Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 848: Uông Lâm Há Hốc Mồm

Chương 848: Uông Lâm há hốc mồm Chương 848: Uông Lâm há hốc mồmChương 848: Uông Lâm há hốc mồm

Chương 848: Uông Lâm há hoc mồm

Vân Tiên Đài thản nhiên nói, nhưng cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La này, chỗ dựa duy nhất của hắn trong lúc này cũng chỉ có cái Huyết Tinh Man Đế này mà thôi

Chỉ thấy hắn chau mày, cắn răng nói.

"Tiền bối, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cá chết rách lưới sao?"

"Ha ha, tiểu tử ngươi thật thú vị, cá có chết hay không thì lão nhân ta không biết, nhưng cái lưới này nhất định sẽ không rách."

"Vậy thì đừng có trách ta.'

Nói đến mức này rồi, đã không còn có thể xoay chuyển đường sống nào nữa.

Cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh này cũng biết rất chính mình chỉ có một cơ hội, đó chính là dùng Huyết Tinh của Man Đế có ở trong tay này tạm thời cầm giữ Vân Tiên Đài, sau đó tranh thủ cho bản thân một cơ hội trốn thoát.

Đương nhiên là hắn không cho rằng chỉ bằng một khối Huyết Tinh của Man Đế này là trợ giúp chính mình chiến thắng Vân Tiên Đài, bởi vì điều này là không thể.

Đừng nói là một khối Huyết Tinh của Man Đế, cho dù chính Man Đế đích thân tới thì cũng không dám nói có thể thắng được Vân Tiên Đài.

Trận chiến trước đây đã minh họa cho điều này.

Lời vừa dứt, cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh này đang dự định bóp nát Huyết Tinh của Man Đế ở trong tay, kích phát một kích toàn lực của Man Đế, tranh thủ cho mình một cơ hội thoát thân.

Tuy nhiên, còn không đợi hắn kịp hành động, Vân Tiên Đài không biết lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng thời mang theo vẻ mặt men say mà cười nói.

"Nói ngươi ngây thơ thì chưa đủ."

Nói xong, Vân Tiên Đài cong ngón búng ra khiến cho cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh này lập tức bị đánh bay đi ra ngoài, cùng lúc đó Huyết Tinh của Man Đế cũng rơi vào tay của Vân Tiên Đài.

"Ngươi...

Trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó mang theo vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn về phía Vân Tiên Đài, chỉ là thứ chào đón hắn lại là một đạo kiếm mang màu trắng.

Vân Tiên Đài đương nhiên là sẽ không có một chút hạ thủ lưu tình nào với một tên phản đồ như vậy, bán đứng đồng tộc, cho dù có bất cứ lý do gì thì cũng không đáng được tha thứ, cho dù đổi lại là bất cứ ai thì cũng đều bị giết chết như thế.

Kiếm quang xuyên thẳng vào giữa lông mày của hắn, trong phút chốc, cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La này cũng là hai mắt vô thần mà ngã thẳng xuống đất. Trong thành bùng nổ một trận chiến, mà ở trong đó cũng bí mật mang theo sự uy áp của cấp Đại Đế.

Đương nhiên là sẽ lập tức thu hút sự chú ý của các tu sĩ ở trong thành, Thánh chủ Vân La và Đại trưởng lão Uông Lâm, Dương Cần cùng với đám người khác của Thánh địa Vân La cũng nhanh chóng tới đây.

Một bên khác, bên phía đám người Nguyên Thương, Lâm Phá Thiên và Tần Sơn Hải cũng không chậm hơn là bao.

Còn có các tu sĩ khác cũng lần lượt tụ tập lại chỗ này.

“Thiên Linh...

Nhìn thấy trưởng lão chủ tọa của Thánh địa Vân La đang nằm bất động ở trên mặt đất, Đại trưởng lão Uông Lâm lập tức hét lên.

Người này là người trong phe của đại trưởng lão, hơn nữa ngày xưa còn được Uông Lâm coi trọng.

