Chương 850: Tiên Đài hồi tông
Chương 850: Tiên Đài hồi tôngChương 850: Tiên Đài hồi tông
Chuong 850: Tien Dai hoi tong
Mang theo vẻ mặt khinh thường mà trợn mắt nhìn về phía Vân Tiên Đài, con hàng này giống hệt một loại vắt cổ chày ra nước, cũng chính là cái chủng loại chỉ có vào chứ không có ra.
Chính vì thế mà cho dù hắn có nói bất cứ một chữ nào, Nguyên Thương cho tới tận bây giờ cũng chưa từng tin.
"Sư đệ, chúng ta là thân sư huynh đệ, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Mắt thấy Nguyên Thương nói như vậy, Vân Tiên Đài lại làm ra vẻ mặt nước mắt che phủ, làm bộ đáng thương mà nói.
Nhưng đối với Nguyên Thương mà nói, cho dù có làm vậy thì vẫn vô dụng, bởi vì hắn đã sớm miễn nhiễm với chiêu trò nhỏ này.
Sau đó đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà nói.
"Thay vì ở lại chỗ này nói với ta nhiều như vậy, chi bằng ngẫm lại một hồi đến việc trở về tông môn đi, trở về thì cái gì cũng có."
Hả?
Lời này vừa nói ra, hai mắt của Vân Tiên Đài lập tức sáng lên, đúng vậy, mẹ nó làm sao hắn có thể quên mất chuyện này chứ.
Trước đó thì theo chỗ Nguyên Thương một bộ không thiếu hoa.
Sau đó mới biết được Thực Đường của tông môn có ưu đãi đặc biệt dành cho đám lão tổ cấp Đại Đế như bọn hắn.
Không những không cần phải tranh giành vị trí với người khác mà còn có thể thưởng thức tiểu táo.
Đám người Nguyên Thương có thể ăn, vậy chẳng lẽ một tên Đại Đế đại thành như Vân Tiên Đài hắn còn ăn không được sao?
Nghĩ đến đây, Vân Tiên Đài lập tức thâm mắng mình một tiếng, thiển cận quá rồi.
Suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào việc lừa gạt tam dưa hai táo của các đệ tử, lại không nghĩ đến việc quay vê tông môn sớm một chút, giống như chính Nguyên Thương đã nói, lúc này mà trở về tông môn thì không không phải muốn cái gì cũng đều có sao.
Chính Nguyên Thương của lúc này cũng không biết Vân Tiên Đài đang suy nghĩ cái gì.
Ngươi mịa nó còn biết bản thân mình là tên lừa đảo sao, thân là lão tổ của Thánh địa, thế mà ngay cả đệ tử của chính mình mà ngươi còn hạ thủ được, còn mặt mũi để nói vậy sao?
"Sư đệ, vậy chúng ta nhanh trở về đi, hôm nay liền trở về."
Nhìn Nguyên Thương chạy tới cửa phòng, Vân Tiên Đài lập tức há miệng hét lên, nhưng đối với cái này, Nguyên Thương lại hoàn toàn không thèm để ý đến mà đóng sầm cửa lại. Hồi tông, hồi tông, hai ngày sau, suy nghĩ ở trong đầu của Vân Tiên Đài cũng chỉ có đúng một chuyện này.
Theo chân lừa gạt lương khô ở trên tay của những tên nghịch đồ kia, vấn đề này rõ ràng là đã không còn thực tế.
Bởi vì đám nhãi con này, sau khi chịu ăn cái thiệt ngâm lúc đầu, nhưng làm một hai lần thì cũng đã học tỉnh rồi.
Cho dù Vân Tiên Đài có nói gì đi chăng nữa, cũng mẹ nó không có đứa nào mắc câu.
Cho nên cả ngày chỉ có thể thúc giục đám người Nguyên Thương, Lâm Phá Thiên và Tần Sơn Hải hồi tông.
Cuối cùng, vào ngày thứ ba, dưới sự dây dưa không ngừng của Vân Tiên Đài, cuối cùng người của Thánh địa Đạo Nhất cũng dự định quay trở về.
