Chương 861: Ta trở thành bia đỡ đạn rồi sao?
Chương 861: Ta trở thành bia đỡ đạn rồi sao?Chương 861: Ta trở thành bia đỡ đạn rồi sao?
Chương 861: Ta trở thành bia đỡ đạn rồi sao?
Ý nghĩ đầu tiên của Lưu Lâm là đi tìm Đại trưởng lão Uông Lâm.
Dù sao thì mặc dù những chuyện này là do hắn sắp đặt, nhưng cũng là ý tưởng của Uông Lâm, cho nên lúc đối mặt với sự uy hiếp của Thánh địa Đạo Nhất, một tên chấp sự nho nhỏ như hắn đương nhiên là không có biện pháp, cho nên chỉ có thể gửi hy vọng này đến Uông Lâm có thể ra tay cứu hắn một mạng mà thôi.
Hắn vội vã đi về phía nơi ở của Uông Lâm, nhưng ngay lúc Lưu Lâm chạy tới động phủ của Uông Lâm thì ngay tại lúc đó, Uông Lâm lộ ra vẻ mặt khó coi mà liên lạc với Thánh chủ Vân La.
Bởi vì ngay chính hắn cũng không ngờ, bản thân lại chọc phải một cái sọt lớn như vậy.
Lúc này, Uông Lâm đang cảm thấy rất luống cuống, càng nghĩ thì hắn càng cho rằng chỉ có Thánh chủ mới có thể bảo vệ chính mình.
Thánh chủ Vân La đang tự mình tọa trấn ở Thiết Lao quan, sau khi tiếp nhận liên hệ của Uông Lâm thì cảm thấy nghi ngờ.
“Uông Lâm này tìm mình làm gì?"
Trận pháp vừa được kết nối, Thánh chủ Vân La nhìn thấy Uông Lâm lộ ra khuôn mặt khó coi ở bên trong màn sáng như vậy thì nghi ngờ hỏi.
"Sao thế, xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt này của Uông Lâm cho thấy rõ ràng là đã xảy ra chuyện đó, mà đối mặt với câu hỏi của Vân La Thánh Quân, Uông Lâm lại lộ ra vẻ mặt phức tạp mà nói.
"Thánh Chủ, ta..."
Dù do dự nhưng Uông Lâm vẫn nói ra sự thật.
Hiện tại mọi chuyện đã đến nước này thì chắc chắn không thể giấu diếm được nữa, hơn nữa mạng sống của Uông Lâm bây giờ đã như treo trên sợi tóc, cho nên hắn làm sao dám giấu diếm.
Tuy nhiên, sau khi nghe Uông Lâm kể lại xong, sắc mặt của Thánh chủ Vân La lại trở nên kinh biến đến mức cực kỳ đặc sắc.
Nhìn Uông Lâm ở bên trong màn sáng của trận pháp, Thánh chủ Vân La tức đến mức hàm răng cắn đến khanh khách rung động.
Nếu không phải bị ngăn cách bởi trận pháp, hắn thật sự muốn tự tay giết chết tên ngốc này.
Ngươi nói đây không phải là không có việc gì lại đi tìm chỗ gây sự sao? Người ta tới là để tham gia Ngũ đại Liên minh tụ hội, ngươi đi trêu chọc hắn làm gì?
Thân phận của Diệp Trường Thanh ở Thánh địa Đạo Nhất là gì? Nói một câu là bảo bối trong tim cũng không đủ, hiện tại ngươi lại gây ra đại họa như vậy, Thánh địa Đạo Nhất người ta giết tới cửa rồi ngươi mới biết sợ sao? "Thánh chủ, ta... Ta không biết sẽ thành ra như thế."
Nhìn Thánh chủ Vân La không nói lấy một lời, nhưng vẻ mặt lại như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình như vậy, Uông Lâm yếu ớt nói.
Hắn thật sự không biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế, nếu sớm biết, hắn sẽ không vô duyên vô cớ đi trêu chọc Diệp Trường Thanh.
Chỉ là bây giờ có nói cái gì cũng đã muộn rồi, mà Thánh chủ Vân La lại hừ lạnh một tiếng.
"Hừm, bây giờ có nói mấy thứ này thì còn ý nghĩa gì nữa?"
