Chương 851: Một ngày ngươi muốn ăn mấy trận?
Chương 851: Một ngày ngươi muốn ăn mấy trận?Chương 851: Một ngày ngươi muốn ăn mấy trận?
Chương 851: Một ngày ngươi muốn ăn mấy trận?
Ngô Thọ dẫn người của mình chạy tới Đông Châu và vẫn luôn truy tìm tung tích về thi thể của Vân Tiên Đài.
Dọc đường di này có thể nói là màn trời chiếu đất, thậm chí không có thời gian để nghỉ ngơi.
Đối với Ngô Thọ mà nói, ý tưởng của hắn rất đơn giản, một ngày làm sư cả đời cả làm cha, thân làm đệ tử, nếu trăm năm sau vẫn không thể tìm được thi thể của sư tôn thì đó sẽ là một sự xấu hổ và tủi nhục vô cùng lớn đối với sư huynh đệ bọn hắn.
Vì vậy, sau khi đến Đông Châu, Ngô Thọ đích thân đến Đạo Nhất Tông để tiến hành điều tra tại hiện trường trước.
Nhưng không có manh mối nào được tìm thấy, sau đó ngựa không ngừng vó chạy tới khắp các vùng trong Đông Châu, tự mình tới bái phỏng một cái tông môn roi một cái tông môn khác.
Chỉ cân có hiêm nghi thì một cái deu không buông tha.
Lúc này Ngô Thọ đang ở trong Lạc Hà tông, mà Tô Lạc Tinh lại lộ ra vẻ mặt tức giận mà nhìn lấy Ngô Thọ, sau đó giận dữ hét.
“Ngươi dám nghỉ ngờ ta? Ngươi cư nhiên dám nghi ngờ ta sao?"
"Tô tông chủ đừng kích động, ta chỉ hỏi có một chút thôi. Dù sao khi đó chính miệng ngươi cũng nói một câu là muốn đào tổ phần của Đạo Nhất tông chúng ta lên mà."
"Ngươi... Ngươi nghi ngờ ta?”
"Cũng chỉ là một cuộc hỏi thăm ý kiến bình thường mà thôi, không có gì khác."
"Ta hỏi ngươi là đang nghi ngờ ta sao? Ngay cả Tê Hùng cũng không dám nghi ngờ ta, vậy mà ngươi dám hoài nghi ta?"
Tô Lạc Tinh tức giận rống to, mà Ngô Thọ cũng phải đè nén tức giận, mẹ nó người này có bị bệnh không vậy, chỉ hỏi có đúng một câu thôi mà?
Tô Lạc Tinh quả thực là đã nói qua lời muốn đào tổ phần của Đạo Nhất tông lên, cho nên việc Ngô Thọ tới cửa hỏi thăm ý kiến cũng là chuyện dễ hiểu.
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, con hàng này đã lập tức bùng nổ, hoàn toàn không cách nào có thể giao tiếp.
Nhưng việc này lại liên quan đến thi thể của sư tôn nhà hắn, cho nên Ngô Thọ cũng không có khả năng lùi bước, cho dù có nói thế nào thì bản thân cũng phải tìm hiểu rõ ràng sự việc.
Mềm không được thì Ngô Thọ hắn liền đi thẳng vào cứng rắn, dựa vào tu vi cấp Đại Thánh, dùng thánh niệm cưỡng ép tìm kiếm.
Tô Lạc Tinh ở một bên nhìn thế, mặc dù tức giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ có thể không cam lòng mà gầm thét. "Ngô Thọ, ngươi làm càn."
"Ngô Thọ, chuyện này ta còn chưa xong với ngươi đâu, ta muốn kiện ngươi. Ta muốn đến chỗ của Tề Hùng kiện ngươi, ngươi chờ đó cho ta."
"Tùy.'
Ngô Thọ hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện này, muốn kiện thì cứ kiện đi.
Nhưng sau khi tìm kiếm một phen thì cũng không phát hiện được gì, nhưng Ngô Thọ lại không bỏ cuộc mà đi đến bên cạnh, không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào.
