Chương 862: Vân Mộng La Hải
Chương 862: Vân Mộng La HảiChương 862: Vân Mộng La Hải
Chương 862: Van Mộng La Hải
Nhìn thấy bộ dáng trợn mắt hốc mồm của Lưu Lâm như vậy, Uông Lâm cũng lâm vào trầm mặc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mà ngay khi Lưu Lâm hắn đi qua sự chấn kinh và hoảng sợ ban đầu thì cũng đã dần dần bình tĩnh lại, sau đó buồn bã cười một tiếng.
Rõ ràng là chính mình làm việc cho Uông Lâm, nhưng cuối cùng lại trở thành một tên hình nhân thế mạng.
"Ha ha, Đại trưởng lão, ngươi đối với ta thật tốt."
"Ta sẽ nhận nhi tử của ngươi làm đệ tử, đích thân dạy bảo hắn tu luyện."
Uông Lâm nghe vậy thì trâm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi nói.
Lưu Lâm nghe đến đó thì cũng biết chính mình đã không còn lựa chọn nào khác.
Hắn quả thực là có thể lựa chọn phản bội lại Uông Lâm, sau đó kéo hắn vào chỗ chết cùng mình, nhưng cho dù có làm như vậy thì kết quả cũng chỉ có một.
Cũng chính là không chỉ có một mình hắn mà ngay cả nương tử, nhi tử và người thân trong gia đình của hắn cũng có khả năng khó mà may mắn thoát khỏi.
Nhưng hiện tại, nếu hắn tự mình đứng ra gánh vác tất cả thì ít nhất còn có thể bảo toàn sự an toàn cho vợ con của mình, dùng chính mạng sống của mình để giành lấy tương lai tốt đẹp cho vợ con.
Sau khi liếc mắt nhìn chằm chằm vào cái tên Uông Lâm này một cái, Lưu Lâm mới khàn giọng nói.
"Đại trưởng lão, ngươi nói lời phải giữ lấy lời."
"Nhất định."
Nghe vậy, Uông Lâm gật đầu, mà Lưu Lâm cũng quay người rời đi.
Ở một bên khác, một đoàn người Dư Mạt và Vân Tiên Đài đã đi đến chủ phong của Thánh địa Vân La, Tê Hùng cũng dẫn người của mình hội hợp cùng với những người khác.
Nhưng vào lúc này, ở phía trên quảng trường trong chủ phong, vô số đệ tử và chấp sự của Thánh địa Vân La đã vây quanh tất cả mọi người lại.
Tự tiện xông vào Thánh địa, mặc dù chúng đệ tử của Thánh địa Vân La đang phải đối mặt với sự hiện diện của bốn tên lão tổ cấp Đại Đế Vân Tiên Đài, nhưng ọn họ vẫn cầm trường kiếm ở trong tay, trợn mắt giận dữ mà nhìn về phía bọn họ.
"Thánh địa Đạo Nhất, các ngươi đừng khinh người quá đáng."
"Ha, chúng ta khinh người quá đáng sao? Là ai đã bốc lên tranh chấp trước? Đừng nói nhảm nữa, kêu Lưu Lâm ra đây. Thánh địa Đạo Nhất ta chỉ tìm kẻ cầm đầu, không có ý liên lụy đến những người khác."
"Đương nhiên, nếu như các ngươi muốn bao che thì cũng không sao. Cùng lắm thì đánh nhau một trận thôi."
"Ngươi...
Vân Tiên Đài nói không chút nhượng bộ.
Về vấn đề này, các vị trưởng lão cầm đầu cũng không nói nên lời.
Trong lòng giận mắng cái tên Lưu Lâm máu chó đầy đầu, ngươi nói xem mịa nó có phải là bản thân ngươi bị bệnh hay không, đang yên đang lành không có việc gì làm lại đi làm ba cái thứ rắm chó này làm gì.
Thánh địa Đạo Nhất người ta nói có sách mách có chứng, khiến cho bọn họ của hiện tại rơi vào thế rất bị động.
Ngay khi hai bên đang đối đầu nhau thì bọn người Vân Tiên Đài cũng gân như mất kiên nhẫn, nhưng lúc chuẩn bị cưỡng ép động thủ thì Lưu Lâm đã chạy tới.
“Ta là Lưu Lâm.”