"Trước khi làm việc gì đó thì có thể suy nghĩ kỹ một chút đi được không? Tại sao trước đó không lo đi kiểm tra sao? Còn về địa vị của Diệp Trường Thanh ở Thánh địa Đạo Nhất kia, nói một câu khó nghe thì nó còn cao hơn cả Tề Hùng, vậy mà ngươi cứ như vậy mà đi trêu chọc người ta sao?”
"Đừng nói là ngươi, hiện tại chỉ sợ ngay cả ta ra mặt đi nữa thì e rằng Thánh địa Đạo Nhất cũng sẽ không chịu để yên đâu."
Uông Lâm còn muốn để mình ra mặt nói chuyện với Thánh địa Đạo Nhất sao.
Nếu đổi lại là người khác, nói không chừng Thánh chủ Vân La thật đúng sẽ làm như thế.
Cùng lắm thì cấp chút bồi thường, lại cấp cái giải thích thì vấn đề sẽ lập tức kết thúc.
Nhưng nếu là Diệp Trường Thanh, Thánh chủ Vân La biết chắc chắn sẽ không có cơ hội.
Thánh địa Đạo Nhất tuyệt đối là sẽ không chịu để yên, đám người Vân Tiên Đài và Dư Mạt chắc chắn sẽ không vì Diệp Trường Thanh phải chịu khẩu ác khí này mà chịu để yên.
Nghe được Thánh chủ Vân La nói như vậy, Uông Lâm cũng sững sờ ngay tại chỗ, chẳng lẽ ngay cả Thánh Chủ ra mặt cũng vẫn không được sao?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Uông Lâm càng ngày càng trở nên khó coi, chuyện này thật đúng là đã vượt qua ngoài tâm kiểm soát rồi.
Nhưng càng là như thế, Uông Lâm càng muốn giãy giụa thêm lần nữa.
"Thánh chủ, ta... Ta biết sai rồi."
Một mặt thành khẩn mà nói với Thánh chủ Vân La, nhưng đối với cái này, Thánh chủ Vân La lại lộ ra vẻ tức giận mà mắng to.
"Hiện tại biết sai thì có cái rắm mà dùng, ngươi cho rằng người ta đồng ý mua mặt mũi này của ta sao? Đừng nói là ta, cho dù ngươi có đi mời lão tổ xuất quan thì cũng vô dụng."
Thánh chủ Vân La lớn tiếng chửi rủa, mà đối với cái này, Uông Lâm một chữ cũng không dám phản bác.
Nhìn Uông Lâm mặt xám như tro ở trong màn sáng của trận pháp, sau khi Thánh chủ Vân La phát tiết một trận lửa giận thì lúc này cũng thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi nói.
"Việc từ đầu đến cuối này ngươi đều không hề lộ diện đúng không?" Trong quá trình trước đó mà Uông Lâm kể lại, Thánh chủ Vân La liền biết chuyện này từ đầu đến cuối đều là do Lưu Lâm tính kế, còn Uông Lâm thì không có lộ diện, mà cái này có lẽ cũng là cơ hội duy nhất của hắn.
Nghe vậy, Uông Lâm vội vàng gật đầu, cho rằng Thánh chủ có biện pháp cứu hắn.
"Không có, ta cam đoan."
"Vậy thì cũng chỉ còn một cách."
Uông Lâm nghe được lời này thì vui mừng khôn xiết, nhưng lại dừng một chút, bởi vì lời nói tiếp theo của Thánh chủ Vân La lại khiến hắn ngây ngẩn cả người.
"Để Lưu Lâm đi cõng nồi đi. Nếu hắn có thể nhận hết mọi trách nhiệm thì ngươi vẫn có thể sống tiếp được."
"Cái này...
Để Lưu Lâm cõng nồi, phản ứng đầu tiên của Uông Lâm đương nhiên là từ chối.
Bởi vì Lưu Lâm là thân tín của hắn, từ trước tới nay luôn trung thành tuyệt đối với hắn, chẳng phải việc bỏ rơi Lưu Lâm sẽ khiến hắn tự đoạn một tay sao?
Uông Lâm có chút không nỡ, nhưng còn không đợi hắn mở miệng, Thánh chủ Vân La đã đoán được suy nghĩ của hắn, sau đó lập tức cười lạnh một tiếng rồi nói.
