Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 146 - Chương 835: Tại Sao Trận Pháp Lại Bị Đóng Rồi?

Chương 835: Tại sao trận pháp lại bị đóng rồi? Chương 835: Tại sao trận pháp lại bị đóng rồi?Chương 835: Tại sao trận pháp lại bị đóng rồi?

Chương 835: Tại sao trận pháp lại bị đóng rồi?

Đối mặt với sự cười nhạo và trêu chọc của mọi người, lão tửu quỷ này lại không hề tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười ngốc nghếch, nhất là khi nhìn thấy chưởng quỹ mang rượu đến, lão tửu quỷ lập tức càng trở nên vui vẻ.

Hắn vội vàng rót rượu vào bầu rượu của mình, sau khi ực mạnh một miệng lớn thì lộ ra vẻ mặt hưởng thụ mà nỉ non nói.

"Hắc hắc, rượu không tệ nhưng ít quá."

Nghe vậy, tu sĩ ở một bên cười nói.

"Lão tửu quỷ, một vò rượu này đủ để lấp đầy bầu rượu của ngươi rồi. Đừng nói với ta là ngươi lại muốn nói bầu rượu này của mình là Linh Bảo gì đó đấy? Ha ha."

Ha ha.

Lời này vừa nói ra thì đổi lại là một trận cười vang, nhưng đối với cái này thì lão tửu rượu kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, một mình uống rượu ngon thoải mái, sau đó còn làm một bộ gật gù đắc ý.

Thực ra thì đông đảo tu sĩ có mặt cũng không có ác ý gì với lão tửu rượu này, nếu không bọn họ cũng sẽ không chủ động mời hắn uống rượu.

Mà trong nửa tháng qua, mặc dù có một số người không hài lòng với thói quen thích khoác lác của lão tửu quỷ này, nhưng cũng không có ai cố ý làm khó hắn.

Sở dĩ mọi người bật cười như vậy, đơn giản là vì cuộc sống sinh hoạt trong Thiết Lao quan này quá khắc nghiệt.

Tùy thời tùy chỗ đều phải đề phòng các cuộc tập kích của Man tộc, hơn nữa ở bên trong Thiết Lao quan này cũng không có nơi nào để vui chơi, niềm vui duy nhất ở nơi này chính là uống rượu.

Trước mặt một đám tu sĩ đã quen với việc sống chết, bộ dáng của lão tửu quỷ này, bao gồm cả những lời nói khoác lác của hắn, đều dường như đã mang đến cho rất nhiều tu sĩ một niềm vui thú.

Thậm chí là có không ít tu sĩ, không biết từ khi nào đã bất tri bất giác thích nghe lão tửu quỷ này khoác lác.

Dù biết rất rõ tất cả những thứ này đều là giả nhưng có thể nghe chơi rất vui, thỉnh thoảng lại pha thêm vài câu đùa cợt cũng đủ để khiến mọi người cảm thấy thích thú.

Một buổi chiều trôi qua rất nhanh, khi màn đêm buông xuống, lão tửu quỷ này lung la lung lay mà bước ra khỏi tửu lâu, một số tu sĩ ở xung quanh cũng đang chuẩn bị rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy lão tửu quỷ muốn rời đi thì lập tức vừa cười vừa nói.

"Này, lão tửu quỷ, ngươi có muốn đến chỗ của ta không? Ngươi suốt ngày ngủ ngoài đường giống như một ke ăn xin, trông không giống một anh hùng chút nào."

"Ha ha."

"Đúng vậy, đúng vậy, đến chỗ đó của ta cũng được đó."

Mọi người lại cười vang một trận, bởi vì cái lão tửu quỷ này không có một nơi ở cố định trong Thiết Lao quan.

Trước đó có tu sĩ nói là sẽ cho hắn một khoảng sân hoang, cũng coi như là tạm thời có cái điểm dừng chân, nhưng lão tửu quỷ này kỳ quái đến mức cuối cùng lại không muốn đến đó.

