Chương 864: Lão đầu, ngươi sắp xong rồi
Chương 864: Lão đầu, ngươi sắp xong rồiChương 864: Lão đầu, ngươi sắp xong rồi
Chương 864: Lão đầu, ngươi sắp xong rồi
Mùi thơm phả vào mặt này, khiến cho tâm lý của Thạch Thanh Phong đã không nhịn được mà cảm thấy chờ mong.
Không nói tới những thứ khác, chỉ riêng mùi hương này thôi cũng đủ làm cho người ta mong chờ không dứt rồi.
Ánh mắt cứ liên tục nhìn về phía nhà bếp, chờ đợi một câu "bữa cơm đã sẵn sàng".
Hắn chưa từng nghĩ tới thời gian sẽ dày vò đến thế, cuối cùng ngay khi Thạch Thanh Phong nhìn thấy đám đệ tử Triệu Chính Bình và Từ Kiệt bưng đĩa thức ăn ngon đi ra ngoài thì nhịn không được mà lộ ra ột nụ cười rạng rỡ.
Cuối cùng cũng có thể bắt đầu được ăn rồi.
Bởi vì là tiểu táo cho nên mọi người ngôi riêng lẻ, tổng cộng có hơn mười bàn lớn, không cần phải nói, những bàn này cũng là do Thánh địa Vân La chuẩn bị.
Không chỉ có phòng bếp mà bát đĩa, bàn ghế cũng đã được chuẩn bị từ trước, nếu lão gia hỏa này không có chủ ý thì ngay cả quỷ cũng không tin.
"Haha, Tiên Đài huynh, Dư Mạt huynh, Vương huynh, Nguyên Thương huynh, không cần khách khí, tới tới tới, mau ăn, mau ăn đi.'
Hả?
Đồ ăn vừa được bưng lên, Thạch Thanh Phong đã nhịn không được mà bật cười, nhưng nghe được lời nói của hắn thì đám người Vân Tiên Đài, Dư Mạt đều sửng sốt.
Ngươi mẹ nó có thể ngừng việc thể hiện thân thiết không biên giới như vậy được không?
Ăn chực đồ ăn của Thánh địa Đạo Nhất của họ rồi bây giờ mời mọi người ăn nhanh đi là có ý gì?
Nhưng còn không đợi đám người Dư Mạt và Vân Tiên Đài mở miệng thì đã thấy Thạch Thanh Phong đưa đũa về phía Bụng Rồng Xào.
Đây là món ăn mà Thạch Thanh Phong yêu thích nhất, nhưng sau khi hắn ăn một miếng thì hai mắt trừng đến căng tròn.
Hương vị này... Trong nháy mắt đã khiến hắn muốn ngừng mà ngừng không được.
Khi còn trẻ, Thạch Thanh Phong cũng đã từng nếm qua món bụng rồng xào do rất nhiều Linh Trù chế biến, vì để có thể ăn được món bụng rồng xào, Thạch Thanh Phong thậm chí còn thực hiện một chuyến đi đặc biệt đến lãnh thổ Yêu tộc, âm thần sờ sờ chém giết vài tên Long tộc thuần huyết của Thánh địa Thiên Long.
Có thể nói, con hàng này khi còn trẻ là một người sành ăn, nhưng sau này do chán ăn, cho nên mọi chuyện cũng chỉ có vậy thôi.
Cộng thêm tu vi của Thạch Thanh Phong càng ngày càng cao, khiến cho hắn dân dân không còn quá quan tâm đến những ham muốn của miệng lưỡi này nữa.
Nhưng hiện tại, chỉ bằng một miếng, bụng rồng xào này của Diệp Trường Thanh đã hoàn toàn chinh phục cái tên Thạch Thanh Phong này.
Trong mắt hắn tràn đầy sự hưng phấn, sau đó chỉ thấy cái tên Thạch Thanh Phong này bắt đầu điên cuồng ăn uống.
Thậm chí đôi đũa ở trong tay của hắn gần như nhảy múa thành dư ảnh.
"Mẹ kiếp, ăn nhanh đi."
