Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 150 - Chương 839: Đi Theo Trợ Giúp

Chương 839: Đi theo trợ giúp Chương 839: Đi theo trợ giúpChương 839: Đi theo trợ giúp

Chương 839: Đi theo trợ giúp

Tại thời khắc này, kiếm quang màu trắng và huyết khí màu đỏ chiếu sáng bóng tối, luông khí tức kinh khủng đang điên cuồng tàn phá bừa bãi ở trên bầu trời.

Tất cả mọi người ở trên chiến trường phía dưới, cho dù là tu sĩ Nhân tộc hay Man tộc đều đồng loạt ngẩng đầu lên mà nhìn về phía chân trời, mà một đám Man Vương càng mở to mắt.

"Cái này... Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."

Bọn hắn giống như là đã nhìn thấy cái gì đó rất khó tin, đừng nói là bọn họ, lúc này ngay cả mấy tên trưởng lão của các tông môn khác hay là của Thánh địa Vân La cũng mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

Đây là khí tức của Đại Đế, nhưng làm sao bên trong Thiết Lao Quan lại có thể có Đại Đế xuất hiện được?

Nghĩ tới đây, ánh mắt của một đám Mãng Hoàng và Đại Thánh của Nhân tộc đều nhìn về phương hướng của Thiết Lao Quan, chỉ thấy ở ngay trên tường thành chẳng biết lúc nào đã đứng lên một bóng người.

Mà lúc này, Dương Cần đang đứng ở khoảng cách gân nhất thì càng hai mắt trừng đến căng tròn mà nhìn bóng người đang đứng ở trên tường thành.

Nhưng vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra người đến là ai, sau đó trong miệng nói lắp bắp.

"Đây... lão... Lão tửu quỷ...

Mặc dù Dương Cần không tiếp xúc nhiều với lão tửu quỷ, nhưng bản thân cũng biết đến người này, cho nên mới cảm thấy quá kỳ lạ như thế.

Mạc danh kỳ diệu xuất hiện, cả ngày uống say như chết, còn đam mê khoác lác.

Vốn dĩ Dương Tần chưa bao giờ để lão tửu quỷ ở trong lòng, chỉ cho rằng hắn là một kẻ đắc ý và thất ý* nào đó, nhưng bây giờ ngươi đang nói với ta rằng tên này là một vị hoàng đế vĩ đại sao?

(Đắc ý dửng dưng, thất ý bình thản: Không tự kêu mà bỏ quên mọi thứ, cho dù gặp khó khăn trắc trở thì cũng không cam chịu sa ngã. )

Quả thực là giống như gặp phải quỷ, không đúng, so với gặp quỷ còn khoa trương hơn.

Dưới vô số ánh nhìn soi mói, kiếm quang và huyết khí ở trên bầu trời triệt tiêu lẫn nhau và từ từ tiêu tán.

Mà cái tên Man Đế đang được bao phủ trong huyết khí kia, vào lúc này lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Chỉ thấy những giọt máu tươi đang nhỏ xuống từ cánh tay phải của Man Đế, một vết thương không tính là quá sâu đã xuất hiện ở đó.

Dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng đối với này vẫn có thể khiến đám Man tộc lộ ra vẻ mặt rất khó coi.

Man Đế bị thương, cái này sao có thể.

Về phần bản thân Man Đế, ánh mắt của hắn vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào lão tửu quỷ đang đứng ở trên tường thành, trong mắt có một tia kiêng kị và một tia sát ý

"Ngươi là ai?"

Ở Thiết Lao Quan hẳn là không có sự tồn tại của Đại Đế mới đúng, hơn nữa người này từ trước tới nay chưa từng gặp qua, cũng không phải là người của Thánh địa Vân La.

Man Đế vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo và khinh thường, giờ phút này cuối cùng cũng phải đối mặt với lão tửu quỷ ở trên tường thành.

Đối với cái này, lão tửu quỷ vẫn lộ ra dáng vẻ say khướt, không nhanh không chậm mà nhấp một hớp rượu ngon ở trong bầu rượu, lộ ra nụ cười như có như không rồi nói.

