Chương 849: Người hung ác thì không nói nhiều
Chương 849: Người hung ác thì không nói nhiềuChương 849: Người hung ác thì không nói nhiều
Chương 849: Người hung ác thì không nói nhiều
Tu vi của hắn rõ ràng vượt trội, nhưng cuối cùng lại rơi vào tình huống lấy thương đổi thương, nhưng vừa nhìn chỗ ngực sụp xuống, khóe miệng còn mang theo một vệt máu của Tần Sơn Hải, sắc mặt của Uông Lâm cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Con hàng này bị làm sao vậy?
Nhưng còn không đợi Uông Lâm kịp suy nghĩ cẩn thận, Tần Sơn Hải đã công tới.
Mặc dù tu vi của Tần Sơn Hải rớt lại phía sau, nhưng trong tình huống này lại tựa hồ chiếm hết ưu thế, Uông Lâm thấy thế thì cũng lạnh giọng quát nói.
"Không biết sống chết."
Chẳng lẽ hiện tại, mấy tên Đại Thánh cảnh sơ kỳ đều điên cuồng như vậy sao? Đối mặt với một Đại Thánh cảnh viên mãn như mình, hắn không những không có chút sợ hãi nào mà còn tỏ ra một bộ không chết không ngừng.
Đối mặt với Tân Sơn Hải đang tiến công, Uông Lâm tự nhiên sẽ không lùi bước, bởi vì cho dù có nói thế nào thì ưu thế đều thuộc về ta.
Tuy nhiên, chỉ sau khi hai người thực sự chiến đấu, Uông Lâm mới nhận ra cái gì được gọi là sai lâm to lớn.
Về mặt tu vi thì hắn đúng là vượt trội hơn, nhưng một kẻ điên như Tần Sơn Hải thì đây là lần đầu tiên Uông Lâm gặp phải.
Tu vi không đủ thì sao chứ, bị thương thì thế nào, dù sao thì ngươi cho ta một chút, ta khẳng định là sẽ trả lại ngươi một đao.
Cứ như vậy, hai người vừa giao thủ còn chưa được mấy chiêu, trên người Uông Lâm đã xuất hiện mấy vết thương, trong đó có vài vết sâu đến mức lộ cả xương.
Về phần Tần Sơn Hải thì càng thảm hại hơn, ruột của hắn lần nữa đón gió tung bay, ngay chỗ bụng có một lỗ máu to như nắm tay, máu tươi đang không ngừng tuôn ra bên ngoài.
Nhưng Tần Sơn Hải lại hoàn toàn không thèm quan tâm tới chuyện này, thậm chí còn không thèm nhìn đến một cái.
Đồng thời, thế công ở trong tay của hắn cũng không vì thế mà dừng lại, ngược lại càng đánh càng hăng, tựa như không hề bị ảnh hưởng gì.
Ruột của hắn đã chảy ra đầy đất, nhưng con hàng này lại mẹ nó một điểm phản ứng cũng không có.
Mà Uông Lâm cũng thật đúng là có một loại cảm giác gần như cô đơn.
Hắn thề, bản thân thật sự không có một chút lưu thủ nào, một đòn như vậy hẳn là phải lập tức gây ra trọng thương, nhưng tại sao con hàng ở trước mặt này lại không hề có một chút phản ứng nào chứ? "Ngươi... Người điên...'
Hắn vốn đã có chút sợ hãi không dám lại lấy thương đổi thương, kết quả Uông Lâm vốn là có ưu thế về tu vi, lúc này thế mà lại bị Tân Sơn Hải chậm rãi áp chế.
Nói hắn bị trấn áp cũng không chính xác, nguyên nhân chủ yếu là vì Uông Lâm không dám cùng Tần Sơn Hải lấy cứng đối cứng, kết quả là cảnh tượng trên đã biến thành Tần Sơn Hải một đường đuổi theo hắn chém.
Mắt thấy Uông Lâm ở trên không thế mà bị truy một đường chạy trốn, các đệ tử của Thánh địa Vân La lần lượt tới cũng lòng sinh lửa giận.