Lưu Lâm bay xuống trước mặt mọi người, sau đó nhìn về phía Vân Tiên Đài và chúng người của Thánh địa Đạo Nhất, đặc biệt là trước đó hắn dừng lại ở tên thân của Diệp Trường Thanh rất lâu.
Chính là thằng nhóc này, ai có thể nghĩ tới địa vị của thằng nhóc này ở Thánh địa Đạo Nhất lại cao đến như thế.
Khi Lưu Lâm xuất hiện, Vân Tiên Đài khẽ gật đầu.
"Cũng coi như là một tên nam nhân, không phải là một con rùa đen rút đầu."
"Bớt nói nhiều lời, việc này đều do ta gây lên, không liên quan tới những người khác."
"Chỉ bằng tên chấp sự như ngươi mà có thể làm được chuyện này sao?"
"Tin hay không thì tùy ngươi, sự thật chính là như thế."
Nói xong, linh lực toàn thân của Lưu Lâm dâng lên, đám người Vân Tiên Đài thấy vậy thì cũng không thay đổi sắc mặt, ngược lại là các trưởng lão của Thánh địa Vân La đều trở nên căng thẳng.
"Lưu Lâm, ngươi bình tính một chút đi."
Vốn tưởng rằng Lưu Lâm muốn ra tay, nhưng chỉ bằng một tên chấp sự cấp Thánh cảnh như vậy thì khi đứng ở trước mặt bốn tôn Đại Đế Vân Tiên Đài này, thì hắn hoàn toàn là một tên không đáng nhắc tới, chỉ cần bọn họ tiện tay là đã có thể dễ dàng trấn áp hắn mà không hề cảm thấy lo lắng chút nào.
Lưu Lâm tự nhiên không phải là muốn xuất thủ, nhưng trước khi hắn tới đây thì đã biết rõ kết cục của mình, lúc này bản thân hắn chỉ muốn cho Thánh địa Đạo Nhất một lời giải thích để giải quyết sự việc mà thôi.
"Ai làm nấy chịu, nếu các ngươi muốn một lời giải thích thì Lưu Lâm ta sẽ giao cho ngươi."
Nói xong, linh lực quanh thân của Lưu Lâm bắt đầu trở nên cuông bạo, sau đó tự đoạn tâm mạch, xông nát thần hồn, bỏ mình tại chỗ.
Nhìn thấy Lưu Lâm tự sát ngay trước mặt mọi người, tất cả mọi người trong Thánh địa Vân La đều ngây ngẩn cả người, mà cái tên trưởng lão cầm đầu này càng lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Tuy rằng bọn họ không biết kế hoạch của Đại trưởng lão, nhưng bọn họ vẫn có thể đoán được một điều.
Đó chính là ở phía sau lưng cái tên Lưu Lâm này chắc chắn còn có người khác, mà hiện tại hắn đã bị người đó đẩy ra cõng nồi.
Không chỉ có một mình cái tên trưởng lão của Thánh địa Vân La này nghĩ như vậy, mà ngay cả đám người Vân Tiên Đài và Dư Mạt cũng đoán được điều này.
Chỉ là một tên chấp sự đơn thuần thì làm gì có khả năng đóng lại Truyền Tống Trận ở Thánh thành Vân La chứ?
Ngay từ đầu, bọn người Vân Tiên Đài đã biết rất rõ kẻ đứng sau vụ việc này, ít nhất phải ngang hàng với một tên nhân vật cấp trưởng lão Đại Thánh.
Chỉ là hiện tại, người đó đã đẩy Lưu Lâm ra ngoài, sau khi Lưu Lâm bỏ mình thì mọi chuyện đều đã không còn chứng cứ.
Tất nhiên, nếu đám người Vân Tiên Đài nhất quyết muốn tiếp tục điều tra thì cũng không phải là không được.
Nhưng cùng lúc ngay sau khi Lưu Lâm bỏ mình, một lão giả cũng xuất hiện ngay tại hiện trường.
Vừa nhìn thấy lão giả này xuất hiện, mọi người ở Thánh địa Vân La có mặt đều lần lượt hành lễ.
"Tham kiến lão tổ."
Người đến bất thình lình lại thực sự là lão tổ cấp Đại Đế của Thánh địa Vân La.