Mấy người Vân Tiên Đài vốn còn đang mang vẻ mặt chán nản, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn ngon ở trên bàn thì vẻ mặt này cũng nhanh chóng biến mất, lúc này cũng không đoái hoài tới việc suy nghĩ nhiều mà lập tức gia nhập vào đại quân ăn cơm.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, một bàn đây món ngon đã bị mọi người tranh đoạt không còn gì.
Sư tôn Thạch Thanh Phong sờ lên bụng của mình, sau đó thở ra một hơi thật dài, cảm giác thật dễ chịu.
Vân La tiểu tử kia không có lừa gạt lão phu, đồ ăn ở Thánh địa này quả thực không tâm thường.
Hơn nữa, hiệu quả của những thứ này cũng vô cùng nghịch thiên.
Cho dù hắn thân là Đại Đế, nhưng sau khi ăn hết những món ăn này cũng thì vẫn cảm thấy thể chất và linh lực của mình đã tăng lên.
"Không tệ không tệ."
Cuối cùng cũng có được thứ mình mong muốn, nhưng sau khi ăn xong một bữa, Thạch Thanh Phong vẫn hoàn toàn không thể quên được hương vị này.
Mà ở trong lòng cũng đã nghĩ đến việc tìm lý do nào đó để lần sau ghé qua đây ăn chực.
Đúng rồi, còn phải mang theo nha đầu của mình đến đây, nếu nàng ta có thể ăn được những bữa ăn này thì chắc chắn sẽ có ích lợi rất lớn cho việc tu luyện của nàng ta.
Nghĩ đến đây, thái độ mà Thạch Thanh Phong dành cho đám người Vân Tiên Đài càng thêm nhiệt tình, thậm chí còn lấy ra rất nhiều đan dược và linh quả, nói là muốn bồi thường nhưng thực ra là muốn tặng quà.
Sau đó Thạch Thanh Phong hắn lại tiếp tục nói chuyện tào lao thêm hơn nửa canh giờ nữa thì mới chậm rãi rời đi.
Về phân đám người Thánh địa Đạo Nhất, nên tu luyện thì tu luyện, nên làm gì thì làm cái đó.
Tới thì cũng tới rồi, cho nên bọn người Vân Tiên Đài và Dư Mạt muốn đi cùng với Diệp Trường Thanh cho đến khi Ngũ đại Liên minh tụ tập kết thúc, sau đó cùng nhau trở về.
Bọn hắn hiện tại cực kỳ không tin tưởng vào Liên minh Linh Trù, nhiều người như vậy mà còn có thể bị người ta ức hiếp như thế sao?
Buổi tối, Diệp Trường Thanh tự mình chìm vào giấc ngủ, bởi vì Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh đều có việc ở trong người, cho nên lần này bọn họ không cùng đi đến đây, chỉ để lại Diệp Trường Thanh một mình một người phòng đơn gối chiếc.
Sau khi trải qua một đêm không nói nên lời, sáng hôm sau Diệp Trường Thanh đã thức dậy tu sớm.
Hai nữ nhân của mình không có ở đây, khiến cho Diệp Trường Thanh ngủ rất thoải mái, cả người cũng lộ ra dáng vẻ tràn đầy sinh lực.
Sau khi nhìn nguyên liệu nấu ăn ở trong không gian giới chỉ của mình một chút, phát hiện bản thân cũng không chuẩn bị gì nhiều, cho nên hắn quyết định sẽ làm đại một món mì Phúc Kiến cho bữa sáng.
Mùi thơm của bữa sáng đã nhanh chóng hấp dẫn mọi người, nhìn thấy Diệp Trường Thanh đang chuẩn bị bữa sáng, mọi người cũng rất chủ động mà chạy đến giúp đỡ.
Nhưng đúng lúc này, Thạch Thanh Phong lại tới nữa, bên cạnh hắn còn đi theo một vị thiếu nữ.
Tuy còn trẻ nhưng tu vi của nàng đã ngang bằng với đám người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt, đều là Thiên Nhân cảnh.
Thiếu nữ tên là Thạch Y Y, là chất nữ của Thạch Thanh Phong.
Ở Thánh địa Vân La, ai cũng biết cái tên Thạch Thanh Phong kia cực kỳ yêu thương vị tôn nữ này.
Không còn cách nào khác, giữa bọn họ vốn dĩ là họ hàng cách thân, lại thêm việc nhi tử và tức phụ của Thạch Thanh Phong đều đã chết trong trận chiến trước đó với lũ Man tộc.