Cứ như thế mà đi tới đi lui ba lân, mà chuyện này cũng khiến Tô Lạc Tinh đã sớm tức đến muốn nổ tung.
“Ngô Thọ, khinh người quá đáng, ngươi khinh người quá đáng.'
“Quá tam ba bận, Ngô Thọ, ngươi dừng tay lại cho ta.'
Ba lần, vẫn không có phát hiện ra chút manh mối nào, mà trong lòng của Ngô Thọ cũng cảm thấy bất lực, xem ra đúng là không có quan hệ gì với Lạc Hà tông.
"Tô tông chủ, chuyện này quả thực là Ngô mỗ đắc tội."
"Ngô Thọ, ta với ngươi còn chưa xong đâu, ngươi chờ, ta chắc chắn không xong với ngươi đâu."
Vốn dĩ muốn bồi thường một ít cho Tô Lạc Tinh coi như lời xin lỗi, nhưng con hàng này nói cái gì cũng không cần, nhìn như muốn kiện hắn ở trước mặt Tề Hùng vậy.
Đối với cái này thì Ngô Thọ cũng đành chịu, nhưng cũng không nói thêm điều gì mà nhanh chóng dẫn người rời đi.
Thi thể của sư tôn vẫn chưa tìm được, cho nên Ngô Thọ cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.
Tuy nhiên, trong lúc hắn đang tối tăm mặt mày ở Đông Châu, hoàn toàn không hề hay biết đến chuyện Vân Tiên Đài đã trở lại Thánh địa Đạo Nhất, mà cuộc sống trôi qua phải gọi là cực kỳ thoải mái.
Mỗi ngày không chỉ ăn một mình được ăn một phân tiểu táo mà con hàng này còn mẹ nó muốn đoạt cơm tập thể với chúng đệ tử nhà mình.
"Sư tổ đã đi quá xa rồi, các ngươi đã có tiểu táo của riêng mình, sao còn tới cướp của chúng ta nữa?”
Mà điều này đã khiến cho đông đảo đệ tử cảm thấy bất mãn, nhưng Vân Tiên Đài lại không hê bị ảnh hưởng chút nào.
"Bọn nhãi con các ngươi có còn biết kính lão yêu trẻ nữa hay không? Lượng cơm của lão già ta lớn, khẩu vị tốt, không được."
"Ngươi.... Hắn căn bản không phải là con người, vừa ăn xong Tiểu Tảo của mình lại còn muốn đến cướp cơm của bọn họ, càng phẫn nộ hơn là con hàng này cực kỳ không biết xấu hổ.
Y vào thực lực của mình, mỗi bữa đều bị hắn thôn tính, nhưng mở miệng ngậm miệng mà nói thì ăn đến mức cực kỳ thoải mái.
Hận không thể một ngày ăn tám bữa cơm.
Dù sao thì, kể từ khi Vân Tiên Đài trở về, Thực Đường đã rơi vào tình trạng gà bay chó sủa.
Ngay cả Tề Hùng và Hồng Tôn cũng cảm thấy bất lực, quả nhiên sư tôn vẫn là sư tôn của trước đạy, không có bất kỳ sự thay đổi nào.
"Đại ca, một mình Vân Tiên Đài kia đã có thể ăn bằng mười người cộng lại rồi."
Trong Thực Đường, nhìn thấy Vân Tiên Đài lại tới chuẩn bị lấy cơm, mà đây đã là lân thứ năm, chúng đệ tử lại tỏ ra bất mãn phàn nàn, mà Sơn Hổ cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái nói.
Lão già này thật đúng là quá tham ăn rồi.
Vừa rồi mới ăn xong tiểu táo, mà một mình đã ăn hơn mười bát cơm.
Nhưng bây giờ hắn lại chạy đến tranh giành đồ ăn với các đệ tử, khó trách chúng đệ tử lại tiếng oán than dậy đất. .
Không xứng làm người, ngươi hoàn toàn không xứng làm con người, bản thân còn mang danh là lão tổ của tông môn nữa, sao có thể vô liêm sỉ như vậy?