Vậy mà thà tình nguyện lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường còn hơn có chỗ che gió che mưa.

Lần này cũng giống như vậy, đứng trước lời mời của mọi người, lão tửu quỷ này lung la lung lay phất phất tay, nhếch miệng cười nói.

"Đa tạ lòng tốt của chư vị, nhưng lão già ta đã quen với việc bốn biển là nhà rồi. Đột nhiên có một mái nhà, ngược lại là sẽ cảm thấy không thoải mái."

"Ha ha, lão già nhà ngươi, chẳng lẽ có cái nhà còn không vui sao?"

"Haha, anh hùng luôn phải có tính khí nóng nảy này mà."

"Thôi thôi, lão già bảo thủ nhà ngươi. Ngày mai lại đến uống rượu đi, ta mời ngươi."

"Được."

Khi nghe thấy có người mời mình uống rượu, lão tửu quỷ cười càng vui vẻ, sau đó lại dưới ánh mắt soi mói của mọi người, liền quay người rồi loạng choạng bước vào trong bóng tối.

Nhìn thấy lão tửu quỷ đã biến mất ở trong màn đêm, lúc này chúng tu sĩ mới mỉm cười lắc đầu...

Đúng là một lão già kỳ lạ, chỗ tốt thì không đi, hết lần này tới lần khác lại muốn chạy tới Thiết Lao quan này, hơn nữa còn nói cái gì mà bốn biển là nhà, đúng là chưa từng nhìn thấy một người kỳ lạ như vậy.

Nhưng bọn họ đều đã quen cho nên cũng không nghĩ nhiều nữa, sau đó cũng chia nhau mà lần lượt qua trở về nhà.

Màn đêm càng ngày càng thâm trâm, mà lúc này ở trong bóng đêm tối tăm ở Thiết Lao quan lại vô cùng yên tĩnh.

Đây là tình huống bình thường ở Hùng Quan, nhưng chỉ có Vạn Yêu quan kia lại hoàn toàn ngoại lệ.

Bởi vì làm gì có chỗ nào giới với Vạn Yêu quan, trong đêm khuya đều là một bộ khung cảnh sôi động.

Cuộc sống thực tế ở Hùng quan chính là buồn tẻ và nhàm chán, ngoài việc tu luyện và uống rượu ra thì chính là đi chiến đấu. Hơn nữa, một khi trận chiến nổ ra, đồng nghĩa với việc sẽ có người chết, đồng nghĩa với sinh ly tử biệt, cho nên hai chữ "Hùng quan" này cũng tượng trưng cho bi thương, cô tịch và hiu quạnh.

Đó là một đêm đen tối không khác thường lệ, nhưng trong một đêm bình thường như vậy, tu sĩ phụ trách phòng thủ vốn là đang túc trực rất bình thường, nhưng đột nhiên lại có người phát hiện, vì sao hộ nhốt trận pháp này lại bị đóng lại vậy?

Sau đó mang theo vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nói với đồng bạn của mình ở bên cạnh.

"Tại sao hộ nhốt trận pháp này lại bị đóng lại vậy?"

Phải biết, trận pháp ở tam đại hùng quan tuyệt đối không có khả năng bị đóng lại, đặc biệt là trạng thái của cái ở phía ngoài thì càng được mở quanh năm.

Ngay cả khi nó đòi hỏi một lượng tài nguyên khổng lồ thì cũng sẽ không bao giờ bị đóng lại.

Bởi vì một khi không có trận pháp, lúc đối mặt với sự tiến công của ngoại tộc tiến công, cái gọi là Hùng Quan này chắc chắn là sẽ không chịu nổi một kích.

Không nói đến Đế cảnh, cho dù ngươi chỉ là một cường giả cấp Thánh Cảnh, nếu như không có trận pháp bảo vệ, chỉ cần tiện tay một kích bình thường thôi thì cũng đủ dễ dàng đánh bại cái gọi là Hùng Quan này.

