Chương 834: Ít nhất thì người ta không có hen hạ đến mức đó.
Chương 834: Ít nhất thì người ta không có hen hạ đến mức đó.Chương 834: Ít nhất thì người ta không có hen hạ đến mức đó.
Chương 834: Ít nhất thì người ta không có hen hạ đến mức đó.
Thẩm Tiên thực sự nghi ngờ liệu con hàng Từ Kiệt này có phải là đang cố ý lừa gạt mọi người hay không, rõ ràng là hắn đã có tư cách gọi đồ ăn, nhưng lại đi lòng vòng gân một tháng mà sửng sốt không ăn.
Vì để tận hưởng cảm giác được chúng tinh phủng nguyệt hiện tại này.
Tuy nhiên, nghi ngờ là nghi ngờ, nhưng sau khi Từ Kiệt nói ra những lời tiếp theo thì đã khiến Thẩm Tiên hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.
"Ai, bởi vì cái gọi là dục tốc bất đạt, nếu sư đệ ngươi đã không có tính kiên nhẫn, vậy thì xem ra hai người chúng ta vô duyên, lúc gọi đồ ăn, sư huynh sẽ không gọi cho ngươi."
Mẹ nó tên khốn kiếp.
Hàm răng cắn đến mức khanh khách rung động, lại nghĩ đến chính mình đã mịa nó kiên trì hơn nửa tháng, bây giờ lại bỏ cuộc thì chẳng phải là tổn thất rất lớn sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận ở trong lòng, trên mặt lộ ra một vệt nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, chê cười nói.
"Sư huynh nói gì vậy, sư huynh đệ chúng ta từ trước đến nay đều là tình như thủ túc, không phải là thân huynh đệ nhưng lại hơn hẳn thân huynh đệ."
"Có lẽ bả vai của sư huynh đau lắm đúng không, bọn họ tay chân vụng về, sao có thể chăm sóc tốt cho ngươi được?"
Nói xong, Thẩm Tiên bước tới, trực tiếp nhận nhiệm vụ bóp vai.
Đối với cái này, Từ Kiệt hài lòng cười, một bộ trẻ nhỏ dễ dạy.
"Sư đệ yên tâm, ngụm ăn này của sư huynh, nhất định sẽ không thể thiếu phần của ngươi đâu.
"Vậy sư đệ ta đa tạ sư huynh."
"Dễ nói dễ nói."
Trong vài ngày tiếp theo, đám người Thẩm Tiên vẫn thành thật hầu hạ Từ Kiệt như cũ.
Tuy nhiên, trong quá trình này, mọi người cũng đã hỏi thăm nói bóng nói gió, khi nào thì họ sẽ được ăn cái bữa gọi món này.
Mẹ nó tại sao bữa cơm này lại khó ăn như vậy chứ, đã trôi qua một tháng rồi.
Vì bữa gọi món ăn này, Thẩm Tiên đã phải nỗ lực nhiều lắm.
Dưới sự tra hỏi liên tục của mọi người, Từ Kiệt cuối cùng cũng đưa ra đáp án rõ ràng.
"Sư đệ đừng gấp, ngày mai sẽ ăn."
"Thật sao?” "Sư huynh có khi nào nói dối ngươi chưa?”
"Vậy sư đệ đa tạ sư huynh."
Cuối cùng thì cũng hết khổ, lúc Thẩm Tiên nghĩ đến việc cuối cùng thì ngày mai cũng có thể ăn được bữa gọi món này, thiếu chút nữa là đã khóc rống lên.
Vì bữa gọi món này, hắn mẹ nó đã làm trâu làm ngựa hơn một tháng trời, dễ dàng sao?
May mắn thay, cuối cùng thì hắn cũng nở mày nở mặt rồi.
Bọn họ vẫn luôn mong chờ ngày hôm sau, cuối cùng cũng đến được bữa tối vào ngày hôm sau, đệ tử thân truyền Thẩm Tiên, Triệu Chính Bình được mời đến thì đều lộ ra vẻ mặt một mặt chờ mong, sau đó hưng phấn mà đi về phía Thực Đường.