Thiết Lao quan hiện tại đã không còn nguy hiểm gì nữa, hơn nữa ở chỗ này cũng đã có Thánh chủ Vân La đích thân tự mình tọa trấn, cho dù đám người kia có đến thì cũng không cần phải lo lắng nữa.
Ngoài thành, Thánh chủ Vân La, Uông Lâm, Dương Cần và một đám cường giả của Thánh địa Vân La đã đích thân ra tiễn.
Thánh chủ Vân La lại lộ ra vẻ mặt không tha mà nhìn ve phía Nguyên Thương và Vân Tiên Đài, sau đó nói.
"Nguyên Thương huynh, nếu không thì các ngươi lại ở lại đây thêm mấy ngày, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở về."
Hả?
Nghe thấy lời này, trên gương mặt của đám người Uông Lâm, Dương Cần ở bên cãnh đều lộ ra vẻ kỳ lạ.
Ngươi mẹ nó nghe xem bản thân ngươi đang nói cái gì đi, ngươi thân là Thánh chủ Vân La ta, theo Thánh địa Đạo Nhất người ta cùng nhau trở về làm gì?
Đương nhiên là do Thánh chủ Vân La không nỡ miếng ăn kia rồi.
Bởi vì trước lúc bọn họ rời đi, hắn phải khóc lóc van nài thì mới xin được mấy hộp lương khô, nhưng lúc này cũng đã ăn hết rồi.
Tuy nhiên đối với cái này, Nguyên Thương còn chưa kịp trả lời thì Vân Tiên Đài đã vội nói.
"Không cần, công việc trong Thánh địa bề bộn, không thể để bị dở dang, cho nên cáo từ."
Nói xong, hắn còn không một lời giải thích mà kéo Nguyên Thương đi, còn mẹ nó chờ ngươi? Ta thật vất vả lắm mới có thể thuyết phục được Nguyên Thương trở về Thánh địa, ngươi còn muốn kêu ta ở lại sao?
Hoàn toàn không cho Thánh chủ Vân La có cơ hội nói chuyện, Vân Tiên Đài lập tức mang Nguyên Thương cùng rời đi. Trên đường đi, Vân Tiên Đài ngay cả nghỉ ngơi cũng không muốn, nếu không có đông đảo đệ tử của Huyết Đao Phong và Bá Thương phong, đoán không chừng Vân Tiên Đài sẽ một thân một mình rời đi.
Cuối cùng sau khi đến thành Phong Sa, thông qua truyền tống trận, một đoàn người cuối cùng cũng về tới Thánh địa Đạo Nhất.
Bởi vì đây là lân đầu tiên đến Thánh địa Đạo Nhất, cho nên dọc đường đi này Vân Tiên Đài đã đảo mắt bốn phía.
"Làm sao vậy, có phải là do tông môn được kiến tạo không tôi đúng không?"
Nhìn bộ dáng cực kỳ tò mò của Vân Tiên Đài, Nguyên Thương cười hỏi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, câu trả lời của Vân Tiên Đài đã khiến hàm răng của Nguyên Thương cắn đến khanh khách rung động.
"Không phải, ta đang tìm Thực Đường. Sư đệ, Thực Đường này ở đâu vậy?"
“Ta mẹ nó..."
Con hàng này hoàn toàn không quan tâm đến tông môn của mình dù chỉ một chút, vừa tới là đã muốn tìm Thực Đường rồi? Tất cả những gì có thể nghĩ đến chỉ vì miếng ăn thôi sao?
"Trong bữa ăn chúng ta sẽ nói chuyện này sau, đi gặp bọn người Tê Hùng trước đi, ngươi thân là sư tôn, giả chết không nói, nhiều năm như vậy rồi mà cũng không đến gặp bọn họ, chẳng lẽ là do ngươi không muốn gặp bọn họ sao?"
"Cái này có thể gặp lại sau khi ăn tối mà, dù sao cũng không vội...
"Bớt nói nhiều lời, chuyện này không thể thương lượng."
Nghe hai người nói như vậy, hai người Tần Sơn Hải và Lâm Phá Thiên ở phía sau lại lộ ra ánh mắt do dan vô thần, ngươi còn gọi cái người này là sư tôn gì nữa.
