Chương 845: Nhân mỹ tâm thiện của Thánh địa Đạo Nhất.
Chương 845: Nhân mỹ tâm thiện của Thánh địa Đạo Nhất.Chương 845: Nhân mỹ tâm thiện của Thánh địa Đạo Nhất.
Chương 845: Nhân mỹ tâm thiện của Thánh địa Đạo Nhất.
Vân Tiên Đài chưa từng nghe nói tới Thực Đường gì đó, bởi vì Đạo Nhất tông trong thời đại đó của hắn hoàn toàn không hề có thứ đồ chơi như vậy.
Sau đó Nguyên Thương cũng lập tức kể lại sự tình liên quan đến Diệp Trường Thanh.
Nghe nói những thức ăn này đều do Diệp Trường Thanh làm ra, hiện tại hắn còn là người phá vỡ lịch sử và trở thành người trẻ nhất của Thánh địa Đạo Nhất từ trước đến nay, đồng thời cũng là người đầu tiên trở thành trưởng lão chủ tọa khi chưa đạt tới Thánh cảnh.
Nghe Nguyên Thương giải thích xong, Vân Tiên Đài liên tục mỉm cười gật đầu.
"Không tồi, không tồi, cuối cùng thì cái tên tiểu tử Tê Hùng này cũng làm được một việc có lý, không uổng công vi sư khổ tâm một phen."
Khổ tâm?
Nhìn Vân Tiên Đài liên tục gật đầu khen ngợi như vậy, khiến cho Nguyên Thương lập tức trợn trắng mắt.
Cái này mà ngươi còn nói là khổ tâm sao? Có mịa nó tên đệ tử dưới trướng nào của ngươi là không phải tự cung tự cấp đâu? Thậm chí có đôi khi còn phải giúp lão già này chùi đít.
Hiện tại ngẫm lại thì mới biết, kể từ khi đám sư huynh đệ Tề Hùng này bái nhập làm môn hạ của Vân Tiên Đài, bọn họ có thể sống đến tận bây giờ, quả thực là không dễ dàng gì.
Về việc Diệp Trường Thanh trở thành trưởng lão chủ tọa, còn thành lập ra Thực Đường, Vân Tiên Đài không những không có một tia bất mãn nào, thậm chí còn giơ hai tay tán thành.
Hiện tại, sau khi nếm thử mỹ vị của Thực Đường trong Thánh địa Đạo Nhất, Vân Tiên Đài cảm thấy những món ăn trước đó đều là đồ ăn cho lợn.
Về phân Lâm Phá Thiên Tần Sơn Hải đã rời đi, lúc này trên gương mặt của hai người bọn họ cũng lần lượt lộ ra một nụ cười.
Đừng nhìn mới vừa rồi bọn họ còn tranh cãi nảy lửa với sư tôn, bởi vì những thứ này đều không quan trọng, hơn nữa cho tới nay đây cũng là cách mà sư đồ bọn họ hòa hợp với nhau.
Trước mắt sư tôn của bọn họ đã khởi tử hồi sinh, cho nên hai người tự nhiên là rất vui mừng.
"Sư huynh, ngươi cảm thấy chúng ta có nên báo tin tức này cho đám người sư huynh bọn họ không?”
"Không cần gấp, chờ sư tôn trở về rồi hãy nói. Đến lúc đó nhất định sẽ hù dọa bọn người sư huynh nhảy dựng."
"Hắc hắc, đúng vậy đấy."
Chỉ là tâm tình vui vẻ của hai người cũng không kéo dài được bao lâu, bởi chỉ trong vòng một canh giờ, Vân Tiên Đài đã tìm tới cửa . "Hắc hắc, đồ nhi đang bận việc sao?"
Vừa mới đi vào tiểu viện của Tần Sơn Hải thì đã cười hỏi, mà Tần Sơn Hải nghe được lời này thì nheo mắt lại, bởi vì hắn biết người tới không có chuyện gì tốt.
"Sư tôn có chuyện gì cần nói sao?"
"Không có gì, chỉ là đi dạo loanh quanh thôi. Hơn nữa sư đồ chúng ta đã nhiều năm không gặp, cho nên vi sư tới đây còn không phải là muốn ôn chuyện cũ với ngươi sao?"
"Thật?"