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh tự nhiên cũng nhìn ra, nhưng người đang buộc dây thừng trên tiểu táo lại không phải là hắn.
Nói đúng hơn thì cái tên Vân Tiên Đài này giống như một cái hố không đáy.
Kể từ khi Vân Tiên Đài trở vê, Diệp Trường Thanh đã phải tăng thêm phân lượng cho tiểu táo.
Nhưng dù vậy, vẫn không đủ cho Vân Tiên Đài ăn, mặc dù chỉ chăm sóc đặc biệt cho mấy người thôi, nhưng mỗi bữa Diệp Trường Thanh lại phải chuẩn bị phần đồ ăn cho mấy chục người.
Nhìn Vân Tiên Đài thế này thì cho dù có làm bao nhiêu cũng không đủ.
Lại là một ngày thoải mái, sau khi ăn no rồi, Vân Tiên Đài bắt đầu thoải mái uống rượu ở phía sau Thực Đường.
Con hàng này hiện cũng sống trong Thực Đường, hơn nữa còn không ngừng nói về việc hắn là người của Thực Đường.
Dù sống dù chết cũng không chịu rời đi, cũng cũng không cần một cái động phủ cho riêng mình.
Khi màn đêm buông xuống, đông đảo đệ tử đã đi nghỉ ngơi và tu luyện, ba vị minh chủ của Liên minh Linh Trù đã đến Thánh địa Đạo Nhất và cầu kiến Diệp Trường Thanh. "Tham kiến Cơm Tổ."
Vừa bước vào cửa, ba người đã tỏ ra cung kính, rất không tệ, chẳng qua nếu có thể thay đổi cách xưng hô thì càng tốt hơn.
Chỉ là hiện tại Diệp Trường Thanh cũng lười nói, dù sao có nói gì cũng vô dụng, có nói thì cả đời này ba cái lão gia hỏa này cũng sẽ không nghe, hoàn toàn là gió thổi bên tai.
"Có chuyện gì?"
Ba người bọn họ đến cùng nhau, nhất định đã gặp phải chuyện gì đó, nếu không thì trên cơ bản ba người cũng sẽ không đến cùng nhau.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Trường Thanh, ba người đều thành thật trả lời.
"Hồi Cơm Tổ, thịnh hội Tứ đại Liên minh sắp bắt đầu. Lần này húng ta muốn mời Cơm Tổ cùng tiến đến."
Hóa ra là vì Tứ đại Liên minh tụ hội mà đến.
Diệp Trường Thanh cũng đã nghe nói tới thịnh hội này.
Nó được tổ chức bởi Liên minh Đan Sư, Liên minh Trận Pháp Sư, Liên minh Phù Sư còn có Liên minh Linh Trù bọn họ.
Trên thực tế thì nó đơn giản cũng chính là mọi người tụ họp lại với nhau một chút và để những người trẻ tuổi luận bàn với nhau một phen.
Trong buổi Tứ đại Liên minh tụ hội trước đó, Liên minh Linh Trù là nơi chịu trách nhiệm xử lý chúng.
Suy cho cùng, nói cho nó hoa lệ là Tứ đại Liên minh tụ hội nhưng thực ra là để Liên minh Linh Trù bọn họ đi bồi chạy, còn Tam đại Liên minh còn lại hoàn toàn mặc xác Liên minh Linh Trù.
Nhưng tình thế lân này đã khác, bởi vì sự xuất hiện của Diệp Trường Thanh đã khiến cho địa vị của Liên minh Linh Trù trong nháy mắt như nước lên thì thuyên lên.
Cộng thêm việc Liên minh Linh Trù được Thánh địa Đạo Nhất chống lưng, cho nên sức mạnh này đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước đây.
Tam đại Liên minh còn lại cũng hiểu điều này, bởi vì lần này rất nhiều Đan Sư, Trận Pháp Sư và Phù Sư đều tràn ngập sự tò mò về Liên minh Linh Trù, đặc biệt là muốn tận mắt nhìn thấy sức mạnh thực sự của cái được gọi là Cơm Tổ.