"Chỉ là một con sâu rượu tình cờ đi ngang qua thôi."

Vừa nói, lão tửu quỷ một tay cầm bâu rượu, một tay cầm kiếm, lăng không dạo bước mà đi về phía Man Đế.

"Đây... Chẳng lẽ mắt của ta bị hoa rồi sao? Lão tửu quỷ lại là người có tu vi Đại Đế."

"Ta cũng nhìn thấy."

“Cái này, cái này, cái này... Trước đó, chúng ta...'

Trên chiến trường, một số tu sĩ từng làm bạn với lão tửu quỷ, lúc này trong lòng có thể nói là ngũ vị tạp trần.

Tuy rằng không cố ý làm khó dễ, nhưng bọn họ đã từng ức hiếp lão tửu quỷ, thậm chí còn chủ động mời hắn uống rượu.

Nhưng ngày bình thường cũng trêu chọc hắn không ít.

Chỉ cần nghĩ đến việc trêu đùa một tôn Đại Đế dù chỉ một chút thôi thì cũng đã khiến người ta sởn tóc gáy rồi, nhưng nếu thực sự chọc giận đối phương, vậy người ta muốn giết chết bọn họ chẳng phải còn đơn giản hơn so với việc giết chết một con kiến sao?

Mà ngay cả tông môn ở phía sau bọn họ cũng không dám nói nửa chữ không.

Tốc độ không nhanh, nhưng chỉ mới mấy bước thì lão tửu quỷ đã xuất hiện ở ngay trước mặt Man tộc.

Ánh mắt của cái tên Man Đế kia vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào lão đầu nhếch nhác ở trước mặt, sau đó trâm giọng nói.

"Ngươi không phải người của Thánh địa Vân La."

"Nấc, lão đầu tử ta cũng không nói là không sai."

"Nếu như ngươi đã không phải là người của Thánh địa Vân La, vì sao phải nằm trong vũng nước bùn này?” Nếu có thể, Man Đế cũng không muốn trở thành kẻ thù của cái tên Đại Đế ở trước mặt này, dù sao cái này có khả năng dẫn đến biến cố, hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Vừa nghe hắn nói vậy, lão tửu quỷ lộ ra vẻ mặt hưởng thụ rồi ực mạnh một hớp rượu, sau đó lâm bầm lầu bầu nói.

"Rượu của Thiết Lao Quan này, không thể nói là mỹ vị gì, chỉ một từ thôi, mạnh..."

Nói xong, cuối cùng lần đầu tiên con mắt của lão tửu quỷ cũng nhìn thẳng về phía cái tên Man Đế ở trước mặt này, con mắt của hắn cũng chậm rãi mở ra, trong mắt nghiễm nhiên là đã không còn một chút men say nào, ánh mắt sắc bén, giọng điệu bình tĩnh mà nói.

"Thiết Lao Quan không chỉ là Thiết Lao Quan của Thánh địa Vân La, mà là của toàn bộ Nhân tộc, Thiết Lao Quan. Nếu ông muốn vào, ngươi muốn nhập quan, lão nhân ta... Không đồng ý."

"Ngươi muốn chất."

Nghe vậy, Man Đế lập tức đánh thẳng ra một quyền, huyết khí nồng đậm ngưng tụ ở xung quanh nắm đấm, không gian của những nơi đi qua cũng vặn vẹo vô cùng, nửa bầu trời bị huyết khí nhuộm đỏ.

Đối mặt với một đòn giận dữ của Man Đế, trường kiếm ở trong tay của lão tửu quỷ vẩy một cái, trên mũi kiếm quấn quanh kiếm ý nồng đậm.

Kiếm ý đã trở nên thực chất hóa màu trắng giống như hai con điều cự long, cuộn tròn quanh thân kiếm.

"Thế này là được rồi, lúc lão tử ta tuổi còn trẻ luôn nói với mấy tên đệ tử bất tài của mình, không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác. Nếu đã là như vậy, còn làm nhảm làm gì nữa, đánh một trận đi là được."

