Chuong 857: Lan dau cau vien
Chuong 857: Lan dau cau vienChuong 857: Lan dau cau vien
Chuong 857: Lan dau cau vien
Theo Diệp Trường Thanh cầu viện, nguyên một đám người trong Liên minh Linh Trù vốn còn đang vô cùng tức giận, lúc này cũng lần lượt rơi vào trâm mặc.
Đồng thời nguyên một đám đều lộ ra những biểu cảm kỳ lạ, như thể có loại cảm giác muốn nói lại thôi.
Lúc này, tại Thánh thành Vân La, đối mặt với hành vi kỳ lạ của những người trong Liên minh Linh Trù, gã chấp sự này của Thánh địa Vân La và mấy tên tráng hán cầm đầu cũng lòng đầy nghỉ ngờ.
Tình huống gì đây? Vừa rồi không phải còn đang rất tức giận sao? Tại sao bây giờ nguyên một đám đều im bặt rồi?
Sự thay đổi đột ngột này khiến gã chấp sự của Thánh địa Vân La này nghi ngờ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không thể giải thích được.
Về phần Diệp Trường Thanh, sau khi thi triển Cầu Viện phù thì cũng không nói gì thêm, sắc mặt vẫn giếng cổ không gợn sóng như xưa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thực ra thì suy nghĩ của đám người trong Liên minh Linh Trù rất đơn giản, chính là sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Còn vê phần những người ở Thánh địa Đạo Nhất đó, hiện giờ sau khi biết Cơm Tổ đại nhân đã phải chịu ủy khuất ở tại Thánh Thành Vân La, thậm chí còn bị người ta gài bay vu khống như vậy thì làm sao mà chịu nỗi chứ?
Không san bằng cái Thánh thành Vân La kia thì đã tốt lắm rồi, còn về về thể điện của Thánh địa Vân La...
A, dù sao với sự hiểu biết của Liên minh Linh Trù về thượng môn này, chính là không hề có bất kỳ sự de chừng nào, huống chỉ còn liên lụy đến Cơm Tổ đại nhân.
Thực ra thì suy đoán của đám người Liên minh Linh Trù là hoàn toàn chính xác, bởi vì lúc này Thánh địa Đạo Nhất quả thực là đã hoàn toàn hỗn loạn.
Vốn là một ngày yên bình, tất cả các đệ tử đều đang tu luyện, có một số đệ tử vừa mới kết thúc tu luyện, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này trong miệng còn đang cảm thán về việc Diệp Trường Thanh ra ngoài đang làm gì.
"Ai, Trường Thanh trưởng lão đi rồi, ta rất nhớ hắn."
"Ừ, ngày nào cũng ăn lương khô còn chưa tính, nhưng hết lần này tới lần khác lương khô cũng sắp ăn hết rồi."
"Ăn xong rồi? Lúc trước không phải đã mua hơn 20 hộp sao?"
"Như vậy vẫn không đủ ăn."
Trong khoảng thời gian không có Diệp Trường Thanh ở đây, có không ít đệ tử đều cảm thấy khó chịu, có gì đó rất kỳ lạ.
Ngay khi các đệ tử còn đang cảm thán, đột nhiên tiếng chuông quen thuộc vang lên khắp Thánh địa Đạo Nhất.
"Có người hướng tông môn cầu viện?"
Tiếng chuông vừa vang lên, nguyên một đám chúng đệ tử đều cảm thấy bất ngờ mà nhìn về phía chủ phong, đây là có đệ tử ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm sao?
Khi sơn môn mới được thành lập, rất nhiều thói quen ban đầu của Đạo Nhất tông tự nhiên được giữ lại, trong đó bao gồm cả tiếng chuông cầu viện này.
Nhưng chỉ là có đúng một tiếng thôi, cho nên cũng không đủ để khiến chúng đệ tử phải làm gì, cùng lắm là cảm thấy tò mò mà thôi.
Nhưng rồi, tiếng chuông thứ hai, thứ ba, thứ tư và cuối cùng là tiếng chuông thứ chín vang lên.
