Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 856: Ta Còn Có Thể Giải Thích Cái Gì Nữa?

Chương 856: Ta còn có thể giải thích cái gì nữa? Chương 856: Ta còn có thể giải thích cái gì nữa?Chương 856: Ta còn có thể giải thích cái gì nữa?

Chương 856: Ta còn có thể giải thích cái gì nữa?

Nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, phối hợp ăn ý như vậy, Diệp Trường Thanh cũng không nói nên lời.

Thánh địa Vân La này bị bệnh rồi, chính mình không có đắc tội hay trêu chọc gì bọn hắn, tại sao các ngươi lại làm như thế với ta?

Mà cái tên chấp sự của Thánh địa Vân La này nhìn thấy Diệp Trường Thanh không nói một lời như vậy thì lạnh lùng hỏi.

"Sao thế, chẳng lẽ Diệp Trường Thanh trưởng lão của chúng ta không có gì để giải thích sao? Thực sự là chỉ vì một gốc thiên tài địa bảo mà đã giết người cướp của như vậy sao, chẳng lẽ đây là cách cư xử của Thánh địa Đạo Nhất ngươi khi trở thành Thánh địa của Nhân tộc chúng ta sao?”

Lời này vừa nói ra, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào người của Diệp Trường Thanh.

Còn đám người của Liên minh Linh Trù thì tức giận không thôi, nguyên một đám tức giận quát.

"Làm càn."

"Lớn mật, sao ngươi dám vô lễ với Cơm Tổ đại nhân."

"Ngươi muốn chất."

"Hiện tại ta liền giết chết ngươi."

Với tiếng quát tháo của đám người trong Liên minh Linh Trù, các tu sĩ xung quanh cuối cùng cũng biết được thân phận của Diệp Trường Thanh, hóa ra hắn chính là Cơm Tổ của Liên minh Linh Trù sao?

"Cái này... Cơm Tổ của Liên minh Linh Trù cư nhiên lại trẻ như vậy?"

"Có vẻ như bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến chuyện này."

"Đúng vậy, Thánh địa Vân La này hiển nhiên là muốn làm khó dễ."

Đúng vậy, cho dù đối mặt với đám người trong Liên minh Linh Trù, cái gã chấp sự này cũng không hề có ý lùi bước, ánh mắt của hắn giống như cười mà không phải cười mà nhìn về phía Diệp Trường Thanh, sau đó trầm giọng nói.

"Sao vậy, chẳng lẽ Diệp trưởng lão không có lời ào cần giải thích nào? Hay là nói không muốn giải thích đây?"

AI...

Nghe vậy, Diệp Trường Thanh lườm gã chấp sự này một cái.

"Tại sao ta phải giải thích?" "Ngươi nói cái gì?”

"Ta nói là tại sao ta phải giải thích, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do."

"Ha, ta thấy là do ngươi không phản bác được mới đúng."

Gã chấp sự này tiếp tục trào phúng, nhưng Diệp Trường Thanh lại không để ý tới hắn.

Làm sao cũng không nghĩ tới, hóa ra người mà Thánh địa Vân La nhắm tới lại là chính mình, mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng có vẻ như bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa rồi.

Từ lúc bị khi dễ khi còn chưa vào tới trong thành, lại đến bị sỉ nhục sau đó, cuối cùng là hiện tại bị vu oan hãm hại.

Mọi chuyện đã đến bước đường này, nhưng Diệp Trường Thanh lại không có hứng thú muốn biết về mục đích mà Thánh địa Vân La làm như vậy.

Còn việc giải thích thì người ta đều đã chuẩn bị xong từ lâu, cho dù có mở miệng giải thích thì còn có ích lợi gì nữa?

Chỉ là sau khi nhìn các tu sĩ ở xung quanh đang nghị luận ầm ï này, Diệp Trường Thanh liền biết chuyện này không thể giải thích rõ ràng.

Còn đám người của Liên minh Linh Trù ở một bên vẫn giận dữ mắng to, nhưng Diệp Trường Thanh lại tỏ ra bình tĩnh mà lấy ra một tấm phù trận.

Sau đó nhìn về phía gã chấp sự này rồi nói.

