Chương 846: Con hàng này là sư tổ của chúng ta sao?
Chương 846: Con hàng này là sư tổ của chúng ta sao?Chương 846: Con hàng này là sư tổ của chúng ta sao?
Chương 846: Con hàng này là sư tổ của chúng ta sao?
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng động tác ở trên tay của hắn lại không he chậm chút nào, vừa vươn ra một cái là đã giật lấy lương khô từ trong tay của vị nữ đệ tử này.
Nhìn tốc độ sét đánh không kịp bưng tai này khiến cho nữ đệ tử kia sửng sốt, nhưng vẫn nở một nụ cười quái dị.
"Lão nhân gia ngươi nói quá lời rồi, ta không cần."
Nữ đệ tử này thật là có chút ngây ngốc, làm trâu làm ngựa gì đó thì nàng thật sự không cần.
Đơn giản chỉ là cảm thấy đáng thương mà thôi.
Thấy vậy, Vân Tiên Đài đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng cảm động, thậm chí là ngay bên trong đôi mắt già nua còn hiện đầy nước mắt, sau đó nước mắt tuôn đây mặt.
"Lão nhân gia ngươi đừng như vậy, yên tâm đi, chúng ta sẽ không để ngươi chết đói."
"Các ngươi đều là người tốt, tiên nữ đã giáng thế, ai, chỉ là lượng cơm ăn của lão già ta không nhỏ, chỉ sợ..."
"Lão nhân gia ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi yên tâm đi, tuyệt đối bao ăn no."
Sau khi bị Vân Tiên Đài đánh lừa một trận, một đám đệ tử của Huyết Đao phong và Bá Thương phong đã sớm đầu óc choáng váng, không bao lâu sau thì đã lần lượt lấy lương khô của mình ra rồi đưa cho Vân Tiên Đài.
Mặc dù mỗi người chỉ có thể lấy ra được một phần nhưng nhiều hơn nữa cũng không bỏ ra được.
Nhưng người đông đến mức không thể ngăn nổi, không lâu sau, trong ngực của Vân Tiên Đài đã có hơn mười hộp lương khô.
Nhìn thấy nhiều lương khô như vậy, khuôn mặt già nua kia của Vân Tiên Đài lập tức lộ ra một nụ cười tươi như hoa.
Nhìn xem, nhìn xem, người trẻ tuổi vẫn tốt hơn nhiều, chỉ nói có mấy câu đơn thuần thì đã giải quyết xong mọi chuyện.
Nếu so với mấy tên nghịch đồ của mình, Vân Tiên Đài đã cảm thấy khó chịu đến mức nát thành từng mảnh.
Đều là một đám nghịch đồ, nguyên một đám không có lấy một người có chút nghĩa khí, không phải chỉ là lương thực khô thôi sao, vậy mà cũng không nỡ đưa cho sư tôn này một ít.
Nhưng lại có một chuyện mà Vân Tiên Đài thật tình không biết, ngay trong lúc hắn đang lừa gạt những tên đệ tử này, Tân Sơn Hải và Lâm Phá Thiên đều đứng cách đó không xa, còn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.
Lúc này Lâm Phá Thiên nhếch miệng, một đầu hắc tuyến mà nói với Tần Sơn Hải. "Sư đệ, ngươi còn cảm thấy ay náy với sư tôn nữa không?"
Hóa ra là do Tần Sơn Hải cảm thấy có chút áy náy, đang định gửi mấy hộp lương thực khô cho sư tôn Vân Tiên Đài.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, hắn vừa mới gọi Lâm Phá Thiên đi cùng, vừa cùng nhau đi ra ngoài thì đã nhìn thấy một màn trước mắt.
Trơ mắt nhìn lão gia hỏa này từng bước làm sao lừa gạt được đám đồ tôn của mình, mà Tần Sơn Hải cũng lập tức có cảm giác đỏ bừng cả mặt.
Bởi vì hắn mịa nó xấu hổ vì phải ở cùng với dạng đồng bọn như vậy.
Tuổi đã cao như vậy rồi mà còn đi lừa gạt lương khô của một đám tiểu hài tử, quả thực là già mà không đứng đắn, già mà không đứng đắn mà.