Mà điều này cũng làm cho chúng đệ tử hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, là người nào đang cầu viện binh vậy?
Tiếng chuông vang lên chín lần này đại biểu cho một người cấp phong chủ và trưởng lão chủ tọa đang cau viện.
"Phong chủ, có một vị trưởng lão ở bên ngoài gặp nạn sao?"
"Không đúng, ta chưa từng nghe nói có người nào đi ra ngoài, ngoại trừ đại trưởng lão Ngô Thọ."
"Nhưng Đại trưởng lão không phải là đang ở Đông Châu sao, mà cái Cầu Viện phù này lại không vượt châu được?”
Hiện tại giống như cũng chỉ có một mình Ngô Thọ là một vị cấp phong chủ và trưởng lão chủ tọa đang ở bên ngoài thôi.
Nhưng vì hắn đang ở Đông Châu, cho nên Cầu Viện phù không thể truyền đến Trung Châu được.
Nhưng chuông vang lên chín lần, có nghĩa là có người ở cấp cao thủ đỉnh cao quả thực đang gặp nguy hiểm.
Chúng đệ tử vốn đang nghị luận ầm ï, nhưng đột nhiên lại có người nhỏ giọng mở miệng nói một câu.
"Sư huynh, có phải các ngươi đã quên mất một chuyện, hiện tại ngoài đại trưởng lão đang ở bên ngoài ra thì còn có một vị trưởng lão chủ tọa đang ở bên ngoài không."
"Hả?... Mẹ nó, không thể nào?"
Sau khi được nhắc nhở như vậy , chúng đệ tử cũng lần lượt phản ứng, còn có một người nữa, đó không phải là trưởng lão Trường Thanh sao? Đúng vậy, Trường Thanh trưởng lão hiện tại cũng là một trong những trưởng lão chủ tọa của Thánh địa Đạo Nhất.
Chỉ là trong lúc nhất thời chúng đệ tử mới chưa kịp phản ứng lại mà thôi.
Cho dù không thể nào là Đại trưởng lão, vậy cũng chỉ có thể là Diệp Trường Thanh.
Đoán được việc Diệp Trường Thanh ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, mà cái này cũng khiến cho tất cả đệ tử hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.
Không chỉ có bọn họ, mà bên trong đại điện ở chủ phong, Tê Hùng, Hồng Tôn, bao gôm cả một đám lão tổ Vân Tiên Đài, Dư Mạt và Vương Mạn cũng lần lượt đuổi đến.
"Là ai dùng Cầu Viện phù? Chuông vang chín lần."
"Là tiểu tử Trường Thanh."
Tề Hùng đã sớm hỏi thăm qua, khẳng định đây là do Diệp Trường Thanh đang cầu cứu, nhưng vừa nghe được lời này, sắc mặt của mọi người có mặt đều tối sâm lại, thậm chí Vân Tiên Đài còn hét lên.
"Vậy còn chờ gì nữa, mau xuất phát đi, có khả năng là bên phía tiểu tử Trường Thanh đã xảy ra chuyện."
Vân Tiên Đài lộ ra dáng vẻ vô cùng kích động, bởi vì trong khoảng thời gian này đã khiến hắn cảm thấy như mình đang sống cuộc sống của một vị thần.
Mỗi ngày đều có món ngon mỹ vị như vậy làm bạn, còn có những loại rượu hảo hạng do đồ nhi Hồng Tôn sưu tâm, quả thực là khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Lúc này vừa nghe nói tiểu tử Trường Thanh xảy ra chuyện, Vân Tiên Đài làm sao có thể đồng ý.
Theo lời của Vân Tiên Đài, mọi người có mặt cũng lần lượt thúc giục Tê Hùng mau chóng hành động.
"Mở Truyền Tống Trận, mục tiêu là Thánh Thành Vân La."
Tề Hùng thấy vậy cũng không nói nhảm mà lập tức ra lệnh.
Trong lúc nhất thời, tất cả đệ tử thân truyền cũng như các phong chủ và trưởng lão của Thánh địa Đạo Nhất đều lần lượt chạy đến vị trí của Truyền Tống Trận.