Sau đó chỉ để lại cho hắn một cái dòng độc định Thạch Y Y này.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, thái độ của Thạch Thanh Phong dành cho Thạch Y Y này chính là ngoan ngoãn phục tùng và cực kỳ cưng chiều.
Hai người đi vào trong sân, Thạch Y Y có chút bất mãn mà phàn nàn.
"Gia gia, trời còn chưa tỏ mà ngươi nhất định phải mang ta tới nơi này làm gì?"
"Ăn sáng."
"Ngươi nói cái gì? Gia gia, tu sĩ chúng ta cần ăn bữa sáng sao?"
Thạch Y Y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía gia gia của mình, không ngờ sáng sớm bị ép tới nơi này chỉ là vì để ăn sáng thôi sao?
Nhìn thấy Thạch Y Y như vậy, Thạch Thanh Phong lại lộ ra vẻ thân bí mà cười nói.
"Nha đầu, ngươi đừng có mà coi thường đồ ăn của Thánh địa Đạo Nhất này. Nếu có thể ăn được thì đó là phúc khí của ngươi. Nếu không phải bản thân ngươi là tôn nữ của lão phu thì lão phu ta đã để ngươi gia nhập vào Thánh địa Đạo Nhất rồi."
Hả?
Nghe Thạch Thanh Phong nói ra lời này như vậy, làm cho Thạch Y Y hoàn toàn bối rối, có thể ăn một bữa cơm là phúc khí của Thạch Y Y ta sao?
Trong lúc nàng ta hoàn toàn không thể hiểu được ý tứ trong lời nói này, Thạch Thanh Phong đã tiến lên phía trước, còn chủ động lên tiếng chào hỏi với đám người Vân Tiên Đà.
"Tiên Đài huynh, Dư Mạt huynh, Vương huynh, Nguyên Thương huynh, tối qua các ngươi có nghỉ ngơi tốt không?”
"Ngươi lại tới đây làm gì?"
Dư Mạt khẽ cau mày nói, nhưng cái tên Thạch Thanh Phong này thì không thèm để ý mà cười nói.
"Haha, ta đương nhiên là tới đây để ăn sáng rồi. Đúng rồi, đây là tôn nữ Thạch Y Y của ta, về sau phải làm phiền chư vị đạo hữu các ngươi chiếu cố nó nhiều hơn."
Nhìn Thạch Y Y có dung mạo xinh đẹp đang đứng ở bên cạnh Thạch Thanh Phong, mí mắt của mấy người Vân Tiên Đài và Dư Mạt đều co giật dữ dội.
Ngươi mẹ nó tự mình tới ăn chực cũng thôi đi, hiện tại còn dẫn người nhà tới nữa sao? Sao thế, chẳng lẽ hai ngày nữa là muốn tổ chức thành đoàn thể luôn sao?
Trong ánh mắt của bọn tràn đầy u oán mà nhìn về phía Thạch Thanh Phong, sau đó chỉ nghe Dư Mạt trâm giọng nói.
"Thạch đạo hữu, đây là nhà ăn của Thánh địa Đạo Nhất chúng ta, không phải..."
"Ta biết, ta biết, nhưng tất cả mọi người là đồng môn chính đạo mà, cho dù có nói thế nào thì vẫn là huynh đệ của nhau, đúng chứ?"
Người nào mịa nó muốn làm huynh đệ với ngươi, chúng ta là người tới từ Đông Châu, có rắm quan hệ gì với ngươi?
Lão gia hỏa này hoàn toàn không hề biết xấu hổ, ngay cả hai chữ đồng môn cũng dám nhắc đến, mà điều này cũng làm cho bốn người Vân Tiên Đài và Dư Mạt đều có một loại cảm giác đã từng quen biết.
Lão già này không hề đơn giản, xét về độ da mặt dày thì so với bọn họ cũng không kém là bao.
Nếu con hàng này mà ở Thánh địa Đạo Nhất, nói không chừng cũng là nhân vật một phương.
Chỉ là ngươi mẹ nó kéo cả người nhà của ngươi đến ăn chực, mà cái này cũng khiến cho người ta cảm thấy có chút khó chịu.