Dù sao Uông Lâm cũng là đại trưởng lão của Thánh địa Vân La bọn họ, hiện tại lại bị bị người ta truy đuổi như chó nhà có tang, vậy mặt mũi của Thánh địa Vân La này còn để ở đâu nữa?
"Thánh địa Đạo Nhất các ngươi cũng thật đúng là quá đáng rồi."
Có đệ tử nhìn ve phía các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất cách đó không xa mà chất vấn, bọn họ không dám can thiệp vào trận chiến của các trưởng lão, tự nhiên chỉ có thể trút nỗi bất bình lên người nhóm đệ tử đồng môn.
Chỉ là sau khi nghe những lời này, các đệ tử của Huyết Đao Phong cũng dứt khoát không chút do dự mà trường đao ra khỏi vỏ, đao mang lạnh lẽo khiến mí mắt của các đệ tử ở Thánh địa Vân La nhảy dựng lên.
"Các ngươi mịa nó có bệnh sao? Mới hỏi có một câu thôi, rút đao ra làm gì?"
Các đệ tử của Thánh địa Vân La đều đã chết lặng, nhưng các đệ tử của Huyết Đao phong lại rất trực tiếp.
'Sao? Không phục? Không phục thì đánh một trận?"
"Ngươi...
Nghe vậy, các đệ tử Thánh địa Vân La nhất thời rơi vào trâm mặc.
Bọn họ chỉ là thuận miệng phát tiết ra một chút bất mãn ở trong lòng mà thôi, chưa gì đã lập tức lên tay luôn rồi?
Các đệ tử của Huyết Đao Phong lại không hề cho là giả, mặc dù ở chỗ này cũng chỉ có hai phong đệ tử là bọn họ và Bá Thương phong.
Mặc dù giữa bọn họ và các đệ tử của Thánh địa Vân La có sự chênh lệch rất lớn, người của Huyết Đao phong có quan tâm tới những thứ này sao?
Không quan tâm bên ngươi có bao nhiêu người, cứ làm trước đã rồi tính sau.
Phong chủ là như thế, cho nên đệ tử dưới trướng hắn cũng không kém bao nhiêu, mà cái này cũng khiến cho Thánh địa Vân La ăn phải một cái thiệt ngầm.
Cùng lúc đó, cuộc chiến ở trên bầu trời cũng càng lúc càng trở nên khốc liệt, đối mặt với Tần Sơn Hải không sợ bị thương thậm chí còn không sợ chết chút nào, Uông Lâm thật đúng là phục rồi.
Ta mẹ nó là bới mộ tổ tiên nhà ngươi hay là thế sao? Không phải vừa nói thêm có mấy câu thôi sao, ngươi có cần phải làm đến mức như thế không?
Ngay lúc Uông Lâm vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì khác hơn thì cuối cùng Thánh chủ Vân La cũng chịu xuất thủ.
Hắn cưỡng ép tách hai người ra, sau khi nhìn về phía Tần Sơn Hải máu me khắp người thì khóe miệng co giật một cái, bất đắc dĩ nở nụ cười rồi nói.
"Cũng không phải là sinh tử đại thù gì, dừng ở đây được rồi, thế nào?"
"Xin lỗi sư tôn."
Đối với cái này, Tân Sơn Hải từ tốn nói.
Thấy vậy, Thánh chủ Vân La cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn về phía Uông Lâm.
Uông Lâm tự nhiên không cam lòng, nhưng đối mặt với ánh mắt mang theo ý vị cảnh cáo rõ ràng như vậy của Thánh chủ Vân La, cuối cùng hắn vẫn phải hướng về phía Vân Tiên Đài nói lời xin lỗi.
Về phần Vân Tiên Đài, đã sớm ở một bên nhìn đến ngây người.
Ta tích cái má ơi, bệnh tình của Sơn Hải thật là...
Cho dù có nói như thế nào thì bản thân Vân Tiên Đài chưa từng nghĩ tới, bệnh tình của Tần Sơn Hải lại phát triển đến tình trạng như hiện tại.
