Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 173 - Chương 863: Ta Thấy Lão Nhân Này Không Có Ý Tốt.

Chương 863: Ta thấy lão nhân này không có ý tốt. Chương 863: Ta thấy lão nhân này không có ý tốt.Chương 863: Ta thấy lão nhân này không có ý tốt.

Chương 863: Ta thấy lão nhân này không có ý tốt.

Câu trả lời của Diệp Trường Thanh khiến Vân Tiên Đài hài lòng gật đầu, xét từ góc độ hiện tại thì đây là kết quả tốt nhất.

Với sự tán thành của Thánh địa Đạo Nhất, cái tên lão tổ của Thánh địa Vân La này mỉm cười.

"Lão phu là Thạch Thanh Phong, chư vị đạo hữu hiếm khi tới Thánh địa Vân La của ta một chuyến như thế này, cho nên hôm nay, lão phu ta sẽ làm hết lễ nghĩa của một chủ nhà mà tiếp đón các vị."

"Người đâu, đưa thi thể của Lưu Lâm xuống."

"Vâng."

Theo mệnh lệnh của Thạch Thanh Phong, các đệ tử của Thánh địa Vân La ở xung quanh cũng lần lượt tản ra, mà thi thể của Lưu Lâm cũng được xử lý.

Thạch Thanh Phong còn nhiệt tình chiêu đãi mọi người từ Thánh địa Đạo Nhất đi đến một cái động phủ ở tạm trước.

Nhìn Thạch Thanh Phong nở nụ cười và nói chuyện nhiệt tình với đám người Vân Tiên Đài và Dư Mạt như vậy, Hồng Tôn truyền âm nói với Tê Hùng.

"Đại sư huynh, lão già này có chút không thích hợp, nhất định là có vấn đề."

Nhiệt tình như vậy sao? Phải biết là lân này bọn họ đến cũng không phải tới với tư cách là làm khách, mà hoàn toàn chính là đến để gây rắc rối.

Còn một đường đánh đến Thánh địa Vân La, tuy rằng mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng không cần phải nhiệt tình đến mức như vậy chứ?

Nghe vậy, Tê Hùng cũng hơi nhíu mày, nhưng vẫn bình tĩnh nói.

"Yên tâm, đám người sư tôn sẽ lo việc đó.'

Động phủ đã được chuẩn bị từ lâu để mọi người trong Thánh địa Đạo Nhất nghỉ ngơi, nhưng khi bọn họ vừa đến đây thì Hồng Tôn đã có thể chắc chắn cái tên Thạch Thanh Phong này thực sự là có vấn đề.

Cái này rõ ràng là có sự chuẩn bị mà đến.

Hơn nữa, sau khi thu xếp tốt cho mọi người, cái tên Thạch Thanh Phong này cũng không có ý định rời đi, vẫn luôn lôi kéo đám người Vân Tiên Đài trò chuyện.

Nếu nhìn thoáng qua thì trông bọn họ như thể một đám bằng hữu thân thiết nhiêu năm không gặp vậy, chỉ là ngay cả đám người Vân Tiên Đài cũng như lọt vào trong sương mù, hình như chúng ta đâu có quen thân với ngươi đến mức như thế này đâu?

Trò chuyện ước chừng hơn nửa canh giờ, Thạch Thanh Phong mới nhìn lên bau trời một chút, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn vê phía Diệp Trường Thanh rồi nói. "Trường Thanh tiểu hữu, nhìn canh giờ thì hình như cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi đúng không, chẳng lẽ ngươi không cần phải chuẩn bị gì sao?"

Hả?

Diệp Trường Thanh nghe vậy thì cũng sửng sốt, ngay cả đám người Vân Tiên Đài, Tê Hùng, Hồng Tôn và mọi người trong Thánh địa Đạo Nhất cũng sửng sốt.

Ngươi mịa nó làm sao biết đã sắp đến giờ ăn cơm rồi vậy?

Hồng Tôn hơi nheo mắt lại, có vấn đề, lão già này nhất định là có vấn đề cực kỳ lớn.

Điều mà mọi người không biết chính là, sở dĩ Thạch Thanh Phong không ngần ngại xuất quan và tự mình giải quyết chuyện này, thật ra là vì Thánh chủ Vân La.

Nhưng cái này cũng không phải là lý do chính yếu, mà nguyên nhân chủ yếu là vì một câu nói của Thánh chủ Vân La.