Trên đường đi lại không gấp gáp cũng không có chậm trễ, mà lại nhìn vê phía các sư huynh đệ đang lao về phía Thực Đường như điên, còn bọn người Thẩm Hiến thì lại trông có vẻ thoải mái và hài lòng.
"Ai, không cần đoạt cơm cũng là chuyện tốt."
"Sư huynh, hôm nay các ngươi không đi ăn sao?”
"Ngươi thì biết cái gì, hôm nay chúng ta sẽ ăn theo kiểu gọi món."
Ngay cả sư đệ đi ngang qua cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu mà hỏi thăm, mà mấy người thì lại lộ ra vẻ đắc thắng.
Hôm nay họ khác với thường lệ, hôm nay bọn họ chính là những người được ăn bữa gọi món.
Nghe vậy, trên mặt của các sư đệ đều không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ, bọn họ cũng muốn được ăn bữa gọi đồ ăn, đáng tiếc là không có cơ hội này.
Không nghĩ ngợi thêm, nếu như bản thân đã không có cơ hội thì thành thật đi đoạt đồ ăn vậy.
Không nhanh không chậm đi vào Thực đường, lúc này chúng đệ tử đều đã sớm hoàn thành giai đoạn cướp đoạt, các đệ tử ăn được cơm thì cảm thấy hài lòng, còn đệ tử thất bại thì trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Về phần mấy người Triệu Chính Bình và Thẩm Tiên thì lại nghênh ngang bước vào Thực Đường.
Nhưng sau khi mấy người tiến vào phòng ăn thì đều không nhìn thấy bàn ăn ngon lành đã được chuẩn bị sẵn trong trí tưởng tượng của mình, thay vào đó thì Thẩm Hiển đã liếc mắt nhìn thấy con hàng Từ Kiệt này đang bưng một cái bát lớn ở nơi đó ăn đến mức phải gọi là thật thoải mái.
"Cái này...
Đột nhiên trong lòng có một loại dự cảm không tốt, Thẩm Tiên chọc chọc bả vai của Triệu Chính Bình, sau đó nhìn về phía phương hướng mà ngón tay của hắn đang chỉ, tự nhiên đám người Triệu Chính Bình cũng nhìn thấy Từ Kiệt.
"Chết tiệt..."
Sải bước đi tới trước mặt Từ Kiệt, trong lòng của Triệu Chính Bình ôm lấy tia hy vọng cuối cùng mà hỏi.
"Tam sư đệ, sao không ăn bữa gọi món mà lại lấy cơm?"
Đây là niềm kiêu hãnh cuối cùng của Triệu Chính Bình, nhưng câu trả lời của Từ Kiệt không hề nghi ngờ là đã đập tan hy vọng cuối cùng này.
"Ồ, tối hôm qua ta có ngắm sao tính một chút, phát hiện hôm nay không phải ngày tốt để ăn bữa gọi món, cho nên quyết định thay đổi thời gian sang một ngày khác."
Không ăn?
Nghe vậy, đám người Triệu Chính Bình lập tức tê dại, đêm qua đám người bọn họ không ngủ cả đêm chỉ vì bữa gọi món của hôm nay, ngươi mẹ nó lại nói với chúng ta là không muốn ăn sao?
Điều không thể tha thứ hơn nữa là, ngươi không ăn sẽ không nói sớm? Chúng ta lang thang tới đây, ngay cả vị trí cũng chưa đoạt đâu, vậy mà bây giờ ngươi lại nói không muốn ăn sao?
Ngươi mẹ nó ngươi nói không ăn là không ăn sao?
Qủa nhiên là không có chút nào ngoài ý muốn, hàm răng của mấy người cắn đến khanh khách rung động, song quyền cũng bị nắm đến thật chặt.
