Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 149 - Chương 838: Triệt Để Tuyệt Vọng

Chương 838: Triệt để tuyệt vọng Chương 838: Triệt để tuyệt vọngChương 838: Triệt để tuyệt vọng

Chuong 838: Triet de tuyet vong

Đối mặt với sự khinh thường và chế giễu của Mãng Hoàng, Dương Cần lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, hắn biết ở trong thành có kẻ phản bội, có người ở trong bóng tối đã đầu phục Man tộc.

Nhưng cho dù có là như vậy, Thiết Lao quan này vẫn phải giữ vững cho bằng được.

"Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một tên phản đồ đơn thuần là có thể lay chuyển được Thiết Lao quan này sao? Si tâm vọng tưởng."

Câu trả lời của Dương Cần rất vang dội và mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy điều này, nụ cười của cái tên Mãng Hoàng này vẫn không hề giảm bớt, bởi vì hắn biết rất rõ tính cách của Dương Cần, dù sao hai bên có thể nói là tình địch cũ, cho nên hắn cũng không nghĩ tới việc đối phương có thể đầu hàng.

Chỉ là ...

Dưới nụ cười của một đám Mãng Hoàng, một vết nứt không gian bị xé toạc trên bầu trời, sau đó, một bóng đen dài tám mét sải bước ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù là Dương Cần, hay là chúng cường giả của Thánh địa Vân La, cũng như toàn bộ các tu sĩ của những tông môn khác trong quan Thiết Lão đều rơi vào tuyệt vọng.

"Man Đế... Sao có thể...

Có người khóe miệng run ray tự lẩm bẩm, dưới ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, quả nhiên là có một tôn Man Đế xuất hiện trước mặt mọi người.

Sự xuất hiện của Man Đế dường như là đã đè sập cọng rơm cuối cùng của mọi người, làm cho tâm lý của mọi người hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

"Thủ không được, lần này thật sự không thủ được nữa rồi."

"Chết tiệt, tại sao Man Đế lại xuất hiện ở đây chứ?"

Không ai cho rằng trận chiến này còn có hy vọng nào nữa, nhưng sau khi cái tên Man Đế này xuất hiện, ánh mắt của hắn chỉ nhàn nhạt liếc qua Dương Tần, sau đó lạnh lùng nói.

"Bản đế chỉ hỏi một lân, đầu hàng hay là không."

Nói xong, xung quanh người của hắn hiện ra một luồng khí tức đỏ như máu đáng sợ, cỗ khí tức này bóp méo không gian xung quanh, giống như một biển máu đang ép về phía tất cả tu sĩ Nhân tộc.

Đây là sức mạnh của huyết nhục thuần khiết, chỉ dựa vào một thân huyết khí này mà đã có thể làm được điều này, đây chính là thiên phú của Man tộc.

Dưới sự áp chế của huyết khí cấp Man Đế, bên phía Nhân tộc vốn đã rơi vào tuyệt vọng thì lúc này nguyên một đám càng là mặt xám như tro, tinh thần chiến đấu ở trong lòng nhanh chóng suy giảm, thậm chí có người còn sinh lòng muốn rút lui. Nhưng vào lúc này, một tiếng gam rống giận dữ đột nhiên phát ra từ trong miệng của Dương Cần.

"Thà chết không hàng."

Bốn chữ ngắn gọn này lại tựa như có thể đột phá áp chế của huyết khí cấp Man Đế, khiến cho ánh mắt của tất cả các tu sĩ Nhân tộc đều là không tự chủ được mà nhìn về phía Dương Cần.

Mà lúc này, Dương Cần cũng gầm lên giận dữ.

"Hạo khí tiếc càn khôn, chiến đến chết mới thôi."

Đây là một câu nói được viết ở trước phủ thành chủ của Thiết Lao Quan, nghe nói là do chính tổ sư của Thánh Địa Vân La tự tay viết ra.