Lúc này lại nghe Lâm Phá Thiên nói ra lời này, Tân Sơn Hải cắn răng nói.
'Là ta sai.
Nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà xoay người rời đi, Tân Sơn Hải hắn quả nhiên là bị cửa kẹp đầu, thế mà còn lòng sinh áy náy với lão gia hỏa này.
Mẹ kiếp, ngẫm lại những chuyện thất đức mà lão gia hỏa này đã làm từ khi còn trẻ cho đến bây giờ, thật đúng là quá sức chịu đựng.
Đó là thất đức đến bốc khói, quả thực là thất đức đến tận nhà.
Lâm Phá Thiên thấy vậy cũng không chút do dự mà xoay người rời đi, bản thân hắn cũng không có ý thừa nhận một vị sư tôn như vậy.
Sau một hồi lừa gạt, Vân Tiên Đài đã hẹn với đông đảo đệ tử là ngày mai sẽ còn ở đây, mà những tên đệ tử này cũng biểu thị là sẽ lại mang thêm một ít đồ ăn đến cho Vân Tiên Đài.
Cái này mà đưa cho lão đầu thì thảm rồi, cho nên sau khi hắn hừ một cái thì đã đi một mạch về đến nơi ở của mình.
"Hôm nay là một ngày tốt lành..."
"Ta nói này, có phải là ngươi đã ăn phải phân của ong mật hay sao mà vui thành như vậy?"
Nguyên Thương đang ngôi uống trà ở trong viện, sau khi thấy bộ dạng này của Vân Tiên Đài thì lộ ra vẻ mặt nghi ngờ mà hỏi.
Nhưng ai có thể ngờ rằng cái tên Vân Tiên Đài này không trả lời mà lập tức "bang" một cái, rất nhanh đã xuất hiện một hộp lương khô ở ngay trước mặt Nguyên Thương.
"Ăn"
Sau đó một mặt hào khí nói, vẻ mặt đó giống tên nhà giàu mới nổi đáng giận vậy.
Hả?
Sau đó nhìn về phía lương khô ở trước mắt, ô, là ớt xào thịt, không đúng, mấu chốt không phải là cái này, quan trọng là lão già này lấy đâu ra lương khô này, hơn nữa còn ngân ngang nhu the?
.
"Sơn Hải và Phá Thiên đưa cho ngươi sao?"
Ý nghĩ đầu tiên của hắn cũng là do Tần Sơn Hải và Lâm Phá Thiên đưa cho, nhưng Vân Tiên Đài lại lộ ra vẻ khinh thường mà nói.
"Thôi đi, lão phu muốn ăn thịt, còn cần phải dựa vào hai tên nghịch đồ này nữa sao?"
Hả?
Con hàng này hiện tại ngang đến như vậy luôn sao? Nhưng nếu không phải Tần Sơn Hải và Lâm Phá Thiên đưa cho thì còn có thể là ai?
Trong lúc nhất thời, Nguyên Thương cảm thấy có chút ngơ ngác, nhưng lúc này Vân Tiên Đài đã mở ba phần lương khô, nghênh ngang dùng linh lực làm nóng rồi bắt đầu ăn.
"Thất thần làm gì? Ăn đi. Đừng nói sư huynh không thương ngươi."
Vân Tiên Đài vừa ăn vừa nhìn về phía Nguyên Thương còn đang ngẩn người, sau đó mơ hồ nói.
Khá lắm, chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi không thấy đâu, lão gia hỏa này đã trở nên ngang tàng đến như vậy rồi?
Tuy nhiên, mỹ thực trước mắt, còn được ăn chùa nữa thì ngu gì mà không ăn, cho nên Nguyên Thương cũng không có quá nhiều lý do, sau đó há miệng lớn bắt đầu ăn.
Hai cái lão đầu ăn đến quên cả trời đất ở trong viện, đặc biệt là Vân Tiên Đài, mẹ nó ăn ròng rã bảy tám phân.
Nguyên Thương nhìn đến đó thì sững sờ.
Lão già này lấy đâu ra nhiều lương khô thế? Chẳng lẽ bản thân hắn đã quay về tông môn một chuyến sao?