Ánh mắt của hắn giống như là đang liếc nhìn thi thể của Lưu Lâm, sau đó lại lập tức nhìn về phía đám người đến từ Thánh địa Đạo Nhất, trong mắt của hắn cũng mang theo một vệt cảm thán.
Ai có thể nghĩ đến một tông môn ban đầu vốn đến từ Đông Châu lại có thể quật khởi nhanh chóng trong thời gian ngắn như vậy, còn trở thành một trong Tam đại Thánh địa của Nhân tộc, trong nháy mắt sẽ phát triển thành một quái vật khổng lồ sánh ngang với Thánh địa Vân La.
"Lưu Lâm đã chết, chuyện này kết thúc ở đây, chư vị đạo hữu nghĩ như thế nào?"
Ánh mắt hai bên chạm nhau, sau đó vị lão giả này bình tĩnh nói. Xuất hiện vào lúc này như vậy, rõ ràng là hắn đã ngâm cho phép mọi hành động của Lưu Lâm, hơn nữa có lẽ là do Thánh chủ Vân La đã liên lạc trước với hắn và đã thảo luận về việc này.
Nói xong, lão giả lại nhìn ve phía Diệp Trường Thanh, tuổi còn trẻ như vậy, tu vi đã đạt tới Pháp Tướng cảnh viên mãn, chỉ kém một bước là có thể đạt tới tu vi Thiên Nhân, thiên phú cũng không tệ.
Nhưng đây không phải là điêu mà lão giả này coi trọng nhất.
"Việc này quả thực là do Thánh địa Vân La chúng ta không đủ năng lực khống chế, khiến cho Diệp tiểu hữu bị sỉ nhục vô duyên vô cớ như vậy. Ngoại trừ Lưu Lâm, Thánh địa Vân La chúng ta cũng sẵn sàng cấp cho Diệp tiểu hữu một cái tư cách tu luyện Vân Mộng La Hải."
Lưu Lâm không chỉ tự sát để chuộc tội mà còn lấy ra một cái tư cách tu luyện Vân Mộng La Hải.
Phải biết, cái Vân Mộng La Hải này là gốc rễ lập tông của Thánh địa Vân La.
Thậm chí là ngay cả cái tên Thánh địa Vân La cũng được bắt nguồn từ đây.
Mặc dù chưa từng có bất cứ một tên ngoại nhân nào từng tiến vào Vân Mộng La Hải này cả, nhưng hiện tại Thánh địa Vân La lại sẵn sàng cho ra một cái danh ngạch như vậy, từ đó cũng có thể thấy được sự chân thành của bọn họ.
Lão tổ của người ta đã đích thân xuất hiện, hơn nữa Lưu Lâm cũng đã tự sát, mà người ta còn đưa ra một bồi thường như thế.
Vân Tiên Đài nghe vậy thì nhìn về phía Diệp Trường Thanh, sau đó truyền âm nói.
"Trường thanh tiểu tử, ngươi tự quyết định đi."
Thánh địa Vân La đã lấy ra thành ý, cũng như bày tỏ thái độ của chính mình.
Mọi chuyện nên dừng lại tại đây, nếu Thánh địa Đạo Nhất vẫn còn muốn tiếp tục giằng co thì sẽ không còn cách nào khác ngoài việc phát động chiến tranh.
Mặc dù việc tổn thất mất một tên Lưu Lâm không ảnh hưởng gì đến toàn cục của Thánh địa Vân La, nhưng nếu Thánh địa Đạo Nhất nhất quyết muốn tiếp tục điều tra và cuối cùng gây khó khăn cho việc kết thúc, thì Thánh địa Vân La chắc chắn sẽ không đồng ý.
Về điểm này, Diệp Trường Thanh cũng không có quá nhiều lý do, cho nên rất vui vẻ mà gật đầu.
"Hết thảy đều do lão tổ quyết định."
"Ha ha, được."
Diệp Trường Thanh cũng không phải là một kẻ thích làm xằng làm bay tuy nói một loạt chuyện này đều do Thánh địa Vân La chủ động trêu chọc, nhưng hiện tại Thánh địa Vân La cũng đã phải trả một cái giá đắt và đã nhượng bộ, cho nên nếu cứ tiếp tục từng bước ép sát như vậy thì sẽ không có lợi cho bất cứ người nào cả. Cho nên việc dừng tay lại đúng lúc đều sẽ có lợi cho cả hai bên.