Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 152 - Chương 842: Sư Huynh, Ngươi Vẫn Chưa Chết...

Chương 842: Sư huynh, ngươi vẫn chưa chết... Chương 842: Sư huynh, ngươi vẫn chưa chết...Chương 842: Sư huynh, ngươi vẫn chưa chết...

Chương 842: Sư huynh, ngươi vẫn chưa chất. . .

Thánh chủ Vân La nhất thời cũng cảm thấy bối rối, chúng ta còn chưa đánh nhau, ngươi quỳ trước như vậy là có ý gì?

Tuy nhiên, Nguyên Thương hoàn toàn không để ý suy nghĩ của Thánh chủ Vân La, hay nói cách khác, hoàn toàn không có nghe vào.

Lúc này, một đôi mắt trừng đến căng tròn, gắt gao nhìn chằm chằm vào lão tửu quỷ đang đại chiến với Man Đế, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, trong miệng lẩm bẩm.

"Không có khả năng, sao có thể như thế? Cái này, cái này, cái này..."

"Nguyên Thương huynh, rốt cuộc là ngươi đang nói cái gì vậy?"

Nghe Nguyên Thương hồ ngôn loạn ngữ như vậy, khiến cho Thánh chủ Vân La hoàn toàn trở nên mơ hồ.

Đây là bị dọa sợ đến choáng váng rồi sao? Không phải chứ, thời điểm đối phó với Thánh địa Kình Thiên trước đó, Vương Mãn, Nguyên Thương ra tay còn tàn nhẫn hơn những người khác.

Trước mắt cho dù đối mặt với đám Man tộc thì cũng không có khả năng sẽ lập tức bị dọa thành như vậy mới đúng.

Hay là nói Nguyên Thương có một nỗi sợ hãi trời sinh đối với đám Man tộc này.

Suy cho cùng, Thánh chủ Vân La vẫn dùng ánh mắt không hiểu ra sao mà nhìn về phía Nguyên Thương.

"Ta nói này Nguyên Thương huynh, có phải chúng ta nên kết thúc trận đấu này trước rồi nói tiếp được không?"

Dù sao lúc này cũng đang đại chiến, hai người một đường chạy tới đây hỗ trợ, cho nên lúc này không có nhiều thời gian để lãng phí.

Lúc này đây, Nguyên Thương lại có thể nghe lọt được, vừa hay lúc này, cái tên Man Đế kia đánh ra một quyền, còn lão tửu quỷ đã giơ kiếm chặn lại, nhưng lực lượng khổng lồ này vẫn đánh văng hắn ra xa hàng trăm mét.

"Hôm nay bản đế sẽ đồ sát tên Đại Đế Nhân tộc ngươi."

Một kích đắc thế, tên Man Đế này không cho lão tửu quỷ có thời gian thở dốc, trực tiếp đạp chân xuống một cái rồi vọt lên.

Cùng lúc đó, một tiếng hét phẫn nộ truyền đến.

"Tìm chết."

Nguyên Thương lắc mình một cái là đã lao tới trước mặt Man Đế, không lời giải thích mà lập tức đánh ra một quyên.

Lại xuất hiện một tôn Đại Đế, trong mắt của Man Đế hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng Nguyên Thương không quan tâm đến điều đó.

Tên chó chất này lại dám động thủ với sư huynh, hôm nay lão tử phải giết chết hắn cho bằng được.

Đúng vậy, sở dĩ Nguyên Thương lộ ra vẻ khiếp sợ như vậy, hoàn toàn là bởi vì cái lão tửu quỷ này đúng là đại sư huynh của ba người Dư Mạt hắn.

Cũng chính là sư tôn của ê Hùng, Hồng Tôn của bọn họ, tông chủ đời trước của Đạo Nhất tông.

Trước đó quan tài của lão già này bị rỗng tuếch, khiến cho ba người Nguyên Thương tức giận không thôi.

Chỉ là cho tới tận bây giờ không nghĩ tới, lão già này vậy mà không chết, còn mẹ nó chạy tới Trung Châu.