"Không sai một chữ, sư tôn đã nhìn nguyên một đám các ngươi lớn lên, vừa làm cha vừa làm mẹ. Ở trong mắt của sư tôn, các ngươi đều là con của ta"
Nghe vậy, Tân Sơn Hải cảm thấy ở trong lòng chợt hiện ra một dòng nước ấm, đúng vậy, hiện tại nghĩ tới, mặc dù sư tôn vẫn luôn là một kẻ không đáng tin cậy.
Nhưng dù sao hắn cũng dạy bảo bọn họ tu luyện, cho các sư huynh đệ cơm ăn áo mặc, mà những thứ đó đều là những thứ tốt nhất, nếu không có sư tôn, mấy tên sư huynh đệ bọn họ hiện tại sẽ ra sao, chỉ sợ đều đã hóa thành từng đống đất vàng rồi.
"Sư tôn..."
Trong mắt tràn đây cảm ân mà nhìn về phía Vân Tiên Đài, nhưng Tần Sơn Hải còn chưa kịp nói xong thì Vân Tiên Đài đã xoa tay và nở nụ cười ninh not rồi nói.
"Đồ nhi, lượng cơm ăn của sư tôn có chút lớn, cho nên ở bên chỗ của ngươi còn, còn lương khô gì nữa không? Có thể lại đưa cho vi sư mười hộp được không?”
Sự biết ơn và áy náy ở trong lòng lập tức tan thành mây khói, ta mẹ nó mới vừa rồi là bị mỡ heo làm mê muội tâm trí sao? Thế mà mới vừa rồi còn cảm thấy có lỗi với sư tôn?
Sau đó ngẫm lại một chút, năm đó lúc sư tôn đi Câu lan không có tiền trả, hắn đã lập tức đưa Tần Sơn Hải hắn ở lại nơi đó, mà lúc đó Tần Sơn Hải mới mười một tuổi, mười một tuổi thôi đấy.
Mẹ nó rửa bát ròng rã mấy tháng trời, gánh nước rửa chân cho người ta mấy tháng trời.
Còn sư tôn thì sao? Nói là đi lấy tiền, vừa đi cũng là mấy tháng trời, lúc Tân Sơn Hải cuối cùng thật vất vả lắm mới có thể trở về tông môn, khá lắm, sư tôn đã tìm cho bọn họ một vị sư nương thứ mười ba, còn mẹ nó tự mình mở một bàn tiệc lớn.
Ánh mắt của Tần Sơn Hải lập tức trở nên lạnh lùng bức người, sau đó không nói hai lời mà trực tiếp rút đoản đao của mình ra.
Thấy vậy, Vân Tiên Đài sửng sốt một chút, sau đó nuốt một ngụm nước bọt rồi mở miệng hỏi.
"Cái đó, đồ nhi ngươi đây là muốn làm gì vậy?"
"Mạng này của ta được sư tôn ban cho, lương khô thì không có, nhưng nếu sư tôn nhất quyết muốn, cái mạng này của ta liền cho ngươi, sư tôn xem rồi nghĩ cho thật kỹ" "Chờ một chút, Sơn Hải ngươi đừng kích động, sư tôn cũng chỉ là thuận miệng nói một chút thôi mà”
Nhìn thấy Tân Sơn Hải giơ đao định đâm vào tim mình, Vân Tiên Đài lập tức tê dại, sau đó liên tục an ủi hắn rồi ngoan ngoãn lui ra khỏi phòng.
Một đường đi ra khỏi tiểu viện của Tần Sơn Hải, Vân Tiên Đài mới dám mở miệng mắng.
"Nghịch đồ, nghịch đồ, tại sao vi sư lại thu nhận một kẻ điên như vậy chứ?"
Hiện tại ngẫm lại cũng khiến hắn khiếp sợ không thôi.
Vừa từ chỗ của Tần Sơn Hải rời đi, Vân Tiên Đài lại đi đến chỗ của Lâm Phá Thiên.
Về phần kết quả thì cũng không như vậy.
Sau khi ăn liên tiếp quả đắng từ chỗ của hai tên đồ đệ nhà mình, Vân Tiên Đài sống không còn gì luyến tiếc mà bước đi trên con đường ở trong Thiết Lao quan, sau đó trong lúc lơ đãng nhìn thấy mấy tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đang lui tới.
Tuy rằng bản thân hắn không biết những tên đệ tử này, nhưng phục sức thì hắn biết, dù sao bọn người Tề Hùng cũng không thay đổi phục sức của đệ tử Đạo Nhất tông.
Hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, nếu như trên người của hai tên nghịch đồ kia có lương khô, chẳng lẽ trên người của đám nhóc con này cũng có thứ đó sao?
Nghĩ tới đây, Vân Tiên Đài lập tức nảy ra ý hay.
Sau đó đặc biệt đi nghe ngóng nơi ở của các đệ tử Thánh địa Đạo Nhất, tìm một nơi mà họ phải đi qua, chọn một vùng đất phong thủy bảo địa, sau đó nằm thẳng xuống dưới đất và bắt đầu khóc lóc.
"Ai u... Aiu....
Tiếng kêu la thảm thiết này đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của một số đệ tử đi ngang qua, lúc này, vài tên đệ tử của Huyết Đao Phong và Bá Thương phong tò mò bước tới, nhìn lão nhân gia mặc quân áo rách nát ở trước mặt, quan tâm hỏi.
"Lão nhân gia, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ bị thương sao? Ở chỗ này của ta có đan dược trị thương, cho ngươi."
Vân Tiên Đài thậm chí còn không nhìn vào chỗ đan dược trị thương mà các nữ đệ tử ở trước mặt mang tới, bởi vì cái thứ đồ chơi này ngay cả chó cũng không ăn.
Đồng thời lộ ra bộ dáng một bộ hữu khí vô lực rồi thở dài
Anh trông bất lực và thở dài.
"Đói, đói quá. chư vị tiên tử xin thương xót, cho lão già ta chút gì đó để ăn."
Hả?
Đói bụng?
Nghe vậy, mấy vị nữ đệ tử sửng sốt, sao lại đói bụng chứ? Nhưng sau khi tập trung nhìn vào thì phát hiện lão nhân gia này không hề có tu vi, chẳng lẽ là một người bình thường?
"Lão nhân gia, tại sao ngươi lại ở trong Thiết Lao quan này vậy?"
Thật kỳ lạ làm sao khi ở trong Thiết Lao quan này lại xuất hiện một người bình thường.
Đối với cái này, Vân Tiên Đài chỉ mở miệng nói.
"Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, lão nhân ta vốn là một lão nông dân ở thôn Sơn Câu, tuy nói không tính là sung túc cũng là con cháu đầy nhà, nhưng phụ từ tử hiếu, ta chỉ có thể trách bọn Man tộc chó chết..."
"Lão phu thảm quá mà, cửa nát nhà tan, mặc dù không có tu vi, nhưng ta vẫn muốn đến cái này Thiết Lao quan này để giết chết lũ chó Man tộc, vì vợ con ta mà báo thù, cho dù phải bỏ mình cũng không tiếc."
Những gì mà Vân Tiên Đài nói phải gọi là một sự cảm động đất trời, hù mấy tiểu nha đầu kia là sửng sốt một chút.
Thậm chí là ở trong đó có một vị sư muội mềm lòng càng là hốc mắt đỏ bừng, sau lục lọi trong không gian giới chỉ một hồi, cuối cùng phát hiện ngoài lương khô ra thì không còn gì khác để ăn.
Sau khi nhìn Vân Tiên Đài hốc hác và dường như sắp chết đói, nàng ta cũng phải cắn răng mà lấy lương khô ra và nói.
"Lão nhân gia, ngươi cầm lấy cái này ăn đi, chỉ là Thiết Lao quan này không phải là nơi ngươi nên đến, Man tộc tự nhiên sẽ có chúng tu sĩ chúng ta đối phó, cho nên ngươi cứ yên tâm, còn về thù giết vợ giết con, chúng ta nhất định sẽ thay ngươi báo."
Nhưng Vân Tiên Đài hoàn toàn không có nghe tiểu nha đầu này đang nói cái gì, ngay tại thời điểm lương khô xuất hiện, đôi mắt của hắn đã dán chặt vào nó.
"Trên đời này vẫn còn có rất nhiều người tốt, tiên tử thật đúng là nhân mỹ tâm thiện, lão già ta ta không gì để báo đáp ngươi, cho dù kiếp sau có phải làm trâu làm ngựa thì cũng muốn báo đáp ngươi.”
Thân là cường giả cấp Đế cảnh, là tông chủ đời trước của Đạo Nhất tông, nhưng bộ dạng lúc này của Vân Tiên Đài đã không còn một chút phong thái của một cường giả nên có, muốn nói gì chỉ cần há mồm liền tới.