Bởi vì lúc hắn còn trẻ cũng không phải như vậy.
Trong lòng không còn gì để nói, nhưng với sự can thiệp của Thánh chủ Vân La, sự tình xem như là đã kết thúc.
Về phần Thiên Linh, hắn chết cũng là quang minh chính đại mà chết, ai bảo hắn muốn làm một tên phản đồ.
Thi thể bị người của Thánh địa Vân La mang đi, về việc xử lý như thế nào thì không liên quan gì đến Đạo Nhất Tông.
Trong hai ngày tiếp theo, Vân Tiên Đài vẫn tiếp tục dụ dỗ và lừa đảo khắp nơi trong Thiết Lao quan, tuy nhiên, sau khi các đệ tử biết được danh tính của hắn, bọn họ đều đã học tinh và không hề mắc bẫy của hắn.
Điều này cũng có nghĩa là Vân Tiên Đài đã liên tiếp hai ngày đều tay không mà về, chỉ có ngày đầu tiên mới nhận được hơn mười hộp lương khô mà thôi.
"Nghịch đồ, một đám nghịch đồ, tức chết lão phu."
Vào chạng vạng tối, Vân Tiên Đài vất vả phấn đấu nguyên một ngày ở bên ngoài, sau đó trở về nơi ở của mình với hai bàn tay trắng, suốt cả chặng đường đều hùng hổ mắng. "Quả thật là có dạng sư tôn gì thì đô đệ có dạng như thế, đệ tử được một đám nghịch đồ dạy dỗ thì cũng là nghịch đồ."
"Lão phu tốt xấu gì cũng là sư tổ của các ngươi, một chút tôn sư trọng đạo cũng đều không hiểu sao? Một đám nhãi con chết tiệt."
Bận rộn một ngày nhưng chẳng được gì, mà điều đó cũng khiến Vân Tiên Đài cảm thấy vô cùng tức giận.
Mà sau khi nghe được lời giận mắng của hắn, trong lòng của Nguyên Thương đang ngồi ngay ngắn ở trong viện cũng tràn đầy sự khinh thường, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra lời như vậy sao?
Đúng vậy, sư tôn thế nào thì đệ tử thế đó, lời này mịa nó ngươi hẳn là phải tự nhủ mới đúng.
Tức giận đi đến chỗ ngồi bên cạnh Nguyên Thương, nhưng vừa nhìn thấy Nguyên Thương, hai mắt của Vân Tiên Đài đột nhiên sáng lên, sau đó cười nói.
"Hắc hắc, sư đệ."
Hả?
Nhìn thấy Vân Tiên Đài như vậy, Nguyên Thương theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên là một giây tiếp theo, Vân Tiên Đài đã xoa xoa tay, ánh mắt sáng ngời mà chê cười nói.
"Sư đệ, ngươi còn nhớ rõ lần trước ta đã mời ngươi một hộp lương khô không?"
"Ừ, thì sao?"
"Ha ha, ngươi thấy đấy, sư huynh dạo này đỉnh đầu có chút eo hẹp, nếu không ngươi trả lại cho sư huynh cái hộp lương khô kia trước đi được không?”
“Cut đó là do ngươi tự mời ta ăn.'
"Cũng không thể nói như vậy được, bởi vì cái gọi là thân huynh đệ còn tính sổ sách rõ ràng. Sư đệ, ngươi không thể ăn không nhận nợ được."
Cũng không biết con hàng này lấy đâu ra dũng khí mà nói ra lời này, Nguyên Thương hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lựa chọn không nhìn, trả cái rắm.
Vân Tiên Đài thấy vậy cũng biết không có cơ hội, lập tức lại thay đổi cách giải thích khác.
"Không trả thì không trả đi. Vậy sư đệ, sư đệ có thể cho ta mượn một hộp lương khô trước để sư huynh lấp bụng. Đợi đến lúc trở về tông môn, sư huynh sẽ trả lại gấp đôi, như thế nào?”
"A, đời này ngươi đã bao giờ vay tiền mà trả lại sao?"