Lúc trước khi con hàng này được hạ táng, đám người Nguyên Thương chỉ có thể trơ mắt nắm lấy từng nắm đất một mà chôn cất hắn.

Nhưng trên thực tế, con hàng này lại chơi trò giả chết.

Sau khi hết khiếp sợ thì chính là tức giận, mà lý do cũng là vì năm đó sau khi lão già này chết đi, khiến cho đám sư huynh đệ Nguyên Thương bọn họ đau buồn không thôi.

Nhưng cuối cùng lão già này cư nhiên không chết?

Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc để nói đến những chuyện này, cho nên Nguyên Thương chỉ có thể phát tiết toàn bộ lửa giận của mình lên trên người của cái tên Man Đế ở trước mặt này.

Về phần lão tửu quỷ, sau khi nhìn thấy Nguyên Thương xuất hiện, lúc đầu vẫn cảm thấy sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần lại, trên mặt còn nở nụ cười chào đón.

"Nha, Nguyên Thương sư đệ, lâu rồi không gặp."

Cut con mẹ nó."

Chỉ là đối với cái này, Nguyên Thương cũng không quay đầu lại mắng, mà công kích ở trong tay của hắn càng ngày càng hung hãn.

Lão già này còn mặt mũi đi nói chuyện với mình sao? Năm đó hắn đã rơi bao nhiêu nước mắt, lại còn khóc đến mức trông như một con chó già, kết quả là con hàng này mịa nó vẫn chưa chết?

Trong lòng của Nguyên Thương tràn đầy oán hận, nhưng hắn vừa mới đột phá đến Đế cảnh, so với Man Đế mà nói vẫn không chiếm được ưu thế gì.

Tu vi của Man Đế là Đế cảnh đại thành, trong khi Nguyên Thương chỉ là Đế cảnh sơ kỳ.

Cho nên sau cơn hoảng loạn ban đầu, Man Đế dần dần chiếm được thế thượng phong, sau đó chậm rãi áp chế Nguyên Thương. Một bên là tràn đầy oán phan, một mặt lại bị Man Đế đè lên đánh, khiến cho lửa giận ở trong lòng của Nguyên Thương càng ngày càng mãnh liệt.

Nhìn thấy lão tửu quỷ vẫn không có ý định ra tay, làm hắn nhịn không được phẫn nộ quát.

"Nhìn đủ chưa?"

"A2?"

"Nhìn đủ rồi thì lăn qua đây giúp đi."

"A a, tới đây."

Nghe vậy, lão tửu quỷ cũng không do dự, thu hồi bầu rượu đi và bắt đầu giết tới lần nữa.

Hai người vây công, khiến cho lợi thế ban đầu của Man Đế lập tức bị xóa bỏ không còn sót lại chút gì, huống chi lúc này Thánh chủ Vân La cũng đã xuất thủ.

Đối mặt với sự vây công của ba tôn Đại Đế của Nhân tộc, Man Đế cũng cảm nhận được mối đe dọa của cái chết.

Một chọi một, cho dù không địch lại thì Man Đế cũng sẽ không cảm thấy hoảng sợ chút nào, bởi vì nếu hắn muốn rời đi, đối phương cũng ngăn không được.

Mặc dù hai chọi một vẫn rất nguy hiểm nhưng hắn vẫn tự tin có thể trốn thoát mà không hề hấn gì.

Nhưng bây giờ, đối mặt với sự vây hãm của ba vị ba vị Đại Đế Nhân tộc cùng một lúc, khiến tên Man Đế này không còn chút tự tin nào.

Lúc này đừng nói là chiến thắng, cho dù muốn bảo vệ chính mình đã trở nên rất khó khăn, muốn thoát thân đoán không chừng cũng không dễ dàng được như vậy.

Chiến cục ở trên bầu trời nhanh chóng thay đổi với sự xuất hiện của Nguyên Thương và Thánh chủ Vân La.

Đáp lại điều này, phía Nhân tộc trên chiến trường phía dưới cũng là khí thế phóng đại.

"Hỗ trợ tới rồi, các huynh đệ trợ giúp đang đến, kiên trì thêm chút nữa."

