Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 157 - Chương 847: Sư Tôn Giết Người

Chương 847: Sư tôn giết người Chương 847: Sư tôn giết ngườiChương 847: Sư tôn giết người

Chương 847: Sư tôn giết người

Nhìn thấy bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối của chúng đệ tử, mặc dù Lâm Phá Thiên không muốn thừa nhận nhưng cũng chỉ có thể mặt mo đỏ ửng mà gật đầu nói.

"Hắn quả thực là sư tổ của các ngươi, sư tôn của vi sư."

"Cái này..."

Sau khi biết được sự thật này, đám đệ tử nhất thời đều có chút ngây người, khó có thể tiếp nhận được.

Đặc biệt là các đệ tử hôm nay đã đưa lương khô cho người ta, tâm lý càng trở nên xáo trộn.

Nếu đúng là như vậy thì hôm nay bọn họ đã bị sư tổ của chính mình lừa gạt rôi? Hơn nữa còn hẹn xong ngày mai gặp lại?

Có thể nói, hầu như tất cả đệ tử thế hệ trẻ này đều chưa từng tiếp xúc với Vân Tiên Đài, cho nên cư nhiên là ở trong lòng của mỗi một tên đệ tử này đều có tưởng tượng riêng của mình về vị sư tôn này.

Nhưng bây giờ, sau khi thực sự tiếp xúc với đối phương thì các đệ tử mới phát hiện, người này hoàn toàn khác xa so với những gì mà bọn họ tưởng tượng.

Bỉ ổi, vô sỉ, già rôi mà còn không biết xấu hổ, đây chính là những đánh giá thực sự của tất cả các đệ tử về Vân Tiên Đài.

Tuy không dám nói ra nhưng đây là điều mà trong lòng của bọn họ đang nghĩ đến.

Sư tôn, cường giả cấp Đại Đế, tông chủ đời trước của Thánh địa Đạo Nhất bọn họ, hiện tại là sư tôn của đám người Tê Hùng và Lâm Phá Thiên.

Nhưng một người như vậy lại chỉ vì đây lại chỉ vì một hộp lương khô mà không có một chút phòng tuyến cuối cùng nào.

Nước mắt tuôn đầy mặt còn chưa tính, làm trâu làm ngựa cái gì đó? cái này mịa nó rõ ràng là lời mà ngươi nói ra?

Hoặc là nói, tại sao bản thân ngươi lại có đủ can đảm để nói ra những điều này?

Nhìn các đệ tử ngu ngơ nguyên tại chỗ như vậy, Lâm Phá Thiên cũng cảm thấy ngượng ngùng, sau đó xua tay nói.

"Được rồi, không có việc gì thì tản đi đi, mọi chuyện chính là như vậy đấy."

Nói xong, Lâm Phá Thiên cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người trở về phòng, có một vị sư tôn như vậy, thật đúng là không biết nên nói cái gì.

Nhưng Vân Tiên Đài lại không biết bất cứ một chút gì về việc này, hiện tại hắn vẫn đang ngủ một giấc ngon lành, sau khi tỉnh dậy thì nghĩ đến việc muốn uống chút rượu, nhưng sau đó lại phát hiện trong hồ lô không có rượu. "Quên đánh rượu rồi, phiền muốn chết."

Khó chịu nhếch miệng, nhưng vẫn đứng dậy đi về phía tửu lâu.

Dù đã khuya nhưng đối với một lão tửu quỷ mà nói, điều quan trọng nhất là không có rượu để uống, làm gì còn chỗ quan tâm đến thời gian nữa.

Lung la lung lay nện bước ra khỏi tiểu viện.

Nhưng chưa đi được vài bước thì trong mắt của Vân Tiên Đài đã lóe lên một ý cười, trên khóe miệng cũng toét ra một vệt cười.

"Thánh địa Vân La xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện nhỏ này mà cũng xử lý không nổi?"

