Chương 832: Bọn họ làm sao biết được?
Chương 832: Bọn họ làm sao biết được?Chương 832: Bọn họ làm sao biết được?
Chương 832: Bọn họ làm sao biết được?
Hồng hộc thở hổn hển, Hồng Tôn hung tợn nhìn thoáng qua thi thể của Yêu Hoàng Ngỗi Hiểu, trong lòng thâm mắng.
"Thật mịa nó cái tên phế vật, ngươi tốt xấu gì cũng là một Yêu Hoàng, thế mà lại bị một tiểu quỷ cấp Thiên Nhân cảnh giết chết? Quả thực là làm mất mặt toàn bộ Yêu tộc mà."
Trong lòng của hắn rất có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngươi nói xem tại sao con hàng này vẫn chưa trải qua một trận đánh, chỉ cần tùy tiện làm một chút, cứ như vậy mà chất luôn vậy.
Tức thì tức, nhưng sự thật đã là như thế, cho nên Hồng Tôn cũng không còn cách nào khác ngoài việc ngẩng đầu nhìn về phía Từ Kiệt, trên môi nở một nụ cười cực kỳ gượng ép.
Mà lúc Từ Tam nhìn thấy biểu tình này của sư tôn nhà mình, trong lòng lập tức biết không ổn rồi.
Quả nhiên, một giây sau, Hồng Tôn đã cười híp mắt mà mở miệng nói.
"Đồ nhi, ngươi nghe sư tôn nói, Yêu Hoàng này ngươi không nắm chắc được đâu, chi bằng để vi sư đi."
Thi thể thì thi thể vậy, còn hơn là không có cái gì, mà đến lúc đó thì hắn vẫn có thể nói một tốt chút với tiểu tử Trường Thanh, nói không chừng còn có thể tranh thủ được một chút mà lấy được tư cách gọi đồ ăn.
Đáng tiếc suy nghĩ này của Hồng Tôn quá đơn giản, hay nói cách khác là hắn đã quên Từ Kiệt là tên nghịch đồ như thế nào, mà con hàng này còn là một thân phản cốt nữa.
Cho nên vừa dứt lời, Từ Kiệt lập tức không chút do dự, đầu đã lắc nguầy nguay.
"Sư tôn yên tâm, chỉ là một con nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Hoàng mà thôi, đồ nhi vẫn có thể tự mình nắm chắc được."
"Ngươi....
Lời này vừa nói ra đã khiến cho trực tiếp ngây ngẩn cả người, khá lắm, thiếu chút nữa là đã quên mất, mịa nó những tên đồ đệ dưới trướng này của chính mình đều là một đám nghịch đồ.
"Từ Lão Tam, nhiều năm như vậy vi sư đối với ngươi như thế nào?"
Nếu đã là như vậy, lựa chọn duy nhất cũng chỉ có thể đánh cảm tình bài, nhưng Từ Kiệt rõ ràng là một tên rất khó chơi, ngay trước mặt Hồng Tôn đã trực tiếp thu thi thể của Yêu Hoàng Ngai Hiểu vào trong không gian giới chỉ, sau đó mới mở miệng nói.
"Sư tôn tự nhiên là vô cùng tốt với ta, nhưng người ta thường nói, huynh đệ ruột thịt thì cũng phải tính toán rõ ràng. Nhưng sư tôn yên tâm, đến lúc đó, nếu đệ tử có một miếng thịt ăn, nhất định sẽ cho ngươi một ngụm canh."
Ta.... Ta mịa nó thật sự là cám ơn ngươi. Hàm răng cắn chặt đến mức khanh khách rung động, mà lúc nhìn thấy biểu tình của sư tôn có gì đó không ổn, Từ Kiệt cũng thông minh, sau đó quay người chạy vào sơn cốc mà không nói hai lời.
"Sư tôn bảo trọng. Đồ nhi còn có việc, đi trước một bước."