"Giết."

"Giết sạch lũ chó Man tộc này đi."

Mặt khác, vê phía người Man tộc, sĩ khí của bọn họ tiếp tục suy yếu.

Vốn dĩ trận chiến này đã được lên kế hoạch từ lâu, hẳn là mười phần chắc chín, nhưng ai có thể ngờ bên trong Thiết Lão quan này thế mà còn có sự tồn tại của một tôn Đại Đế Nhân tộc chứ.

Điều này trực tiếp làm rối loạn kế hoạch của Man tộc, mà hiện tại lại có thêm hai vị Đại Đế của Nhân tộc chạy đến, điều này hoàn toàn khiến đám Man tộc cảm thấy bất an.

Từ lúc đầu tràn đầy tự tin đến hoảng sợ của hiện tại, khí thế của Man tộc tự nhiên là đã chạm đến đáy cốc. Cứ kéo dài tình huống như thế, các tu sĩ Nhân tộc càng đánh càng hăng, trong khi bên phía Man tộc chỉ chống cự để bảo mệnh.

Suy cho cùng, trong trận Đế chiến ở trên bầu trời, Man tộc bọn họ đã không còn chút lợi thế nào, mà Man Đế chỉ có thể chiến đấu vì tính mạng của mình.

"Đáng chết, tại sao Nhân tộc lại có thể có nhiều Đại Đế như vậy?"

Đột nhiên xuất hiện ba tôn Đại Đế, trực tiếp đánh cho Man tộc một trở tay không kịp.

Lúc này, ngay cả một đám Mãng Hoàng cũng cảm thấy lo lắng cho sự an nguy của Man Đế, băn khoăn liệu Man Đế có nắm chắm bản thân sẽ trốn thoát được hay không.

Trong lòng lo lắng cho Man Đế, tự nhiên cũng không có tâm tình tiếp tục dây dưa với Nhân tộc.

Về phần Dương Cần và các trưởng lão cấp Đại Thánh khác, lúc này mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng vẫn lần lượt dây dưa với đám Mãng Hoàng của Man tộc.

Theo thời gian trôi qua, thương thế của Man Đế ở trên bầu trời càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Lấy một địch ba đích thật là quá mức cố hết sức, huống chỉ tu vi của lão tửu quỷ này hoàn toàn không hề yếu hơn hắn một chút nào, cũng là Đế cảnh đại thành.

Cộng thêm Thánh chủ Vân La là Đế cảnh tiểu thành, , Nguyên Thương là một tên Đế cảnh sơ kỳ, Man Hoàng có thể kiên trì đến tận bây giờ đã là rất không dễ dàng rồi.

Không phải sao, vừa mới ngăn trở được một kích của lão tửu quỷ , Thánh chủ Vân La đã xuất một chưởng đánh tới.

"Hàn Vân Thủ."

Hoàn toàn không kịp né tránh hay phòng thủ, cứ như vậy mà chính diện bị một chưởng của Thánh chủ Vân La đánh trúng.

Thân thể bị oanh bay ra mấy ngàn mét, trong miệng cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Tuy nhiên, thân thể vừa mới dừng lại, Nguyên Thương đã sớm đợi sẵn ở đây, song toàn cùng nhau đánh vào giữa lưng của Man Đế.

"Chết tiệt...

Không có thời gian để kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, ngay lúc Man Đế đang cắn răng thâm mắng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không gian ở trước mặt Nguyên Thương đã bị xé mở một vết nứt, sau đó, một nắm đấm đẫm máu hung hăng bạo phát ra.

Nó không chỉ làm vỡ nát đòn tấn công của Nguyên Thương mà còn hất văng hắn ra xa hàng trăm mét.

Ngay sau đó, theo vết nứt không gian đó lại đi ra một tôn Man Đế khác. Mái tóc màu đỏ, thân hình đó cũng vô cùng cường tráng, trên người hiện đầy vết thương và chẳng chịt, như thể đang không ngừng khoe khoang chiến tích của cả đời hắn.
Bình Luận (0)
Comment