái tên Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu này đã bị đám người Hồng Tôn đánh trọng thương rồi lại trốn thoát trong lúc không ai để ý sao.

Đoán không chừng là một đường trốn đến nơi đây, sau đó vừa hay đụng phải Từ Kiệt, Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu trên thân mang trọng thương cứ như vậy bị Từ Kiệt nhặt được tiện nghi.

Mẹ nó, vừa nghĩ đến đây, bọn người Hồng Tôn vô thức liếc nhìn nhau một cái, tâm tình khó chịu đến mức không nói ra được.

Bọn họ đánh sống đánh chết, tranh tới tranh lui, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác, mẹ đó đây là chuyện quái gì vậy?

Đặc biệt là Hồng Tôn, sau khi nhìn vê phía tam đệ tử của mình, trong lòng cũng lập tức dâng lên cảm xúc lẫn lộn.

Đừng nói là vận khí của tên nhãi con này tốt đến mức mạc danh kỳ diệu lấy được một con Yêu Hoàng đấy?

"Sư tôn, thế nào? Đồ nhi không làm ngươi mất mặt chứ?”

Đặc biệt lúc này Từ Kiệt còn một mặt đắc ý, Hồng Tôn nhìn thấy vậy thì càng cảm thấy tay mình ngứa ngáy không kiềm chế được, còn muốn tát ai đó một cái.

Điều quan trọng nhất là mẹ nó con Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu chết tiệt đã chết, đây mẹ nó chẳng phải là tổn thất rất lớn sao?

Phải biết, phần thưởng do Thực Đường đưa ra là bắt sống Yêu Hoàng thì mới có cơ hội gọi món, nhưng Yêu Hoàng đã chết thì không có cơ hội gọi đồ ăn, chỉ có phần thưởng khác.

Nghĩ đến đây, Hồng Tôn cũng cảm thấy như có cục máu đông ở trong lồng ngực, ngay cả hơi thở cũng có chút không đều.
Bình Luận (0)
Comment