Chương 843: Sư đệ, ngươi ăn cái gì vậy?
Chương 843: Sư đệ, ngươi ăn cái gì vậy?Chương 843: Sư đệ, ngươi ăn cái gì vậy?
Chương 843: Sư đệ, ngươi ăn cái gì vậy?
Lại có thêm một tôn Man Đế nữa xuất hiện khiến cho Nguyên Thương và Thánh chủ Vân La lại xuất hiện lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nếu là ba đánh hai thì bọn họ sẽ không có nhiều lợi thế.
Nhưng trước khi ba người kịp hành động, Man Đế tóc đỏ xuất hiện từ phía sau này lại quay đầu sang nói với đồng bọn.
"ĐI"
Nghe vậy, mặc dù bản thân đã bị trọng thương nhưng tôn Man Đế này vẫn cắn răng, trong lòng tràn đây sự không cam lòng mà nói.
"Vẫn tiếp tục được. Nếu ta và ngươi liên thủ thì nhất định có thể đoạt được Thiết Lao quan."
"Vô dụng thôi, quân chỉ viện của Nhân tộc sắp đến rồi, thời cơ đã qua rồi."
Man Đế tóc đỏ này lắc đầu, từ tốn nói.
Ba Đại Đế của Nhân tộc đều ở đây, còn về phía cuộc chiến ở bên dưới có đám tu sĩ Nhân tộc hung hãn không sợ chết, khiến cho cuộc chiến đến tận lúc này vẫn chưa kết thúc được.
Dưới tình huống như vậy, muốn trong thời gian ngắn có thể chiếm được Thiết Lao quan đã là điều không thể.
Nghe thấy lời này, cái tên Man Đế bị thương lộ ra vẻ mặt tức giận mà cắn răng nghiến rơi, nhưng bản thân hắn cũng biết đây là sự thật.
Nếu tiếp tục chiến đấu, hy vọng có thể chiếm được Thiết Lao quan cũng không lớn, đợi đến khi chỉ viện của Thánh Địa Vân La chạy tới thì cũng chỉ có thể làm lãng phí sức lực của song phương mà thôi.
Mưu đồ lâu như vậy rồi, cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại.
Mặc dù thực sự không cam lòng, nhưng ngay cả khi không cam lòng thì cũng không thể làm được, cho nên chỉ có thể cắn răng quát lớn.
"Rút."
Theo mệnh lệnh của Man Đế, đại quân của Man tộc ở phía dưới cũng bắt đầu rút lui, bên phía Nhân tộc thấy vậy cũng không có triển khai truy kích.
Không phải là không muốn, mà là do đã không có sức lực nữa.
Đông đảo tu sĩ Nhân tộc đều nương tựa theo sự tín nhiệm ở trong lòng của mình thì mới có thể kiên trì cho đến tận bây giờ, lúc này đám Man tộc kia đã rút lui, thân thể của bọn hắn tựa hồ cũng trong nháy mắt đã bị rút sạch, trước đó không có cảm giác được đau đớn, lúc này cũng ập đến giống như thủy triều.
Sau đó nguyên một đám vội vàng bỏ đan dược trị thương vào trong miệng, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn nhìn về phía đại quân của Man tộc đang không ngừng rút lui. Mà hai tôn Man Đế ở trên bầu trời không có ý định tiếp tục xuất thủ nữa, cũng lựa chọn rút lui giống như thế.
Còn Nguyên Thương và Thánh chủ Vân La cũng không có xuất thủ ngăn cản hắn, bởi vì cho dù có ngăn cản thì cũng không ngăn được, huống chi bên phía Man tộc cũng không phải chỉ có mỗi hai vị Man Đế này, cho nên có tiếp tục đánh thì cũng không có ý nghĩa gì.
Mà điều quan trọng nhất vẫn là phải giữ vững Thiết Lao quan này.
Chuyện tiếp theo tự nhiên là có Thánh chủ Vân La xử lý, Nguyên Thương không để ý tới mà đi thẳng tới trước mặt lão tửu quỷ, sau khi nhìn thấy bộ dáng say khướt của hắn này thì cắn răng nổi giận mắng.