Nếu một tia lý trí cuối cùng trong lòng họ bảo bọn họ không được động thủ ở trong Thực Đường thì mấy người đã xé xác Từ Kiệt từ lâu rồi.
Nhưng việc này cũng chỉ giới hạn ở trong Thực Đường, cho nên bọn họ đã giữ yên lặng rồi xoay người rời đi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Từ Kiệt có vẻ hài lòng, nhưng vừa mới bước chân ra khỏi cửa Thực Đường thì đã lập tức nghe thấy một tiếng hét tức giận.
“Từ Tam, nạp mạng đi."
"Cho ta, Từ lão tam.”
"Ai2"
Quay đầu nhìn lại, còn không thấy rõ người đang tới, chỉ nhìn thấy một nắm đấm to như cái nồi ở trước mặt, theo sau là một cỗ cự lực, cuối cùng là cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Cú đấm vừa nhanh vừa mạnh này của Cầm Long đã trực tiếp đánh ngã Từ Kiệt xuống đất, mà đám người Triệu Chính Bình và Thẩm Tiên cũng theo sát phía sau mà vây quanh Từ Kiệt, sau đó chính là một trận đánh no đòn.
"Hôm nay ta mịa nó sẽ giết ngươi."
"Từ Kiệt, trước đây mặc dù ta đã biết ngươi là tên bẩn tính, nhưng không nghĩ tới ngươi lại có thể bẩn tính đến như vậy."
"Ít nhất, người ta cũng không bẩn tiện giống với hạng người như ngươi."
"Phí lời với hắn làm gì? Đánh hắn là được."
Trận đòn này, chúng người tuyệt đối là tràn đầy hận ý, rất nhiều đệ tử ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì đều cảm thấy tê cả da đầu.
Sư huynh đệ đồng môn, có cần phải ra tử thủ như vậy không?
"Chẳng lẽ các chấp sự của Hình Phạt đường các ngươi mặc kệ không quan tâm sao?"
Nhìn thấy chấp sự của Hình Phạt đường đang đứng bên cạnh, có đệ tử yếu ớt hỏi.
Cái này mịa nó thật sợ là sẽ đánh chết Từ Kiệt mất.
Nhưng nghe được lời này, chấp sự của Hình Phạt đường lại cong môi, căm phẫn nói.
"Đáng đánh."
Hả??
Ngươi mẹ nó có thực sự biết chính mình đang nói cái gì không? Ngươi thân là chấp sự của Hình Phạt đường, đánh cái gì mà đánh?
Có không ít đệ tử đều đã biết đến biết Từ Kiệt đã làm gì, trong đó có cả chấp sự của Hình Phạt đường, cho nên cũng có không ít đệ tử có mặt đều cho rằng Từ Kiệt quả thực đáng bị trừng phạt đúng tội.
Ai bảo hắn đê hèn đến mức đó làm gì.
Sau một trận đánh no đòn, Triệu Chính Bình cúi người, sau đó ở trên cao nhìn xuống Từ Kiệt mà lạnh lùng nói.
"Tam sư đệ, sư huynh hy vọng ngày mai chính mình có thể ăn được bữa gọi món này, đã hiểu?"
Bọn họ cũng không có hạ tử thủ thật, nhưng vết thương ngoài da lại là điều không thể tránh khỏi, Từ Kiệt mang theo sưng mặt sưng mũi mà nhìn về phía đám người Triệu Chính Bình đang lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, sau đó gật đầu liên tục nói.
"Hiểu, hiểu rồi thưa sư huynh, ngày mai ngươi muốn ăn gì?"
"Ngươi tự mình sắp xếp là được."
"Được được."
Sau khi bị mấy người ấn đập lên mặt đất ma sát, Từ Kiệt cuối cùng cũng chịu thành thật, bọn người Triệu Chính Bình thấy thế thì mới hài lòng rời đi.