Nói xong, người cũng biến mất ở ngay trước mặt bọn người Hồng Tôn.
Khi Từ Kiệt rời đi, bọn người Thạch Sùng cũng bỏ cuộc.
"Ta đã nói các người đừng có tranh nhau, bây giờ thì tốt rồi? Một ngụm cơm cũng không thể ăn.
"Trách ta? Vậy tại sao ngươi lại muốn tranh giành?"
"Ta thân là nhị trưởng lão phụ trách Hình Phạt đường, lẽ ra phải để ta đến phân phối mới đúng.'
'Xéo đi.
Bận bịu khắp nơi, sau cùng ngay cả một cọng lông cũng không lấy được, mà đây chính là điều bọn người Hồng Tôn nhất thời không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, thân là trưởng bối, cũng không tiện ra tay cướp đoạt được.
Huống chi Từ Kiệt đã thu cái thú đó vào trong không gian giới chỉ, tuy không dám nhưng tấm mặt mo này vẫn là nên như thế.
Không bắt được Yêu Hoàng, bọn người Hồng Tôn cũng chỉ có thể phát tiết lửa giận lên một đám Yêu Vương.
Tiếp theo, những con Yêu Vương của Yêu tộc ở tiền tuyến này trực tiếp rơi vào tuyệt vọng.
Đối mặt với một đám Đại Thánh, thành thật mà nói thì những con Yêu Vương này chính là đầu trống rỗng.
Ta mịa nó đến cùng là đã phạm phải tội ác tày trời nào thì mới phải chịu cảnh như thế này chứ?
Nhưng đám người Hồng Tôn lại hoàn toàn không cho bọn chúng bất cứ cơ hội nào, tiến lên là lập tức động thủ, hơn nữa còn rút kinh nghiệm từ trước, căn bản không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào, trói lại trước rồi mới nói chuyện.
Cứ như vậy, dưới sự truy đuổi của đám người Hồng Tôn, từng đầu Yêu Vương lần lượt bị bắt.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Thánh địa Đạo Nhất đột nhiên hành động, trực tiếp đánh đến mức khiến cho đám Yêu tộc ở tiền tuyến thất linh bát lạc, vô số yêu thú bỏ chạy, có số chết, có số bị bắt.
Mà tin tức này cũng nhanh chóng truyền đến Tam Đại Thánh địa của Yêu tộc, sau khi nghe được tin tức, nguyên một đám các lão tổ của Tam Đại Thánh địa đều lộ ra sắc mặt khó coi.
Sau khi thông qua bí pháp lại tập hợp lần nữa, lúc này một một tên lão tổ của Thánh địa Hoả Phượng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng rồi nói.
"Chúng ta vừa mới vạch ra kế hoạch, còn chưa có bắt đầu hành động, Thánh địa Đạo Nhất đã tiên hạ thủ vi cường. Các ngươi nói xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"
"Có lẽ là trùng hợp thôi."
"Trùng hợp? Ồ, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy sao? Hơn nữa, nếu đã không có chuyện gì đặc biệt thì làm sao tất cả thành viên của Thánh địa Đạo Nhất đều xuất hiện, thậm chí là ngay cả mấy tôn Đại Thánh cũng xuất hiện chứ."
Không thể nào là trùng hợp được, ít nhất là trong mắt của một đám lão tổ Yêu tộc, lần này chắc chăn không phải là trùng hợp.
Mà đã không phải là trùng hợp, vậy có nghĩa là trong Yêu tộc của họ có nội gián?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của tất cả các Yêu Đế đều nhìn về phía ba vị lão tổ vốn là của Thánh địa Kình Thiên.
Đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của một đám Yêu Đế, ba người tự nhiên có thể đoán được trong lòng bọn chúng đang nghĩ gì.
Lửa giận trong lòng dâng trào, mẹ nó khinh người quá đáng, không nói gì mà đã ụp sự nghi ngờ lên đầu bọn họ luôn rồi sao?