Không phải vì hắn mạnh mẽ đến mức nào mà là vì người này rất biết cách nói chuyện, ngày thường cũng hay nói chuyện rất vui vẻ với Uông Lâm.

Giờ phút này lại nhìn thấy Thiên Linh đang nằm trên mặt đất, khiến cho trong mắt của Uông Lâm chợt hiện lên sát ý.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng dán chặt vào Vân Tiên Đài đang làm bộ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

'Sư huynh, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Lúc này Vân Tiên Đài đang nói chuyện cùng với người Nguyên Thương, đối mặt với sự truy vấn của Nguyên Thương, Vân Tiên Đài lại mãn bất tại ý nói ra.

"Giết tên phản đồ thôi chứ có làm gì đâu."

“Nhưng...'

"Ừ, Huyết Tinh của Man Đế, chứng cớ rành rành, chẳng lẽ không được giết chết sao?"

"Không phải là không được giết, chỉ là..."

Nguyên Thương không nói nên lời, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì Uông Lâm ở phía bên kia đã lạnh giọng chất vấn.

"Tiên Đài tiền bối nói vậy là có ý gì? Tại sao ngươi lại muốn giết chết một tên trưởng lão của Thánh địa Vân La ta?”

"Ồ, thằng nhóc này, lão già ta còn chưa nói đâu, vậy mà tên nhóc ngươi đã lên tiếng chất vấn ta trước rồi."

"Thánh địa Vân La có phản đồ, lão nhân ta giúp các ngươi thanh lý môn hộ, các ngươi đã không cảm kích ta thì thôi, chẳng lẽ còn muốn hỏi tội sao?" "Tự mình cầm xem thử đi."

Nói xong, Vân Tiên Đài trực tiếp ném Huyết Tinh của Man Đế ở trong tay cho Thánh chủ Vân La, vừa nhìn thấy Huyết Tinh của Man Đế, sắc mặt của Thánh chủ Vân La lập tức trở nên biến ảo không ngừng.

Thực ra thì Thánh chủ Vân La đã sớm bắt đầu điều tra đến chuyện liên quan đến phản đồ, mà mục tiêu lục soát đầu tiên của hắn cũng nằm ở bên trong nội bộ của Thánh địa Vân La.

Vân Tiên Đài có thể nghĩ tới, Thánh chủ Vân La đương nhiên là cũng có thể nghĩ đến.

Cho nên tên phản đồ này tám chín phần mười chắc chắn là người của Thánh địa Vân La bọn họ.

Thậm chí trước đó còn có manh mối chỉ hướng về phía Thiên Linh, nhưng do không có chứng cứ thuyết phục, cho nên Thánh chủ Vân La mới không dám hành động hấp tấp.

Bằng không mà nói, cái tên Thiên Linh này cũng sẽ không vội vàng dự định đào tẩu, tiến về Man tộc như vậy.

Thánh chủ Vân La không nói gì, nhưng Uông Lâm lại trong cơn tức giận mà nói ra lời ở trong lòng.

"Cho dù là như vậy thì người của Thánh địa Vân La tự nhiên có Thánh địa Vân La ta xử lý. Tiền bối ngươi làm như vậy, hình như là đã đi quá xa rồi?"

Đối mặt với Vân Tiên Đài, Uông Lâm tựa hồ cũng không có nhiều tôn trọng, đây cũng là bởi vì sau lưng hắn có Thánh địa Vân La.

Đã giết chết Thiên Linh, chẳng lẽ Vân Tiên Đài còn dám giết chết hắn sao?

Hắn là đại trưởng lão của Thánh địa Vân La, giết hắn tương đương với việc khai chiến với Thánh địa Vân La.

Chẳng qua Uông Lâm thân là người chưa từng tiếp xúc với Thánh địa Đạo Nhất, hiển nhiên là hông biết nhóm người ở bên trong Thánh địa Đạo Nhất này điên cuồng đến mức nào.