Ngày mai sẽ là ngày lão tử Thiên Vương tới, cho nên bọn họ phải ăn cho bằng được cái bữa gọi món này, suốt một tháng này không phải là đánh chân thì cũng là xoa vai, nếu lần này lại không được ăn bữa gọi món này, Từ Kiệt có thể trực tiếp thu xếp tang lễ cho mình rồi. Chương 835: Con ma men khoác lác.
Ngày thứ hai, lân này Từ Kiệt không dám xảo quyệt nữa, hắn đã nhu thuận điểm thức ăn ngon từ sớm, yên lặng chờ đợi bọn người Triệu Chính Bình đến.
Như thường lệ, họ vẫn một đường chậm rãi và nhàn nhã đến Thực Đường, khi nhìn thấy một bàn đây đồ ăn ngon, lúc này sắc mặt của đám người Triệu Chính Bình mới nhìn khá hơn.
"Không tệ không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy."
'Sư huynh mời."
Từ Kiệt nhiệt tình mời mấy người Triệu Chính Bình vào chỗ, nhưng khi họ vừa ngồi xuống, một chiếc lang nha bổng đột nhiên rơi ra khỏi tay áo của Thẩm Tiên.
"Cái này...
Từ Kiệt thấy vậy thì sững sờ, mà Thẩm Tiên cũng xấu hổ mà cười một tiếng, nhưng rất nhanh lại lấy lại được sự bình tĩnh, bất động thanh sắc nhặt lên làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra, sau đó giải thích.
"Sư huynh không cần kinh hoảng. Sư đệ vốn là định đi đến lãnh thổ của Yêu tộc một chuyến, cho nên mới mang theo một ít đồ phòng thân, rất hợp lý đúng không?”
"A, hợp lý hợp lý."
Nghe vậy, khóe miệng của Từ Kiệt co giật, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp lại, nếu không thì có thể nói gì nữa?
Nhưng vừa dứt lời, một thanh Khai Sơn đao khác lại rơi ra.
Lúc này Từ Kiệt đang định xoay người lại thì vô thức chạm phải ánh mắt của Thẩm Tiên.
Sư huynh đệ hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong ánh mắt tràn đầy sự mờ mịt như muốn nói, chuyện gì đây?
Sững sờ chỉ chốc lát, vẫn là Thẩm Tiên là người lấy lại tinh thân trước, vẻ mặt bình tĩnh nhặt đại đao lên, không nhanh không chậm giải thích.
"Cũng giống với những gì mà sư đệ vừa rồi nói, vốn là định đi đến lãnh thổ của Yêu tộc một chuyến, cho nên mới có thêm một món vũ khí phòng thân. Sư huynh hẳn là hiểu được, đúng không?”
"A, hiểu, hiểu mà."
Khóe miệng Từ Kiệt co giật một cái, ngoài cười nhưng trong không cười mà thâm nghĩ, ngươi mẹ nó là chạy đến đây để giết chết ta sao?
"Được rồi được rồi, không cần quan tâm đến những thứ này, chúng ta đều là huynh đệ một nhà, hôm nay chúng ta không say không...
Leng keng...
Từ Kiệt vốn là định làm bau không khí hòa hoãn một chút, nhưng chưa kịp nói xong, chỉ thấy một thanh Lưu Tinh Chùy khác lại rơi ra khỏi tay áo của Triệu Chính Bình.
Lần này Từ Kiệt gần như không thể kiêm chế được, toàn thân tê dại.
"Sư đệ, sư huynh vốn là định đi cùng với sư đệ Thẩm Tiên, cho nên mới mang theo một ít đồ phòng thân, như vậy có vấn đề gì không?”
"Ha ha, không có vấn đề, không có vấn đề."
Sau khi nghe Triệu Chính Bình giải thích, Từ Kiệt ngượng ngập chê cười nói.
Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu rõ, hôm nay đám người kia đến đây là để giết chết hắn.
Nếu không để bọn hắn ăn được bữa gọi món này, đoán không chừng Từ Tam hắn đã không mạng để rời khỏi Thực Đường.