"Ta không có gì để giải thích, nhưng ngươi có chắc chắn là muốn tiếp tục nữa không?"

Vừa nói hắn vừa giơ tấm phù trận ở trong tay lên.

Còn cái gã chấp sự này tự nhiên cũng thấy rõ tấm phù trận ở trong tay của Diệp Trường Thanh, đó chính là một tấm Cầu Viện phù.

Mà đây là một thứ mà tất cả các đệ tử trong tông môn đều mang theo, cho nên cũng không tính là vật trân quý gì.

Chẳng lẽ đối phương muốn cầu viện Thánh địa Đạo Nhất sao?

Mặc dù bản thân hắn có chút ngây người, nhưng rất nhanh đã nhớ tới lời bàn giao của phía trên, mà chuyện này còn là do đại trưởng lão phân phó xuống nữa.

Còn Diệp Trường Thanh cũng chỉ là một tên đường chủ của Thực Đường chó má nào đó ở Thánh địa Đạo Nhất.

Cho dù người như vậy có cầu chỉ viện thì Thánh địa Đạo Nhất có thể coi trọng hắn cỡ nào đâu?

Hơn nữa, Thánh địa Vân La cũng không có làm hại hắn, chẳng lẽ chỉ vì một vài lời lăng mạ cùng với vài lời vu khống mà Thánh địa Đạo Nhất muốn xé rách da mặt với Thánh địa Vân La sao? Một người là đại trưởng lão của Thánh địa Vân La, còn người kia là đường chủ chó má của Thánh địa Đạo Nhất.

Cho nên gã chấp sự này cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, có đại trưởng lão chống lưng, còn sợ cái cọng lông.

Sau đó, cái gã chấp sự này lập tức cười lạnh một tiếng.

"Cầu Viện phù? Làm sao, chẳng lẽ là muốn giết người diệt khẩu sao?"

"AI...

Nghe vậy, Diệp Trường Thanh lắc đầu mỉm cười, sau đó không chút do dự mà lập tức sử dụng Cầu Viện phù.

Gã chấp sự này thấy vậy thì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cho dù có cầu viện thì còn có thể cầu đến loại người nào? Tùy tiện đến mấy tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất thì có thể thay đổi điều gì?

Đấn lúc đó lại trở thành người bị Thánh địa Đạo Nhất bỏ rơi như một kẻ bị ruồng bỏ.

Trái ngược với vẻ mặt của chấp sự này, nhưng lúc mà người của Liên minh Linh Trù nhìn thấy Diệp Trường Thanh sử dụng tấm Cầu Viện phù này, nguyên một đám đều lộ ra biểu tình phức tạp.

Những người khác có thể không biết, nhưng bọn họ lại biết rất rõ ràng về địa vị của Diệp Trường Thanh ở trong Thánh địa Đạo Nhất.

Còn có thể cầu viện đến người nào? Đến lúc đó nói không chừng là toàn bộ người của Thánh địa Đạo Nhất đều sẽ đến.

Phải biết, trên dưới đám người ở Thánh địa Đạo Nhất kia đều coi Diệp Trường Thanh là một bảo bối không gì sánh bằng.

Hiện tại Diệp Trường Thanh ở bên ngoài chịu nhục, chỉ cần dùng đầu ngón chân thôi thì cũng có thể nghĩ ra phản ứng của trên dưới Thánh địa Đạo Nhất.

"Hiện tại phải làm sao bây giờ? Cái này sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn mất."

"Việc này không chỉ là chuyện lớn thôi đâu, nói không chừng là muốn đảo lộn trời đất mất."

"Ai... Thánh địa Vân La các ngươi nhất định là bệnh nặng rồi, đang yên đang lành lại nhắm vào Cơm Tổ đại nhân làm gì?"

"Chắc cảm thấy cuộc đời mình quá dài."

"Liên lạc với minh chủ đi."

Ở một bên khác, cái tên minh chủ một đường đuổi tới Thánh địa Vân La, muốn cầu kiến tam trưởng lão Lý Chính Thanh của Thánh địa Vân La.

Nhưng sau khi đệ tử phụ trách nhận được tin thì lại vênh váo đắc ý nói.