Một đường đi lên đều bị Nguyên Thương cưỡng ép đưa đến chủ điện, mà ngay tại lúc bọn người Tề Hùng nhìn thấy Vân Tiên Đài thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Biểu tình này của bọn hắn giống hệt với biểu tình của Tần Sơn Hải và Lâm Phá Thiên trước đó.
"Sư... Sư tôn...
"Đây... Đây..."
Nguyên một đám các sư huynh đệ đều trợn mắt hốc mồm, mẹ nó sư tôn này của bọn hắn còn sống?
Sau đó đi qua một phen hỏi thăm thì mới biết được, hóa ra cái tên Vân Tiên Đài này vẫn luôn giả chất.
Đối với cái này, bọn người Tê Hùng tức đến ngứa răng, nhưng hết lần này tới lần khác, ngay tại thời điểm này Vân Tiên Đài lại lộ ra vẻ mặt nóng nảy mà nói. "Đồ nhi, đi, mau dẫn vi sư tới Thực Đường, vi sư đói bụng."
Việc đầu tiên hắn nói chính là muốn đi đến Thực Đường, mà đám người Tê Hùng nghe xong thì đều nghiến răng ken két, ngươi mẹ nó giả chết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không cần phải giải thích một chút sao?
"Sư tôn, bây giờ còn chưa đến giờ ăn cơm, xin lỗi."
Tê Hùng cong môi, lộ ra vẻ mặt không vui nói.
Muốn ăn? Ta lại không cho ngươi đi ăn đấy.
Nhưng ai biết được, ngay trong giây tiếp theo thì cái tên Vân Tiên Đài này đã tức giận quát.
"Nghịch đồ, ngươi bớt ở chỗ này lừa gạt lão tử đi. Ngươi cho rằng ta không biết lão tổ cấp Đại Đế là có thể gọi đồ ăn sao , bớt nói nhảm, Thực đường ở đâu? Nhanh đưa ta tới đó "
Hai mắt trừng trừng, cảm giác kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
Cùng lúc đó, tin tức về sư tôn Vân Tiên Đài chưa chết và còn trở vê tông môn đã sớm lan truyền trong Thánh địa.
Đông đảo đệ tử đều vô cùng chấn động, trong Thực Đường, sau khi Diệp Trường Thanh nghe được tin tức này thì cũng nhìn về phía Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh ở trước mặt, sau đó mở miệng nói.
"Giả chết, cái này..."
Đây là việc mà người bình thường có thể làm được sao? Cái gì tốt thì không lo làm, mẹ nó lại nhất định phải làm cái giả chết?
"Sư tôn chính là như vậy, làm việc trước nay chưng từng khiếp sợ qua bao giờ."
"Đúng vậy, năm đó bọn người sư huynh cư nhiên lại bị lừa thảm rồi."
Hai nữ không có chút nào giấu diếm mà kể cho Diệp Trường Thanh nghe tất cả những gì mà năm đó Vân Tiên Đài đã làm với bọn họ.
Nghe xong lời này, Diệp Trường Thanh cũng nhịn không được mà dơ thẳng ngón tay cái lên, khá lắm, gốc rễ của Thánh địa này cuối cùng cũng tìm ra được.
Tại sao Thánh địa Đạo Nhất lại làm việc không từ thủ đoạn, hóa ra cội nguồn là ở đây.
Có thể tập hợp được mấy tên ngọa long phượng sồ như đám người Tề Hùng, có thể nói là không thể bỏ qua công lao của cái tên Vân Tiên Đài thân là sư tôn này.
Tuy nhiên, đối với việc Vân Tiên Đài trở vê mà nói, chắc chắn là một chuyện tốt dành cho Thánh địa Đạo Nhất.
Nó không chỉ nâng cao thực lực của Thánh địa Đạo Nhất lên một tâm cao hơn, mặc dù ngoài miệng đám Tê Hùng mắng đậu đen rau muống nhưng trong đáy lòng của bọn họ vẫn rất vui vẻ.
Cho dù có giả chết hay là sao đi nữa, nếu sư tôn còn sống thì đó là một tin vui. Nhưng chỉ có một người phải chịu khổ, đó chính là đại trưởng lão Ngô Thọ vẫn đang còn ở Trung Châu điều tra vụ thi thể của Vân Tiên Đài bị mất tích.