Nghe vậy, Thánh chủ Vân thầm nói không hay, quả nhiên là ngay trong giây tiếp theo, không cần Vân Tiên Đài đáp lời, một đạo đao mang đã chĩa thẳng về phía Uông Lâm.

"Muốn chất."

Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ này, Uông Lâm cũng ve một chưởng ra mà đánh nát đao mang này, sau đó hung tợn nhìn về phía Tần Sơn Hải.

Mà Tần Sơn Hải thì càng thêm trực tiếp, nâng đao xông tới.

"Thánh địa Đạo Nhất ngươi làm vậy là có ý gì?"

Uông Lâm còn muốn chất vấn nhưng Tần Sơn Hải lại hoàn toàn không thèm để ý tới, đối với vấn đề này, Uông Lâm không còn cách nào khác ngoài việc lựa chọn xuất thủ.

Tu vi của Tần Sơn Hải hiện tại là Đại Thánh cảnh sơ kỳ, còn Uông Lâm thì đang ở Đại Thánh canh vien man.

Sự chênh lệch giữa hai người là ba cảnh giới nhỏ, đối mặt với Tan Sơn Hải chủ động tấn công như vậy, trong lòng của Uông Lâm phẫn nộ, dự định cho Thánh địa Đạo Nhất một chút giáo huấn.

"Khinh người quá đáng, ngươi thật sự cho rằng Thánh địa Vân La ta dễ bắt nạt như vậy sao?"

Dù trong lòng đang nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn là lời lẽ chính đáng mà quát.

Uông Lâm vừa gầm thét vừa xuất thủ, một chưởng võ ra, uy thế doạ người.

Một trận chiến này, Tần Sơn Hải chỉ có thể tránh né, nếu đối mặt trực điện nhất định sẽ bị thương.

Uông Lâm đã sớm cho rằng Tần Sơn Hải sẽ tránh né trước, sau đó mới bất ngờ tấn công, có thể dùng một chiêu đánh bại hắn.

Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là Tần Sơn Hải không hề có ý định né tránh một kích này.

"Cái này..."

Cái này cũng lập tức khiến Uông Lâm xem không hiểu, chẳng lẽ con hàng này muốn tìm chết sao?

Tận mắt chứng kiến một chưởng của chính mình đánh mạnh vào Tần Sơn Hải, mà điều này cũng làm cho Uông Lâm không hiểu con hàng này đang nghĩ cái gì nữa.

Chẳng lẽ thực sự muốn dùng thân thể mạnh bạo tiếp lấy công kích của mình sao? Có cần phải mãnh liệt đến mức đó không?

Tuy nhiên, điều mà Uông Lâm không ngờ tới chính là Tần Sơn Hải vốn lẽ ra phải nằm thẳng ở trên tay của hắn, lại đột nhiên lao tới trước mặt, sau đó dùng một dao chém xuống người hắn.

Bị thương thì bị thương đó, ở ngay chỗ ngực cũng bị móp xuống hoàn toàn, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng.

Nhưng Tần Sơn Hải lại hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ tới chuyện này, một chút cũng không vì thương thế mà bị ảnh hưởng.

Ngược lại là Uông Lâm, bởi vì hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới việc dưới tình huống như vậy, Tần Sơn Hải còn có thể làm ra phản kích.

Dưới tình thế cấp bách cũng không kịp tránh né thì đã hung hăng bị Tân Sơn Hải đâm trọng thương.

Máu bắn tung tóe và cả hai đều bị thương.

"Ngươi... Nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Tần Sơn Hải ở trước mặt, khiến cho Uông Lâm lập tức cảm thấy khó hiểu, đây là thứ đồ gì vậy, vừa tới là đã muốn lấy thương đổi thương luôn sao?

Đối mặt với đòn tấn công của chính mình cũng không trốn không né, chỉ để cho mình một con đao như vậy thôi sao?
Bình Luận (0)
Comment