Thân là một trong Tam đại Thánh địa, Thánh địa Đạo Nhất đương nhiên là có Truyên Tống Trận của riêng mình, hơn nữa còn đã tương liên với các đại thành trì của Nhân tộc ở Trung Châu.
Tuy nhiên, sau khi trận pháp được kích hoạt, phong chủ Trương Thiên Trận của Vạn Trận phong lại mang theo sắc mặt khó coi mà nói ra.
"Tông chủ, kết nối không thể thực hiện được."
"Trương Thiên Trận, ngươi đến cùng là được hay không? Chỉ là một cái Truyền Tống trận thôi mà cũng không kết nối được?"
Nghe vậy, đám người Hồng Tôn lập tức trở nên nóng nảy, cái này là do tiểu tử Trường Thanh xảy ra chuyện, hơn nữa, có vẻ như đây còn là lần đầu tiên Diệp Trường Thanh chủ động sử dụng Cầu Viện phù.
Lần trước ở Đông Châu là do Kim Mẫn dùng, chứ không phải tiểu tử Trường Thanh.
Đối mặt với lời trách cứ của đám người Hồng Tôn, Trương Thiên Trận lại lộ ra vẻ mặt chán nản mà nói.
"Vấn đề không phải là do chúng ta, mà là do bên phía Thánh Thành Vân La từ chối."
Muốn kết nối Truyên Tống Trận pháp thì cân phải có sự thao tác đồng thời của cả hai bên.
Một khi có một bên từ bỏ kết nối thì không có cách nào có thể kết nối. .
Nghe vậy, sắc mặt của Tê Hùng, Hồng Tôn và một đám cao tầng của Thánh địa Đạo Nhất lập tức tối sâm lại.
"Ngươi nói là do bên phía Thánh Thành Vân La từ chối sao?”
"Đúng là như vậy, hơn nữa còn xảy ra ba lần liên tiếp."
"Quả nhiên việc này đã sớm có tính toán, sư huynh, sự việc không thể chậm trễ, nếu không e rằng tiểu tử Trường Thanh sẽ gặp phải nguy hiểm."
"Đúng đấy, theo ta thấy, cái đám giá áo túi cơm của Liên minh Linh Trù đó khó có thể bảo vệ sự an toàn của tiểu tử Trường Thanh, cho nên chúng ta phải nhanh chóng chạy tới đó."
"Liên lạc với Lạc Thủy Thành, để bọn hắn kết nối Truyền Tống Trận."
Suy tư một lát, Tê Hùng trâm giọng nói.
Lạc Thủy thành là một trong những tòa thành có khoảng cách gần với Thánh địa Vân La nhất, trong thành cũng có một cái Truyên Tống Trận Pháp.
Hơn nữa, với tốc độ của đám Đại Đế Vân Tiên Đài và Dư Mạt, chỉ cần đến được Lạc Thủy thành, thì với điểm khoảng cách đó, không đến một tách trà là đã có thể đuổi tới Thánh thành Vân La.
Hiện tại chỉ hy vọng có thể kết nối thành công Truyền Tống trận của Lạc Thủy thành, nếu không sẽ rất phiền toái nếu bọn người Tê Hùng nghĩ muốn nhanh chóng đuổi tới Thánh Thành Vân La.
Nghe vậy, Trương Thiên Trận cũng không dám lãng phí thời gian mà lập tức liên lạc với thành chủ của Lạc Thủy thành.
Mặc dù Lạc Thủy thành không phải là nơi Thánh địa Vân La trực tiếp quản lý, nhưng hoàng triêu tọa lạc ở nơi đó lại là hoàng triều phụ thuộc của Thánh địa Vân La.
Nhưng may mắn thay, chuyện của Thánh Thành Vân La và Diệp Trường Thanh vẫn chưa truyền đến Lạc Thủy Thành. Đoán không chừng đại trưởng lão Uông Lâm cũng không ngờ sự tình sẽ phát triển đến mức này, cho nên hắn đương nhiên cũng không nghĩ tới việc thông báo cho Lạc Thủy thành.