Ngay cả Nguyên Thương cũng không thể tự mình đoán được, số lương khô mà Vân Tiên Đài có được đều là do hắn dùng đủ mọi cách để dụ dỗ và lừa dối từ chỗ của đám đồ tôn nhà mình.
Dù sao thì bản thân Nguyên Thương cũng sẽ không làm được chuyện như vậy, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ tới.
Tuy nói Nguyên Thương cũng không phải là loại người tốt lành gì, nhưng bản thân hắn tuyệt đối không làm được chuyện giống như Vân Tiên Đài, thậm chí là chỉ vì lừa gạt một miếng ăn mà ngay cả mặt mo cũng không cần.
Sau khi ăn xong một cách thoải mái, Vân Tiên Đài còn ợ lên một cái, uống thêm vài ngụm rượu rồi đứng dậy, sau đó cười nói.
"Ta trở về ngủ đây." Nói xong cũng tự mình trở về phòng.
Cùng lúc đó, vào buổi tối, một số đệ tử của Bá Thương phong và Huyết Đao Phong cũng từ trong miệng của chúng tu sĩ ở Thiết Lao quan mà biết được sự thật, Vân Tiên Đài là một cường giả cấp Đại Đế.
"Ngươi nói cái gì? Lão ăn mày kia là cường giả cấp Đại Đế sao?"
"Đúng vậy."
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Hoàn toàn là sự thật. Trong trận chiến với Man tộc lúc đó, lão tửu quỷ tiên bối đã tự mình xuất thủ. Không chỉ có một mình ta nhìn thấy, mà ở đây còn có rất nhiều người đều đã tận mắt chứng kiến."
"Làm sao có thể..."
"Thế này là thế nào? Chẳng lẽ các ngươi đã đắc tội với hắn rồi sao?"
"Không có, dù sao bản thân cũng là sự tôn tại của một tôn Đại Đế, tại sao ngay cả cơm cũng không được ăn mà phải sắp chết đói như vậy chứ?"
Cái này quả thực là một trò đùa mà, sau khi chúng đệ tử biết tin thì lập tức nhận ra bản thân mình đã bị lừa.
Mẹ nó một tôn Đại Đế cư nhiên lại đi lừa đảo, tới đánh lén những tiểu bối non nớt mới ra đời này, đúng là không biết xấu hổ mà.
Vừa nghĩ đến việc ban ngày bởi vì thiện tâm trong lúc nhất thời đưa cho Vân Tiên Đài số lương khô mà ngay cả bản thân cũng không nỡ ăn, các nữ đệ tử kém chút nữa là đã một miệng phun ra một ngụm lão huyết.
Cái này còn chưa tính là gì, ngay cả bên phía Lâm Phá Thiên cũng có mấy tên đệ tử thân truyền tới hỏi thăm chuyện liên quan đến Vân Tiên Đài.
Dù sao thì đổi lại là bất cứ ai thì cũng đều sẽ nhịn không được mà cảm thấy tò mò về một tên Đại Đế Nhân tộc không rõ lai lịch này.
Tuy nhiên, câu trả lời của Lâm Phá Thiên lại khiến mọi người hoàn toàn choáng váng.
"Các ngươi đang nói về vị Đại Đế Nhân tộc không rõ lai lịch kia sao?"
"Đúng vậy thưa sư tôn, chuyện này đã truyền khắp Thiết Lao quan, nói rằng không ai biết lai lịch của hắn, hơn nữa hắn cũng không phải người của Thánh địa Vân La."
"Người đó tuyệt đối không phải là người của Thánh địa Vân La, bởi vì đây là sư tổ của các ngươi, cũng chính là sư tôn của ta."
Hả?
Khi nhắc đến hai chữ "sư tôn”, Lâm Phá Thiên cũng không nhịn được mà mặt mo đỏ ửng, thật đúng là mất mặt mà. Tuy nhiên chúng đệ tử có mặt ở đây lại không để ý đến những thứ này mà nguyên một đám lại đứng ngu ngơ nguyên tại chỗ. Con hàng này là sư tổ của chúng ta sao?