Vô số năm qua, vô số tu sĩ của Nhân tộc người trước ngã xuống, người sau tiến lên lao tới Tam Đại Hùng Quan, ở Tam Đại Hùng Quan này không biết đã mai táng biết bao nhiêu vị tiên bối của Nhân tộc.

Nhưng cho đến ngày nay, Tam Đại Hùng Quan vẫn đứng sừng sững không ngã, trước sau đóng vai trò là Tam Đại Môn Hộ bảo vệ Nhân tộc, gắt gao ngăn cản Ngoại tộc ở bên ngoài.

Đó là tâm huyết của những tu sĩ Nhân tộc dũng mãnh không sợ chết.

"Một đêm thôi, chư vị, chỉ một đêm thôi, giữ vững một đêm này, chúng ta sẽ thắng."

Tiếng gầm rống giận của Dương Cần chậm rãi đã xảy ra thay đổi lên các tu sĩ Nhân tộc vốn đã tâm sinh tuyệt vọng.

Từ tuyệt vọng, đến chấn động, sau đó là nhiệt huyết sôi trào và cuối cùng là chiến đến chết mới thôi.

"Hạo khí tiếc càn khôn, chiến đến chết mới thôi."

Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc đứng dậy hò hét, ý chí chiến đấu ở trong lòng nhanh chóng quay trở lại.

Đúng vậy, cho dù không có trận pháp hộ thành thì sao chứ, đây không phải là nguyên nhân khiến bọn họ mất đi Thiết Lao Quan, cho dù chỉ còn một người, bọn hắn cũng phải giữ vững cái Thiết Lao Quan này.

Một đêm, chỉ một đêm thôi, liều chết cũng phải kiên trì qua một đêm này.

Nhìn thấy bên phía Nhân tộc lại một lần nữa bộc phát ra sĩ khí ngút trời, sắc mặt của Man Đế vẫn không đổi, sau đó lạnh lùng ra lệnh.

"Không biết sống chết, giết."

Theo lệnh của Man Đế, đại quân trăm vạn của Man tộc cũng di chuyển, vô số Man tử cường tráng như rồng lao về phía Nhân tộc.

Lúc này, Dương Cần cũng giơ cao trường đao ở trong tay lên sau đó quát. "Giết."

Bên ngoài Thiết Lao quan, hai tộc hung hăng đụng vào nhau.

Bên phía Nhân tộc vốn đang ở thế bất lợi tuyệt đối về mặt quân số, vừa mới tiếp xúc phảng phất như là đang vọt vào trong vòng vây trùng điệp của Man tộc.

"Cho dù có dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại thì có thể thay đổi được điều gì chứ?"

Trên không trung, Man Đế đang nhìn ve phía trận chiến ở bên dưới, nhưng vừa lúc đang định ra tay thì đột nhiên một đường đao xẹt qua người hắn.

Quay đầu, tiện tay nắm lấy đao quang đang lao tới, trên mặt mang theo một tia cười lạnh, hơi dùng lực một chút là đã trực tiếp bóp nát đao quang.

"Ngươi cũng biết sự chênh lệch giữa Đại Thánh và Đế cảnh mà."

Nhìn Dương Cần xuất hiện ở trước mặt mình, bí pháp mà tên gia hỏa này thi triển giống như đang dùng chính mạng sống của mình để ngăn hắn lại vậy.

Tuy nhiên đối với cái này, Man Đế chỉ cảm thấy buồn cười.

Tu vi Đại Thánh, lại còn chưa đạt đến cảnh giới viên mãn, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng việc mượn thi triển một chút bí pháp là có thể bù đắp được sự chênh lệch ở trong đó sao?

Đối mặt với sự khinh thường của Man Đế, Dương Cần nghiến răng, hai tay nắm chặt đại đao.

"Không thử thì làm sao biết."

Nói xong, hắn lại tấn công vê phía Man Đế thêm lần nữa, nhưng khi đối mặt với đòn tấn công của Dương Tần, cái tên Man Đế này lại không né tránh.