Nói xong, chỉ thấy Vân Tiên Đài đã sải bước ra ngoài, không gian ở trước mặt đột nhiên xé ra một vết nứt, bản thân hắn cũng theo vết nứt không gian đó chìm vào khoảng không, như thể chưa từng xuất hiện.

Một bên khác, một bóng đen đang nhanh chóng bay lượn trong đêm tối, một đường đi lên cũng không để lộ bất cứ một tia khí tức nào, như thể đã hòa làm một thể với bóng tối.

Mọi thứ mà người đó đi qua đều không bị người khác phát hiện.

"Xem ra không thể ở lại chỗ của Nhân tộc lâu hơn nữa, chỉ có thể đi tới... Ai..."

Thẳng tắp hướng về chỗ cửa thành mà chạy như bay, chỉ là vừa mới xuyên qua một cái chỗ rẽ thì đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở bên vệ đường, sau đó người chợt nâng lên cảnh giác, trầm giọng quát nói.

"Sao thế, sự tình sắp bị bại lộ, cho nên định bỏ chạy sao?"

Chỉ thấy cái bóng người kia không nhanh không chậm mở miệng nói, lúc này, một tia ánh trăng chiếu xuống, khiến cho bóng dáng đó cuối cùng cũng lộ ra hình dáng, mà người đó không ai khác chính là Vân Tiên Đài đang ra ngoài đánh rượu.

Nhìn thấy Vân Tiên Đài, trên mặt của người ở đối diện lập tức hiện ra một tia chấn kinh.

Còn bên phía Vân Tiên Đài thì lại cười như không cười mà nhìn vê phía hắn, mà người này không ai khác chính là một tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La.

Thân là một tên cao tầng của Thánh địa Vân La, hơn nửa đêm phia nước đại ở nhiều hướng như vậy, quả thực là có chút kỳ lạ.

Tuy nhiên, Vân Tiên Đài dường như không quan tâm và vừa uống rượu, vừa thản nhiên nói.

"Ngươi nói xem, bản thân ngươi muốn tu luyện thành Đại Thánh cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, hơn nữa còn là trưởng lão của Thánh địa, có thể nói là quyền cao chức trọng, vì sao còn cân phải làm ra hành vi phản đồ như vậy?”

"Ngươi... Ngươi biết rồi?"

Nghe vậy, cái tên trưởng lão của Thánh địa Vân La này lập tức lộ ra sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi hỏi. Đúng, bản thân hắn chính là tên phản đồ mà mọi người vẫn luôn nghi ngờ kia.

Trước đó trận cơ ở trung ương bị phá hủy cũng là do hắn lằm, phá hư Truyền Tống Trận pháp cũng là do hắn làm.

Mà người đã cấu kết với đám Man tộc cũng là hắn.

Có thể nói, sở dĩ Thiết Lao quan rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy là vì tên gia hỏa ở trước mặt này.

Chỉ là hắn ngàn tính vạn tính, nhưng lại không tính tới chuyện Vân Tiên Đài thế mà lại là một tên Đại Đế của Nhân tộc.

Bằng không mà nói, kế hoạch của hắn nói không chừng còn có thể thành công.

Đối mặt với câu hỏi của đối phương, Vân Tiên Đài nhếch miệng cười một tiếng, sau đó uống một hớp rượu rồi mang dáng vẻ say khướt nói. .

"Cũng không có gì khó khăn, bởi vì diễn xuất sẽ luôn lộ ra sơ hở, cho nên trước đó lúc mà ngươi giao thủ với Mãng Hoàng của Man tộc thì ta đã cảm thấy nghi ngờ rồi."

"Những người khác đều là thân chịu trọng thương, nhưng tại sao chỉ có một mình ngươi là không bị?"

"Trông có vẻ vô cùng thê thảm, nhưng phần lớn là bị thương ngoài da."

"Hơn nữa, có thể phá hư trận cơ trung ương và truyền tống trận pháp thì cũng chỉ có người của chính Thánh địa Vân La mới có thể làm được, còn những người khác hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận."