Cho nên mới nói, trận pháp này là yếu tố then chốt trong việc bảo vệ Hùng quan.

Nhưng vào lúc này, thế mà một bên trận pháp của Thiết Lao quan có mặt hướng ve phía Man tộc này lại bị đóng lại.

Điều này cũng khiến cho không ít tu sĩ phụ trách phòng thủ đều sững sờ, tại sao trận pháp này lại bị đóng lại chứ?

"Mau đi thông báo cho trưởng lão."

Có người lập tức đi thông tri cho vị trưởng lão phụ trách đêm nay.

Sau khi nhị trưởng lão biết được tin tức thì cũng vội vàng chạy đến phủ thành chủ.

Việc điều khiển trận pháp được thiết lập ở trong phủ thành chủ, chỉ có ở đó mới có thể xác định được việc đóng mở trận pháp.

Một đường đi thẳng đến phủ thành chủ.

Thiết Lao quan hiện tại đang ở trong thời kỳ đặc biệt, người phía dưới có thể không biết hết, nhưng thân là trưởng lão như hắn thì lại biết rất rõ.

Đó chính là Thiết Lao quan hiện nay, không có Đại Đế trấn giữ.

Bởi vì cái tên lão tổ cấp Đại Đế của Thánh địa Vân La đã từng tọa trấn ở trong Thiết Lao quan trước đó, bởi vì có việc cho nên đã tạm thời trở lại Thánh địa Vân La, nhưng đến hiện tại vẫn chưa thấy trở và.

Vào thời điểm này, mọi thứ trong Thiết Lao quan đều được mấy tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La phụ trách quản lý.

Đại Đế không có ở đây, bây giờ trận pháp lại mạc danh kỳ diệu bị đóng lại, cho nên vị trưởng lão này mới hoảng sợ như vậy.

Suy cho cùng, nếu ngay vào thời điểm này mà gặp phải đòn tấn công mãn nhãn, vậy thì mọi chuyện có thể sẽ rất rắc rối.

Hơn nữa, làm sao mà trận pháp lại có thể vô duyên vô cớ đóng lại như vậy được? Bởi vì cái này chắc chắn là chuyện không thể nào.

Còn về việc cạn kiệt tài nguyên cẩu thí gì đó thì càng không thể nào.

Bởi vì mỗi một tháng, Thánh địa Vân La đều sẽ vận chuyển đến đây một lượng linh thạch đủ để duy trì sự vận hành của trận pháp, hơn nữa bên trong Thiết Lao quan này còn tích trữ đủ linh thạch để duy trì trận pháp trong vòng một năm.

Nói cách khác, cho dù không có được sự trợ giúp của Thánh địa và ngoại giới, chỉ riêng lượng linh thạch dự trữ của Thiết Lao quan thôi thì cũng đủ để duy trì sự vận hành của trận pháp này trong vòng một năm.

Trong hoàn cảnh như vậy, làm sao mà trận pháp lại có thể mạc danh kỳ diệu bị đóng lại chứ.

Trong lòng hiện ra rất nhiều phỏng đoán, nhưng không có cái phỏng đoán nào có thể đứng vững được bước chân.

Ngay khi vị trưởng lão này đang vội vã chạy đến phủ thành chủ, lúc này lão tửu quỷ vốn đang dựa vào góc tường ở trong hẻm nhỏ cũng mở hai mắt ra.

Trong mắt là một mảnh trong veo, làm gì còn chỗ nào có dấu vết của việc say xỉn giống với ban ngày nữa, lúc này đôi mắt đó vốn tưởng chừng như không thể mở ra lại sắc bén như dao.

Ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa, ánh trăng vốn sáng trong kia dần dần bị một mảnh mây đen dày đặc bao phủ, bóng tối che khuất ánh trăng, như thể là điềm báo sắp xảy ra chuyện gì đó.
Bình Luận (0)
Comment