Tùy ý để lưỡi đao chém vào thẳng lên người mình, lấy nhục thân nghênh đón toàn bộ đòn tấn công của Dương Cần, kết quả cuối cùng của nó chính là, lưỡi đao của Dương Cần không để lại dù chỉ là một tia ấn ký ở trên người Man Đế.

"Nếu đây là hi vọng của ngươi, vậy để bản đế tự tay bóp nát nó."

Nói xong, cũng không thấy Man Đế có động tác gì, chỉ búng ngón tay một cái khiến cả người Dương Cần lập tức té bay ra ngoài.

Chỉ là một cái búng tay trong nháy mắt phát ra trùng kích mà hắn cũng không tiếp nổi, trên trán đột nhiên xuất hiện một lỗ máu, ngay cả hồn thể cũng bị tổn thương.

Hung hăng té xuống đất, Man Đế thấy vậy thì cũng không để ý đến hắn nữa, một tên Đại Thánh của Nhân tộc, tiện tay là có thể giết chết rồi.

Lại chuyển sự chú ý sang chiến trường bên dưới lân nữa, Man Đế chuẩn bị xuất thủ.

Tuy nói cho dù không tự mình ra tay, chiến cục bên dưới vẫn nghiêng vê phía Man tộc, nhưng Man Đế biết, chi viện của Thánh địa Vân La chắc chắn là đang trên đường chạy tới.

Nhất định phải kết thúc trận chiến trước khi chi viện của Thánh địa Vân La chạy tới, chiếm cứ Thiết Lao quan, sau đó dùng cái này để ứng đối với cuộc phản công của Thánh địa Vân La.

Không có thời gian để lãng phí với đám tu sĩ Nhân tộc ở Thiết Lao quan này.

"Dừng tay, đối thủ của ngươi là ta..."

Lúc nhìn thấy Man Đế đang chuẩn bị tấn công các tu sĩ ở bên dưới, Dương Cần chật vật đứng dậy rồi gầm lên giận dữ, đồng thời vung một đao chém ra.

Tuyệt đối không thể để Man Đế động thủ với chúng tu sĩ ở phía dưới, nếu không thì bọn họ thật sự không thể kiên trì đến bình minh.

Nhưng đối mặt với đòn công kích của Dương Cần, Man Đế chỉ tiện tay bắn ra có một cái thì đã khiến lưỡi đao trực tiếp lệch hướng và rơi xuống một ngọn núi lớn ở phía xa.

Một nửa đỉnh núi bị cắt đứt, nhưng Man Đế lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Nhìn thấy kết quả này, Dương Cần cắn răng nâng đao lên, chênh lệch về thực lực giữa hai bên khiến hắn có chút mờ mịt và hụt hãng.

Giống như công kích của mình hoàn toàn không có ý nghĩa gì, trong mắt của cái tên Man Hoàng này, ngay cả một cái gãi ngứa cũng không bằng.

"Mặc dù vậy, ta cũng muốn dồn hết toàn lực."

Hắn cắn răng nói, ngay khi Dương Cần chuẩn bị ra tay lần nữa thì một đạo kiếm phong từ phía sau xẹt qua mà không hề báo trước.

Gần như là lướt qua cơ thể của Dương Cần và tiến thẳng về phía Man Đế.

Man Đế vốn không hề thay đổi sắc mặt, nhưng lúc này lại đột nhiên biến sắc, cũng không đoái hoài tới việc ra tay với đám tu sĩ Nhân tộc ở phía dưới nữa mà quay người lại, nhìn đạo kiếm phong đang cấp tốc lao vê phía mình, sau đó làm ra tư thế phòng ngự.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi cái tên Man Đế xuất hiện cho tới bây giờ tạo ra tư thế phòng thủ như vậy, sau đó đạo kiếm phong này hung hăng oanh kích ở trên người của hắn. Trong lúc nhất thời, khiến kiếm khí và huyết khí khủng bố ở trên bầu trời như đã hóa thành hai đầu cự long, cắn xé lẫn nhau, địa vị ngang nhau.
Bình Luận (0)
Comment