"Cuối cùng cũng là lúc Man Đế hiện thân, lão phu nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất có thể hợp tác với Man Đế cũng chỉ có trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La mới làm được."

"Kể từ đó phạm vi điều tra sẽ nhỏ hơn, cho nên việc có thể đoán được ngươi không phải rất bình thường sao?”

Vân Tiên Đài mỉm cười hỏi, mà sau khi nghe xong những lời này, cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La này trên mặt lộ ra vẻ phức tạp nghiến răng nghiến lợi, nhưng im lặng.

Đối với cái này, Vân Tiên Đài cũng không thèm để ý, trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười như cũ mà nói.

"Lão già ta thật sự rất tò mò, tại sao ngươi lại không tiếc mạo hiểm lớn như vậy mà lựa chọn hợp tác với Man tộc thôi.'

Lần này, cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La này đáp lời, sau đó chỉ thấy hắn mang theo khuôn mặt có chút dữ tợn mà nói.

"Vì cái gì sao, đương nhiên là vì dòm ngó cảnh giới Đại Đế kia rồi."

Vừa nói, cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La này vừa cắn răng một cái, sau đó trầm giọng nói.

"Tiền bối, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, mong rằng tiền bối có thể tạo thuận lợi, ngày sau tất có thâm tạ."

Vân Tiên Đài không phải người của Thánh Địa Vân La, nói trắng ra chính là, việc này hắn quản hay không cũng không quan trọng, hoàn toàn có thể nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng đối với cái này, Vân Tiên Đài lại lắc đầu.

"Nói thì nói như thế cũng không sai, nhưng lão đầu tử ta dù nói thế nào thì cũng là một phần tử của Nhân tộc. Cho nên ngươi tự mình trở về đi, lão phu sẽ không làm khó ngươi."

"Tiền bối đây là quyết tâm muốn ngăn cản ta sao?"

"Ngươi nghĩ sao?"

"Vậy thì ta chỉ có thể đắc tội rồi."

Vừa dứt lời, vị trưởng lão này đã lấy ra một khối tinh thể màu vàng từ bên trong không gian giới chỉ.

"Ồ, Huyết Tinh của Man Đế”

Thấy thế, Vân Tiên Đài vừa cười vừa nói. .

Cái Huyết Tinh của Man Đế này có chút giống với ngọc bài Đại Đế của Nhân tộc, trong đó đã được Đại Đế rót vào một kích trước.

Vào thời khắc mấu chốt, nó có thể làm thành một vật bảo mệnh.

Chỉ là không nghĩ tới, Man Đế lại thực sự đưa Huyết Tinh của Man Đế cho vị trưởng lão này.

"Xem ra cái tên Man Tử kia vẫn rất coi trọng ngươi, thậm chí còn đưa cho ngươi cái Huyết Tinh của Man Đế này."

Vân Tiên Đài không nhanh không chậm vừa cười vừa nói, trong khi vị trưởng lão kia lại tỏ ra lo lắng nhưng căng da đầu nói.

"Cho nên tiền bối có thể thả cho ta một con đường sống sao?"

Cho dù có Huyết Tinh của Man Đế ở trong tay, nhưng vị trưởng lão này vẫn không hề cảm thấy thoải mái chút nào, dù sao Vân Tiên Đài ở trước mặt này cũng là một tôn Đại Đế của Nhân tộc hàng thật giá thật.

Lúc này hắn chỉ hy vọng Vân Tiên Đài có thể kiêng kị trước một đòn toàn lực của Man Đế, từ đó thả hắn một con đường sống.

Thật không may, câu trả lời của Vân Tiên Đài lại khiến trong lòng hắn trâm xuống.

"Nếu ngươi cho rằng cái Huyết Tinh của Man Đế này có thể làm cho lão già ta kiêng ki vậy chỉ có thể nói là do ngươi quá mức ngây thơ rồi."
Bình Luận (0)
Comment