"Vân Tiên Đài, ngươi con mẹ nó giỏi lắm, vậy mà lại dám chơi trò giả chết?"
'Sư đệ, bình tính, bình tính một chút.”
Nhìn thấy Nguyên Thương hai mắt đỏ hoe, bộ dáng hận không thể ăn thịt người, Vân Tiên Đài lại ngượng ngùng cười nói, nhưng đối với cái này, Nguyên Thương lại không thèm kiêng nể hay cho một chút thể diện nào.
"Bớt nói nhảm nữa, hôm nay nếu không cho ta một lời giải thích, ta mẹ nó sẽ liều mạng với ngươi."
Mười lăm phút sau, sư huynh đệ hai người Nguyên Thương và Vân Tiên Đài đã ngồi ở bên trong một gian phòng ở tại sân nhỏ của Phủ Thành chủ trong Thiết Lao quan.
Vân Tiên Đài cũng nói ngắn gọn về những trải nghiệm của mình trong những năm qua.
Năm đó tiểu thọ của hắn quả thực là đã sắp hết rồi, mà một người đã đạt đến Đại Thánh viên mãn như hắn cũng không có khả năng tiếp tục đột phá.
Biện pháp duy nhất cũng là tiến về Trung Châu, sau đó tìm kiếm một cơ hội mong manh để đề thăng lên Đế cảnh.
Chỉ là khả năng này lại quá mức mong manh, cho nên Vân Tiên Đài không hề có một chút niềm tin nào, thậm chí có thể nói là gần như không có khả năng.
Năm đó, chính bản thân Vân Tiên Đài cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn dứt khoát nghĩ tới việc giả chết, sau đó một thân một mình lặng lẽ chạy đến Trung Châu.
Vốn tưởng rằng bộ xương già này của mình sẽ tiêu vong ở Trung Châu, nhưng ai có thể ngờ rằng, cuối cùng dưới cơ duyên xảo hợp, thế mà hắn lại tìm được một đường sinh cơ đó và thành công đột phá đến Đế cảnh.
Sau đó, vốn dĩ là muốn trở về Đông Châu, nhưng lại thấy cái tên tiểu tử Tê Hùng này quản lý Đạo Nhất Tông rất tốt, cho nên đành từ bỏ.
Trong những năm về sau này, Vân Tiên Đài vẫn luôn đi du lịch khắp các nơi trong Trung Châu, trong khoảng thời gian này hắn cũng đã mấy lần trở lại Đông Châu để bí mật kiểm tra tình hình của Đạo Nhất Tông. Nguyên Thương nghe xong câu chuyện của Vân Tiên Đài thì tâm trạng cũng đã dịu lại một chút, nhưng vẫn tức giận nói.
"Vân Tiên Đài, ngươi mịa nó thật đúng không phải là thứ tốt lành gì."
"Ha ha, sư đệ không cần phải nói tới những thứ này nữa, nhưng ngược lại là bản thân ngươi cũng thành công đột phá đến Đế cảnh, thật đáng mừng mà."
Đối mặt với sự trách mắng của Nguyên Thương, Vân Tiên Đài không hề quan tâm mà vừa uống rượu vừa cười nói.
Đối với cái này, Nguyên Thương cũng sớm đã thành thói quen, bởi vì cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, nhìn các vị tiên bối như Tê Hùng và Hồng Tôn, không khó để biết Vân Tiên Đài là thứ gì.
Có một vị sư tôn như vậy thì làm sao có thể nuôi dưỡng được một thổ địa cực phẩm chứ?
Sau đó hắn tức giận mỉm cười.
"Vậy ngươi tại sao không đến Thánh địa Đạo Nhất?"
Trước đây ở Đông Châu thì còn nói được, nhưng bây giờ Đạo Nhất Tông đã chuyển đến Trung Châu, thậm chí đã trở thành Thánh địa Đạo Nhất, Vân Tiên Đài còn không chủ động hiện thân, thật sự là không thể nào nói nổi.
Sau khi nghe thấy lời này, Vân Tiên Đài lại lộ ra vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu, sau đó mở miệng nói.
"Thánh địa Đạo Nhất? Thánh địa Đạo Nhất nào cơ?"
Hả?