"Ngươi nói cái gì? Không thể trở mặt với Thánh địa Đạo Nhất sao? Ngươi cho rằng bản thánh chủ là đồ ngu sao? Người ta đều đánh tới cửa nhà ngươi rồi mà ngươi còn muốn nuốt cơn giận này sao?”

"Lão tổ, chuyện này vốn là do chúng ta đuối lý trước."

"Đây vấn đề đuối lý hay không đuối lý sao? Đây là vấn đề về thể diện."

"Ta biết, nhưng lão tổ, đồ ăn ở Thánh địa Đạo Nhất thực sự rất ngon, ngươi nghĩ thử xem, nếu thực sự muốn trở mặt với Thánh địa Đạo Nhất, chẳng những không có thêm một tên Đại Đế mà cuối cùng còn không thể ăn được những món ngon như thế nữa, như vậy chẳng phải là sẽ thua thiệt rất lớn sao?"

"Quả thực chê cười rồi, ngươi tốt xấu gì cũng là Đại Đế của Nhân tộc, thánh chủ của Thánh địa ta, vậy mà chỉ là một bữa cơm thôi mà cũng không thể từ chối được sao?"

"Tổ tiên, không giống nhau. Ai, ngươi tự mình nếm thử đi rồi sẽ biết. Thánh địa Đạo Nhất mỗi ngày ba bữa cơm, canh giờ theo thứ tự là... Có thể ăn được hay không thì cũng phải xem bản lĩnh của chính lão tổ ngươi rồi, tổ tiên, nói chung là ngươi tự mình nếm thử đi rồi sẽ biết."

"Nói đùa cái gì vậy, lão phu đã sống được nhiêu năm như vậy, có sơn hào hải vị nào mà chưa từng nếm qua? Ngay cả món ngon của đám Liên minh Linh Trù kia, lão phu cũng ăn đến mức muốn nôn mửa rồi đây."

"Lão tổ tự mình nếm thử đi rồi sẽ biết."

Cứ như vậy, Thạch Thanh Phong có thể nói là đã biết rất rõ về thời gian ăn cơm của Thánh địa Đạo Nhất, cho nên mới một mực ăn vạ ở nơi này không chịu đi.

Hắn ngược lại muốn nhìn xem, đến tột cùng thì món ăn của Thánh địa Đạo Nhất mà Thánh chủ Vân La nói đó có phải kinh động như gặp thiên nhân và không hợp thói thường hay không, hay đó chỉ đơn giản là một sự khoa trương.

Bất chấp ánh mắt kỳ quái của mọi người, bữa cơm của ngày hôm nay Thạch Thanh Phong hắn đã quyết tâm phải nếm thử cho bằng được rồi.

Sau đó nhìn về phía Diệp Trường Thanh với ánh mắt sáng rực, mà Diệp Trường Thanh thấy thế thì cũng đứng dậy rồi cười nói.

.

"Cũng được, vậy ta sẽ đi làm một chút. Mọi người có muốn ăn chút gì không?”

Hả?

Mọi người nghe xong lời này thì cũng không rảnh lo để ý tới lão già Thạch Thanh Phong này, nghe giọng điệu này tựa như là có thể gọi món ăn thì phải?

Diệp Trường Thanh thật đúng là ý định nấu mấy món ăn, dù sao mọi người đều vì hắn nên mới ngàn dặm xa xôi chạy tới, hơn nữa số lượng cũng không có quá nhiều, chỉ có Tê Hùng và một nhóm đệ tử thân truyền của hắn mà thôi.

Ít người, cho nên cũng không có rắc rối gì.

"Ta muốn ăn thịt lợn xé vị cá."

"Ăn một ít thịt lợn Đông Pha."

"Thêm một miếng sườn heo om nữa."

Sau khi biết mình lại có thể gọi đồ ăn, nguyên một đám người lập tức hưng phấn kêu lên, cái này mịa nó chính là một cơ hội ngàn năm có mội.

Mà Thạch Thanh Phong ở một bên thấy đám người Thánh địa Đạo Nhất lập tức trở nên hưng phấn như vậy thì trong mắt cũng tràn đầy sự nghi hoặc.

Bọn gia hỏa này có bị bệnh hay không vậy? Chỉ vì một bữa ăn thôi mà nguyên một đám có thể hưng phấn đến mức như thế sao?

"Trường Thanh tiểu hữu, lão phu cũng muốn gọi một ít bụng rồng xào lăn."