Thực ra thì đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì ai biểu các người là Nhân tộc chứ?
Ở đại địa Trung Châu, mối quan hệ giữa các chủng tộc vốn đã căng thẳng, cho nên khi đối mặt với ngoại tộc, hâu như mỗi một chủng tộc đều duy trì cùng một ý tưởng.
Điều đó có nghĩa là trong lòng những người không thuộc tộc của ta ắt suy nghĩ khác.
Mặc dù ba vị lão tổ của Thánh địa Kình Thiên đã gia nhập Thánh địa Thiên Long, cũng được coi là một phần tử của Yêu tộc bọn họ.
Nhưng dù sao bọn hắn cũng không phải Yêu tộc, mà là Nhân tộc, cho nên đối với đám Yêu Đế mà nói, bọn họ đều là người ngoài, hoàn toàn khác biệt với những Yêu Đế khác.
Cho nên một khi có vấn đề gì thì bọn họ sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ.
Lúc này, một lão tổ cấp Yêu Đế đến từ Thánh địa Thiên Long hỏi với giọng điệu thờ ơ.
"Ta nói này, có phải là các ngươi đang giả vờ đầu hàng đúng không? Cố ý đánh vào nội bộ của Yêu tộc chúng ta, dùng cái này để thoát khỏi tình báo của Yêu tộc."
Lời này vừa nói ra, ba vị lão tổ của Thánh địa Kình Thiên không nhịn được nữa, lập tức tức giận gầm lên.
"Ngươi đánh rắm."
Bọn họ sẽ làm nội gián? Thậm chí phải trả giá bằng toàn bộ Thánh địa Kình Thiên, chỉ để đột nhập vào nội bộ của Yêu tộc thôi sao? Dựa vào cái gì?
Chỉ là để mở đường cho Thánh địa Đạo Nhất thôi sao? Hay chỉ bằng bọn họ thực sự rất công chính liêm minh?
Ba người bọn họ đường đường là những sự tôn tại cấp Đại Đế của Nhân tộc, còn cần phải đột nhập vào nội bộ của Yêu tộc sao?
Đối mặt với sự bại lộ của ba người, tất cả các Yêu Đế ở đây đều không lên tiếng mà chỉ cười lạnh nhìn lấy cảnh tượng này.
Trong mắt tràn đầy miệt thị và nghi ngờ.
Mà ánh mắt như vậy càng khiến ba vị lão tổ của Thánh địa Kình Thiên càng thêm tức giận.
Mỗi ngày ở Yêu tộc này, cuộc sống của ba người bọn họ cũng không được tốt.
Nhưng cái này còn có thể làm gì khác sao, đầu nhập vào ngoại tộc thì chính là như vậy.
Suy cho cùng, huyết mạch này chính là thứ trời sinh, nếu không có cùng huyết thống thì rất khó có thể cưỡng ép hòa nhập vào các chủng tộc khác.
Đừng nói là ba vị lão tổ của Thánh địa Kình Thiên, ngay cả hậu duệ của họ sau này cũng sẽ không được Yêu tộc chấp nhận.
Lý do chỉ có một điều, bởi vì huyết mạch khác biệt, mà trong cơ thể của ngươi lại đang chảy dòng máu của Yêu tộc.
"Vậy thì kỳ lạ quá, nếu không thì làm sao mà Thánh địa Đạo Nhất lại biết kế hoạch của chúng ta? Trừ phi bọn họ có thể đoán trước được."
Hoàn toàn không có để ý đến cơn giận dữ của ba vị lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên, một tên Yêu Đế đến từ Thánh địa Hỏa Phượng không nhanh không chậm nói.
Trong lời nói tựa hồ chỉ có một ý nghĩa, chính là ba người các ngươi nhất định là đã bán rẻ Yêu tộc chúng ta, bằng không Thánh địa Đạo Nhất làm sao có thể đột ngột ra tay, đánh chúng nó một trở tay không kịp như vậy chứ.