"Tam trưởng lão không có ở trong Thánh địa." "Còn nhị trưởng lão thì sao?"

Vị minh chủ này kìm nén cơn tức giận mà nói.

"Nhị trưởng lão cũng không có ở đây, hiện tại mọi chuyện ở trong Thánh địa đều do Đại trưởng lão phụ trách."

"Vậy ta muốn gặp Đại trưởng lão, phiên thông bẩm một tiếng."

"Đại trưởng lão không rảnh."

"Ngươi...

Một tên đệ tử nho nhỏ thôi mà dám làm như thế, xem ra đây nhất định là ý đồ của cao tâng trong Thánh địa Vân La rồi.

Ngay lúc vị minh chủ này muốn nổi giận thì đột nhiên, Hiển Ảnh trận bàn trên người hắn lại sáng lên.

Mang theo cảm giác không hiểu ra sao mà nhấc máy, mà bên kia màn sáng của trận pháp là một vị minh chủ khác, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ phức tạp mà nói.

"Thánh địa Vân La không phải là đang nhắm tới chúng ta, mà là nhắm tới Cơm Tổ đại nhân."

"Cái gì? Cơm Tổ đại nhân không bị làm sao chứ?"

Nghe vậy, sắc mặt của vị minh chủ này lập tức thay đổi, sau đó vội vàng hỏi.

"Ngược lại không có gặp phải nguy hiểm, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là Cơm Tổ đại nhân bị Thánh địa Vân La vu khống, trong cơn tức giận đã sử dụng Cầu Viện phù.'

"Cái này...

Biết Diệp Trường Thanh không gặp phải nguy hiểm gì, cho nên vị Minh chủ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo đã nghe được ba chữ "Cầu Viện ph

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của vị minh chủ này cũng trở nên phức tạp.

"Được rồi, ta hiểu rồi, ta sẽ quay lại ngay."

"Ừm"

Sau khi cắt đứt trận pháp, vị minh chủ này thầm mắng Thánh địa Vân La là đồ ngu xuẩn, không những không biết sống chết mà còn mẹ nó liên luy đến cả Liên minh Linh Trù bọn họ.

Cái Cầu Viện phù này sẽ truyền đến Thánh địa Đạo Nhất, sau đó chính là chọc phải tổ ong bắp cày, đến lúc đó chẳng những Thánh địa Vân La không thể bước xuống đài, mà đoán không chừng là ngay cả Liên minh Linh Trù cũng phải bị chửi mắng một trận.

Rốt cuộc lúc mời Diệp Trường Thanh tới đây, bọn họ đã liên tục cam đoan là tuyệt đối sẽ không ra chuyện gì, nhưng hiện tại thì tốt rồi, lúc này mới vừa tới thì đã xảy ra chuyện. Sau khi nhìn tên đệ tử của Thánh địa Vân La này hoàn toàn phát giác được một chút nguy hiểm nào, cho nên tên minh chủ này lạnh lùng nói.

"Ta không biết các người nghĩ thế nào mà không có việc gì làm thì lại đi nhàu nhức cả trứng, không có việc gì làm thì tìm nhất định phải đi kiếm chuyện, sắp chết đến nơi rồi mà còn không tự biết."

“Ngươi nói cái gì?”

Nghe vậy, tên đệ tử này sững sờ, nhưng vị minh chủ kia lại xoay người rời đi, việc đã đến nước này, cho dù có nói cái gì thì cũng không còn có ích lợi gì.

Đây gọi là hảo ngôn khó khuyên quỷ đáng chết*, đoán không chừng bên trong Thánh địa Đạo Nhất hiện giờ đã triệt để nổ tung rồi.

(Hảo ngôn khó khuyên quỷ đáng chết: Có nghĩa là khó có thể dùng lời nói tốt đẹp để khuyên nhủ mấy người xấu xa)

Tuy không biết một loạt chuyện này là ý đồ của ai, nhưng cho dù là ai cũng không quan trọng, ngay cả khi đối phương là mấy tên lão tổ của Thánh địa Vân La kia thì cũng mẹ nó vô dụng, chứ đừng nói đến là do người khác.
Bình Luận (0)
Comment