Trường kiếm lại một lần nữa hung hăng va chạm với quyên mang.

Lần này, tại không gian trung tâm va chạm giữa hai người trực tiếp sụp đổ, sau đó vỡ vụn như một tấm gương.

Đế chiến lập tức bùng nổ.

"Còn thất thần làm gì, giết bọn hắn."

Cùng lúc đó, trên chiến trường phía dưới, một đám Mãng Hoàng quát lớn, mặc dù bọn họ không thể can thiệp vào Đế chiến, nhưng lúc này vẫn có khả năng giải quyết trận chiến trước mặt.

Nghe vậy, đám Man tộc lại lân nữa phát động một cuộc tấn công ác liệt khác, mà Dương Cần của lúc này cũng vọt vào trong chiến trường, sau đó rống to.

"Đại Đế của Nhân tộc ta đã tới, trận chiến này nhất định phải thắng, giết."

"Giết."

Hai bên lại chém giết cùng một chỗ, nhưng không thể không nói, từ khi lão tửu quỷ xuất hiện, mặc dù đã khiến người ta chấn kinh nhưng cũng đã nâng cao sĩ khí của tất cả tu sĩ Nhân tộc.

Có Đại Đế tọa trấn và không có Đại Đế tọa trấn, chính là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Hiện tại bên phía Nhân tộc bọn họ cũng đã có Đại Đế xuất hiện, cho nên mọi người càng tăng thêm lòng tin vào việc giữ vững được Thiết Lao Quan.

Một đêm, chỉ cần một đêm, quân tiếp viện của Thánh địa sẽ tới chỗ này.

Chúng tu sĩ Nhân tộc đã ra sức chém giết, tuy chỉ có thể cầm chân một phần mười quân Man tộc, nhưng bọn họ đã chặn được đại quân của Man tộc ở bên ngoài Thiết Lao quan, không để cho bất kỳ một tên Man tộc nào có thể bước vào trong Thiết Lao quan.

Ở một bên khác, tại thành Phong Sa có khoảng cách gần Thiết Lao quan nhất, đã hơn một giờ trôi qua, nhưng Truyền Tống Trận ở trong thành vẫn một muc lóe ra sự chú ý ngút trời.

Bởi vì bách tính trong thành vẫn chưa biết hiện đang xảy ra chuyện gì, nhưng đối với cái này chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Tại sao Truyền Tống Trận này vẫn luôn lóe sáng vậy?”

"Có chuyện rồi."

"Chẳng lẽ là Thiết Lao quan?"

"Có khả năng."

Phải biết, nếu như Truyền Tống Trận mở ra trong thời gian dài như thế, vậy thì linh thạch bị tiêu hao quả thực là sẽ giống như nước, mà thành Phong Sa này chỉ là một tòa thành nhỏ, hoàn toàn không chịu nổi mức tiêu hao như vậy.

Ánh mắt của người trong thành đều nhìn về phương hướng của Truyền Tống Trận, nơi mà cột sáng chiếu tới bầu trời, mà bên ngoài Truyên Tống Trận, không ngừng có các đệ tử của Thánh địa Vân La bước ra khỏi trận pháp.

Bọn họ tới đây là vì muốn đến Thiết Lao Quan trợ giúp, còn đại trưởng lão Uông Lâm đang đứng ở giữa không trung, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn về phía trận pháp.

Đột nhiên lại nhìn thấy mấy người Thánh chủ Vân La và Lý Chính Thanh đi ra từ Truyền Tống Trận, Vương Lâm vội vàng đi tới chào hỏi.

"Thánh Chủ."

"Ừm, đây là Nguyên Thương lão tổ và Tần Sơn Hải phong chủ, Lâm Phá Thiên phong chủ của Thánh địa Đạo Nhất, bọn họ đặc biệt đến đây để hỗ trợ Thiết Lao quan."
Bình Luận (0)
Comment