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy khó hiểu như vậy của Vân Tiên Đài, Nguyên Thương hơi nheo mắt lại, hiển nhiên là không tin, bởi vì thứ mà lão gia hỏa này giỏi nhất chính là giả ngu.
Chỉ là nhìn hồi lâu thì vẫn không thể nhìn ra manh mối gì.
"Cái này mà ngươi cũng không biết sao?"
"Không biết, cái gì Thánh địa Đạo Nhất cơ?"
Bởi vì có chút phân không rõ thật giả, cho nên Nguyên Thương chỉ có thể nói hết tất cả những chuyện liên quan đến Thánh địa Đạo Nhất cho Vân Tiên Đài nghe trong một lần.
Vừa nghe đến đó, Vân Tiên Đài đã lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên rồi nói.
"Được đó sư đệ, các ngươi đều đã đột phá đến Đế cảnh, định cư ở Trung Châu, tân thăng lên Thánh Địa. Không tệ, không tệ, thật đúng là làm ta rửa mắt mà nhìn."
"Ngươi thực sự không biết?"
"Ta không biết thật."
"Được, được, đợi đám người Sơn Hải và Phá Thiên tới, ngươi theo ta trở vê Thánh địa Đạo Nhất đi." "Ta...
"Nếu ngươi dám nói không, ta sẽ liều mạng với ngươi."
"Sư đệ, ngươi đang nói cái gì vậy? Ta nói là được mà, sao có thể nói lời từ chối chứ?"
"Tốt nhất là nên như vậy."
Nguyên Thương và Vân Vân Tiên Đài đều không để ý tới những chuyện sau đó, một đêm trôi qua rất nhanh, sáng hôm sau đã đến.
Nguyên Thương theo thói quen lấy ra một hộp lương khô, sau khi dùng linh lực hâm nóng rồi bắt đầu ăn.
Chỉ là vừa cắn được vài miếng thì đã thấy Vân Tiên Đài ngay cả giày cũng không mang mà chạy vội chạy vàng ra khỏi phòng, nhăn cái mũi lại vài cái rồi ngửi tới ngửi lui khắp nơi.
"Cái gì vậy? Mùi thơm quá...
Cuối cùng là khóa chặt vào cái hộp cơm ở trong tay của Nguyên Thương, ai mắt tỏa sáng, hóp lưng lại như mèo mà nghiêng người tới góp mặt, sau đó mỉm cười nói.
"Này, sư đệ, ngươi đang ăn cái gì vậy? Thơm quá.
"Lương khô của Thực Đường trong tông môn."
"Lương khô? Mẹ kiếp, lão phu ta mới đi có ngần đấy năm thôi, mà đãi ngộ của tông môn đã tốt đến mức đó rồi sao?"
Vừa nghe nói đây là túi lương khô của Thực Đường trong Thánh địa Đạo Nhất thì Vân Tiên Đài đã lộ ra vẻ mặt chấn kinh.
Cái này mẹ nó gọi gọi là lương khô sao?
Phải biết rằng, nói không khoa trương thì trong những năm gần đây, Vân Tiên Đài hắn đã vào nam ra bắc, không có mỹ thực nào mà chưa từng nếm thử qua.
Không nói tới những cái khác, chỉ riêng về việc tất cả các Linh Trù Sư của liên minh Linh Trù, chỉ cần là bát phẩm trở lên thì Vân Tiên Đài hắn đều đã nếm qua.
Nhưng cho tới tận bây giờ thì chưa từng cảm thấy như thế này.
Vẻn vẹn cũng chỉ là mùi thơm thôi mà đã khiến Vân Tiên Đài hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Ừng ực ừng ực một tiếng, đồng thời hai con mắt của Vân Tiên Đài cũng nhìn chằm chằm vào hộp cơm ở trong tay của Nguyên Thương, sau đó nở một nụ cười ngượng ngùng rồi nói.
"Hắc hắc, sư đệ, cho ta nếm thử một chút, hôm qua ta uống rượu hơi nhiều, trong bụng cảm thấy hơi khó chịu."
Nghe vậy, Nguyên Thương quay đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười rồi nói.
"Sư huynh muốn ăn sao?" "Ừm" "A, nằm mơ đi."