Cũng may Từ Kiệt ự mình hiểu lấy, nhu thuận gọi đồ ăn, chờ mọi người tới ăn.
Trong lòng thâm cảm thấy may mắn, nhưng vẫn không khỏi chửi rủa một cách gay gắt trong lòng.
"Thân là sư huynh đệ đồng môn, chẳng lẽ các ngươi mẹ nó cứ như vậy mà thịt ta sao?"
Đương nhiên lời này Từ Kiệt không thể nói ra ngoài được, dù sao bản thân hắn cũng biết mình không có lý.
“Tới tới, chư vị sư huynh đệ, mau tới ăn, mau ăn đi."
Trong lòng của Từ Kiệt tê dại bán phát nhưng mặt ngoài vẫn cười hì hì, sau đó mời mấy người ăn cơm.
Đối với cái này, mấy người tự nhiên là sẽ không khách khí, bởi vì đây chính là bữa gọi đồ ăn mà bọn họ tâm niệm hơn một tháng trời, nếu không ăn thêm mấy miếng thì quả là lỗ lớn.
Còn Diệp Trường Thanh đang tựa vào chiếc ghế dựa ở nơi xa, sau khi nhìn đám người Từ Kiệt thì bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Cái tên Từ Kiệt này thật đúng là rất thích nghịch lửa, chỉ là một trận gọi món ăn thôi mà lại bị kéo tới kéo lui hơn một tháng.
Mà đám người Triệu Chính Bình, Thẩm Tiên cũng thật là bị bức ép đến mức nóng nảy, nhưng muốn nói thì đây cũng là Từ Kiệt tự làm tự chịu.
Nguyên liệu nấu ăn tạm thời không cần lo lắng, trong khoảng thời gian tiếp theo, Thánh địa Đạo Nhất cũng khôi phục lại dáng vẻ bình yên vốn có.
Chúng đệ tử thì nên làm gì thì làm cái đó, tu luyện thì luyện luyện, làm nhiệm vụ thì làm.
Toàn bộ Thánh địa đang vào quỹ đạo, dân dan có được chỗ đứng vững chắc ở Trung Châu.
Mặc dù căn cơ vẫn chưa thể so sánh với hai Đại Thánh địa còn lại nhưng rõ ràng là tốt hơn trước rất nhiều.
Ít nhất khu vực xung quanh Vạn Yêu Quan này dường như đã thực sự bị Đạo Nhất tông kiểm soát. Hơn nữa, bên trong một tòa Thánh thành Đạo Nhất có thể so sánh với Thánh thành Vân La và Thánh thành Dao Trì cũng đang không ngừng được kiến tạo thành hình.
Ở Trung Châu cho tới nay đều có tam Đại Thánh thành, được đặt theo tên của Tam Đại Thánh địa.
Tuy nhiên, với sự phản bội và chạy trốn của Thánh địa Kình Thiên, Thánh thành Kình Thiên rõ ràng là cũng xuống dốc theo, mà nó cũng không còn có thể được gọi là Thánh thành nữa.
Mà Thánh thành Đạo Nhất chắc chắn không thể nghi ngờ sẽ thay thế sự tôn tại của Thánh Thành Kình Thiên.
Chỉ là nếu muốn phát triển đến quy mô của một Thánh Thành thực sự thì không thể trong một thời gian ngắn mà làm được, nhưng Thánh địa Đạo Nhất cũng không vội, cứ từ từ mà làm thôi.
Bởi vì thứ nền tảng này là thứ không thể có được một cách vội vàng, không phải một sớm một chiều là có được.
Trong khi mọi thứ ở Thánh địa Đạo Nhất đang ổn định thì một trong Tam đại hùng quan do Thánh địa Vân La trấn thủ, bên trong Thiết Lao quan đối diện với Man tộc không hiểu sao lại xuất hiện một tên lão tửu quỷ say khướt.
Theo lý mà nói, ngoại trừ các tu sĩ ra thì không thể có người bình thường xuất hiện ở bên trong Tam đại hùng quan của Nhân tộc được.