Nhưng mặc dù trong lòng hắn cảm thấy như vậy nhưng ngoài miệng lại không biết xấu hổ mà lên tiếng gọi món.

Món ăn mà Thạch Thanh Phong cảm thấy ngon nhất chính là bụng rồng, nhớ đến lúc chính mình khi còn trẻ, lân đầu tiên được ăn lòng bụng rồng xào lăn này, thực sự phải nói là cực kỳ ngon.

Dù sao lúc đó bản thân hắn cũng chưa từng ăn qua thứ gì tốt, nhưng sau này, sau khi nếm qua tay nghề của các Linh Trù Sư trong Liên minh Linh Trù kia thì hắn cảm thấy tay nghề cũng chỉ có vậy, theo thời gian, Thạch Thanh Phong cũng không còn quá nhiều sự kỳ vọng.

Nhưng hiện tại, cái tên Diệp Trường Thanh được Thánh chủ Vân La ca ngợi tận trời này, không biết liệu hắn có thể tạo cho mình một số điều bất ngờ nào hay không.

Sau khi mọi người gọi món xong, Diệp Trường Thanh cũng bắt đầu chuẩn bị, đáng nhắc tới chính là cái tên Thạch Thanh Phong này, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả phòng bếp. Trong một khắc vừa nhìn thấy phòng bếp, Hồng Tôn đã lập tức truyền âm cho Te Hùng rồi nói.

"Đại sư huynh, ta đã nói cái lão gia hỏa này nhất định là có vấn đề, hóa ra ngay từ đầu hắn mịa nó tới đây chỉ là vì để được ăn chực."

Lão già này rõ ràng là đã có sự chuẩn bị từ sớm, nếu không thì mẹ nó tại sao ngay cả phòng bếp cũng có chứ?

Chẳng lẽ lúc đám Thánh địa Vân La các ngươi mịa nó tiếp đãi tu sĩ là sẽ đặc biệt chuẩn bị một cái nhà bếp ở trong động phủ sao?

Điều này rõ ràng là đã được lên kế hoạch từ trước.

Quả nhiên, những lão già này không có một tên nào là đèn đã cạn dầu, mẹ nó còn dám nghĩ đến chuyện ăn chực cơm của Thánh địa Đạo Nhất bọn hắn.

Không biết là tại sao, Hồng Tôn đột nhiên cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác thua thiệt.

Tuy Vân Mộng La Hải quả thực là một thứ rất nghịch thiên, mà danh ngạch của nó cũng vô cùng quý giá.

Nhưng trong lòng của Hồng Tôn, đồ ăn của Trường Thanh tiểu tử lại càng là bảo vật vô giá.

Huống chỉ hôm nay còn là tiểu táo hoặc là gọi đồ ăn, thật mẹ nó thua thiệt lớn mà.

Vừa nghĩ đến việc Hồng Tôn hắn, ở bên trong Thánh địa Đạo Nhất đường đường là phong chủ của một phong, tu vi Đại Thánh cảnh, nhưng cho dù là hắn thì cũng chỉ có thể vào những ngày lễ ngày tết mới có được cơ hội nếm thử hai món ăn.

Còn ngày thường thì đều phải đi ăn cơm tập thể.

Nhưng lão già Thạch Thanh Phong này, đi lên không nói hai lời thì đã được ăn, mà cái này cũng làm cho tâm lý của Hồng Tôn rất mất thăng bằng.

Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng thực đúng là không dễ chịu mà.

Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, thì muốn ngăn cản thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Theo thời gian trôi qua, từng trận mùi thơm ở bên trong nhà bếp cũng chậm rãi phiêu tán ra ngoài, khi Thạch Thanh Phong vừa ngửi thấy mùi thơm này thì trong mắt của hắn cũng chợt lóe lên một tia kinh diễm.

Thơm quá, thật sự là có chút gì đó, xem ra Thánh chủ Vân La không phải là đang ăn nói lung tung.

Chỉ riêng mùi hương này thôi mà đã khiến Thạch Thanh Phong thèm chảy cả dãi.

Một loại cảm giác đã sớm bị quên lãng biết bao nhiêu năm như vậy, nhưng lúc này lại khiến hắn không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cũng tràn đầy sự chờ mong, thậm chí còn hận không thể được ăn cơm sớm hơn một chút.
Bình Luận (0)
Comment