"Ngươi còn muốn giữ lại Liễu Lâm? Ha, chuyện cho tới bây giờ thì ngươi chỉ có đúng sự lựa chọn này, nếu không thì ngươi phải chết."
"Hơn nữa, đây cũng chỉ là một cái khả năng, chưa chắc có thể cứu được ngươi."
Đều đã đến lúc này rồi, vậy mà cái tên Uông Lâm còn có ý nghĩ hão huyền về việc giữ lại Liễu Lâm, đây quả thực là một trò đùa mà.
Nếu Lưu Lâm không chết thì người chết sẽ là chính hắn.
Hơn nữa, một khi Lưu Lâm phản bội Uông Lâm thì mọi chuyện sẽ trở nên uổng phí.
Cho nên lòng trung thành của Lưu Lâm rất quan trọng, mà cái này thì phải cân Uông Lâm tự mình đi nói chuyện với hắn.
Nói xong, Thánh chủ Vân La nhìn chằm chằm vào Uông Lâm thật sâu, ứt xuống một câu rồi lập tức ngắt máy trận pháp.
"Đây là biện pháp duy nhất trước mắt, có muốn làm hay không đều do chính ngươi tự mình quyết định."
Nói xong thì cắt đứt trận pháp, nhưng Thánh chủ Vân La lại lộ ra vẻ mặt phức tạp mà xoa xoa lông mày, mặc dù hắn cũng không nghĩ đến việc muốn vứt bỏ Lưu Lâm.
Nhưng so với đại trưởng Uông Lâm này, một tên chấp sự Lưu Lâm cấp Thánh cảnh này lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Huống chị, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì đây cũng là cách duy nhất mà Thánh chủ Vân La có thể nghĩ ra, cũng là biện pháp duy nhất có thể dập tắt lửa giận của Thánh địa Đạo Nhất.
Hơn nữa cái chuyện chỉ có thể cho mà không thể nhận kia, Thánh địa Đạo Nhất nhất định sẽ không làm.
Cho nên Lưu Lâm vốn là đã định phải chết, chỉ có thể nói là do Uông Lâm ngu xuẩn đã hại chết hắn mà thôi.
Về phần Uông Lâm của Thánh địa Vân La, sau khi nghe lời này của Thánh chủ Vân La xong thì vừa vặn đụng phải Lưu Lâm đang lao tới.
"Đại trưởng lão, không ổn, xảy ra chuyện lớn rồi."
"Ta biết rồi."
Nghe vậy, Lưu Lâm mặt lộ vẻ hoảng sợ mà lên tiếng hỏi.
'Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Lưu Lâm, Uông Lâm mang theo mặt mũi tràn đầy vẻ phức tạp không đáp mà lại hỏi lại.
"Lưu Lâm, ngày thường ta đối xử với ngươi như thế nào?"
"Rất tốt, Đại trưởng lão yên tâm. Lưu Lâm ta nguyện ý đi theo làm tùy tùng cho Đại trưởng lão, tuyệt không hai lòng."
"Ai, lần này là do ta gây ra đại họa, nhưng Lưu Lâm ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi chăm sóc thật tốt cho vợ con ngươi."
"Cám ơn Đại trưởng lão, ta..."
Nói được nửa chừng, Lưu Lâm sửng sốt, ngươi muốn chăm sóc thật tốt cho vợ con ta làm gì?
Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Uông Lâm đang một mặt áy náy mà nhìn về phía mình, ngay sau đó trong đầu oanh một chút thì nổ tung.
Nhìn vẻ mặt áy náy của Uông Lâm, Lưu Lâm vẫn có chỗ không hiểu ra sao.
Mí mắt hắn giật nảy điên cuồng, trong lòng có một đống lời nói ân cân thăm hỏi thân thiết đến cả nhà của Uông Lâm.
Cái quái gì vậy, ta trở thành bia đỡ đạn rồi sao?
Há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, sự chuyển biến này tới cũng quá nhanh rồi, khiến cho hắn trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận được.
Rõ ràng là do ngươi bảo ta làm đó, nhưng hiện tại mẹ nó đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy mà bán đứng ta sao?