Ngay cả Vạn Yêu Quan hiện tại cũng giống như vậy, nơi tọa lạc của Thánh địa Đạo Nhất, tự nhiên cũng không khả năng tồn tại một người bình thường.
Nhưng chỉ nửa tháng trước, một tên lão tửu quỷ say khướt đột nhiên xuất hiện ở bên trong Thiết Lao quan.
Mỗi ngày đều là một thân mùi rượu, uống đến say mèm.
Nếu như chỉ có như thế thôi thì không sao, nhưng hết lần này tới lân khác sau khi lão tửu quỷ uống say này lại thích cố tình chạy đi khoe khoang.
Không phải sao, bên trong một nhà tửu lâu ở Thiết Lao quan này, lão tửu quỷ say khướt kia đang nghiêng dựa vào cây cột, trong ngực còn ôm lấy một hồ lô rượu.
Cả người toàn là mùi rượu, mắt say lờ đờ nhập nhèm, thỉnh thoảng còn nhấp một ngụm rượu.
Mà đối với cái này, các tu sĩ ở xung quanh lại không ha cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí còn có người chủ động trêu chọc hai câu.
"Ta nói lão tửu quỷ, hôm nay sao không khoe khoang chiến công hiển hách của mình? Chẳng phải ngươi vừa mới xâm nhập Man tộc, trảm giết Man Vương của bọn họ sao?"
Lão tửu quỷ này hôm qua còn khoe khoang, nói là hắn vừa theo Man tộc bên kia tới đây.
Hơn nữa, hắn còn thuận tay làm thịt mấy tên Man Vương của Man tộc, mà đối với cái này, chúng tu sĩ tự nhiên là không tin, nguyên một đám ngược lại còn cất tiếng cười to, chỉ cho rằng cái lão tửu quỷ này đang khoác lác.
Man Vương tương đương với sự tồn tại của Thánh cảnh Nhân tộc và Yêu Vương của Yêu tộc.
Mà lão tửu quỷ này lại không có chút tu vi nào, đừng nói là chém giết Man Vương, có thể còn sống mà trở về Vạn Yêu Quan từ đám Man tộc kia thì đã được xem như kỳ tích rồi.
Nhưng lão tửu quỷ này hết lần này tới lần khác lại ăn nói hùng hồn, đối mặt với sự chế nhạo và chế giau của đám đông lại không thèm để ý chút nào, trên mặt thủy chung vẫn treo một vệt nụ cười thật thà.
Lúc này, đối mặt với sự chế nhạo của các tu sĩ xung quanh, lão tửu quỷ này cố gắng mở to hai mắt, nhưng dường như dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể mở được, sau đó mơ hồ không rõ nói.
"Nói mà các ngươi không chịu tin, bên phía Man tộc hiện đang rất hỗn loạn."
"Có phải ý của ngươi chính là vì ngươi đã chém giết mấy tôn Man Vương cho nên mới thành ra như thế sao?"
"Ha ha."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ tửu lâu đều phát ra một trận cười to.
Lão tửu quỷ nghe vậy thì hoàn toàn không để ý đến sự chế giễu của mọi người, lại lần nữa nâng vò rượu lên thì phát hiện bên trong đã không còn rượu.
Có tu sĩ thấy thế thì vừa cười vừa hô hào với chưởng quỹ.
"Chưởng quỹ, vị anh hùng đã giết mấy tôn Man Vương của chúng ta hết rượu rồi, ngươi còn không mau dâng một chút rượu lên đây?”
"Ha ha, nói đúng lắm, chưởng quỹ, rót đầy cho lão tửu quỷ, số này tính cho ta."
"Được."
Có tu sĩ cho rằng lão tửu quỷ này khá thú vị cho nên mới chủ động mời lão tửu quỷ uống rượu, mà đối với cái này, vị chưởng quỹ kia đương nhiên là vô cùng vui lòng, chỉ cần có người trả thù lao là được.