Chương 865: Lão già sẽ không ăn miền phí.
Chương 865: Lão già sẽ không ăn miền phí.Chương 865: Lão già sẽ không ăn miền phí.
Chương 865: Lão già sẽ không ăn miễn phí.
Cảm nhận được ánh mắt oán hận kia của Vân Tiên Đài, Dư Mạt, bao gồm cả bọn người Tề Hùng và Hồng Tôn.
Cho dù có là Thạch Thanh Phong thì cũng nhịn không được mà mặt mo đỏ ửng, nhưng vì để chính mình có thể ăn được một bữa ăn ngon thì hắn đã sớm có quyết định sẽ không thèm đếm xỉa đến bất cứ điều gì.
Hôm qua ăn được một trận như thế vào buổi tối sau khi quay trở về, Thạch Thanh Phong càng nghĩ càng thèm, càng lúc càng không thể nhịn được.
Nếu là về thể diện sao? Không cần cũng được.
Lúc này, Thạch Thanh Phong lập tức nở nụ cười rồi nói.
“Tiên Đài huynh, Dư Mạt huynh, xem lời mà các ngươi nói đi, lão già ta sẽ không ăn không.'
"Hở? Ý của ngươi là sao?"
"Các ngươi nhìn đi, mặc dù trước đó đã được cho một cái danh ngạch đến Vân Mộng La Hải, chỉ là hiện tại thời gian vẫn chưa đến..."
"Dừng, chuyện đó thì liên quan mẹ gì đến việc ăn cơm?"
Danh ngạch đến Vân Mộng La Hải là bồi thường, chẳng lẽ còn có mối liên hệ dây mơ rễ má gì đến việc ăn cơm sao?
Vân Mộng La Hải trăm năm vừa mở, nhưng tại giai đoạn mở sơ khai này, năng lượng ở trong đó quá mức cuồng bạo, cho nên đám đệ tử trẻ tuổi hoàn toàn không cách nào tiến vào được.
Đừng nói là tu luyện, đi vào quả thực chính là tự tìm đường chết.
Cho nên mỗi một lần Vân Mộng La Hải mở ra, đều là do lão tổ cấp Đại Đế và Thánh Chủ tiến vào trước, chờ đến khi năng lượng trong Vân Mộng La Hải dần dần ổn định.
Sau đó mới là các vị trưởng lão cấp Đại Thánh, chấp sự cấp Thánh cảnh, đệ tử thân truyền, đệ tử nội môn... cứ thế mà suy ra.
Nhưng cái này vẫn không phải trọng điểm, nếu lão gia hỏa này muốn dùng danh ngạch của Vân Mộng La Hải để đến ăn chực thì mặt mũi còn để ở đâu nữa?
Thấy đám người Vân Tiên Đài hiểu lâm như vậy, Thạch Thanh Phong vội vàng giải thích.
"Đương nhiên là không phải rồi. Ý của lão phu là, Thánh địa Vân La ta sẽ cung cấp nguyên liệu nấu ăn. Như vậy là được rồi chứ? Thấy các ngươi chạy tới đây vội vàng như vậy, chắc hẳn là chưa chuẩn bị được nhiều nguyên liệu nấu ăn đâu."
Cái này...
Nghe thấy lời này, bọn người Vân Tiên Đài cũng lâm vào do dự, bởi vì sáng hôm nay Diệp Trường Thanh quả thực là đã nói về vấn đề liên quan đến nguyên liệu nấu ăn. Dù sao cũng không có ai nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế, cho nên cũng không có người nào chuẩn bị sẵn.
Hiện tại Thạch Thanh Phong lại chủ động đề nghị cung cấp nguyên liệu nấu ăn, mà chuyện này cũng không phải là không được, dù sao cũng chỉ có hai người nữa là ông cháu bọn họ, cho nên không có gì đáng ngại.
Chỉ là...
"Chẳng lẽ ở Thánh địa Vân La các ngươi có Yêu thú làm nguyên liệu nấu ăn sao?"
Thánh địa Đạo Nhất trấn giữ Vạn Yêu quan, trong khi Thánh địa Vân La trấn giữ Thiết Lao quan, một nơi đối mặt với Yêu tộc, một nơi đối mặt với Man tộc.
Như vậy thì Thánh địa Vân La còn có thể có trong tay nhiều Yêu thú làm nguyên liệu nấu ăn như vậy sao? Đừng nói là ngay cả linh sủng của mình cũng muốn đem ra giết chết đấy?
Nghĩ đến đây, đám người Vân Tiên Đài càng thêm nghi hoặc, lão gia hỏa này thật sự tàn nhẫn đến mức đó luôn sao?
Vì một ngụm ăn mà ngay cả linh sủng của chính mình cũng không tha sao? Thật đúng là một tên cam thú mà.
Nhưng Thạch Thanh Phong lại hiển nhiên không có chủ ý này, cho nên đối mặt với lời hỏi thăm của đám người Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong lại cười nói.
"Yêu thú đương nhiên là không có nhiều, nhưng ở chỗ chúng ta có Man thú."
Man thú là một loài sinh vật chỉ có ở bên trong lãnh thổ của Man tộc, chúng kế thừa một số đặc điểm của Man tộc, chẳng hạn như tinh lực tràn đầy, sức mạnh vô tận và thân thể cường han.
Tuy nhiên, linh trí của bọn chúng rất kém, gần như ngang hàng với dã thú có ở trong lãnh thổ của Nhân tộc, nhưng lại không có cách nào có thể đánh đồng với đám Yêu thú.
Man tộc từ trước đến nay đều có thói quen thuần hóa dã thú, dù sao những con Man thú này tuy có chút ngu ngốc, nhưng sức chiến đấu của bọn chúng vẫn không tệ.
Nói một cách đơn giản chính là, Man thú giống với linh sủng của Nhân tộc.
Thân là Thánh địa trấn giữ Thiết Lao quan, quanh năm kịch chiến với quân Man tộc, cho nên ở trên tay của bọn họ có một số Man thú cũng là điều dễ hiểu.
Hơn nữa, Man thú cũng là một sự lựa chọn rất tốt trong việc làm nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi nghe Thạch Thanh Phong giải thích xong, mấy người Vân Tiên Đài liếc nhìn nhau một cái rồi nói.
"Sau khi ăn sáng xong, ta sẽ hỏi Trường Thanh tiểu tử một chút về vấn đề này."
"Dễ nói, dễ nói."
Nghe vậy, Thạch Thanh Phong liên tục gật đầu, Thạch Y Y ở một bên thấy gia gia nhà mình lộ ra nụ cười ngượng ngùng như vậy thì ngây ngẩn ca người.
Từ khi nào mà gia gia trở nên biết nịnh nọt như vậy? Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao? Có cần phải đến mức như thế không?
Ngay cả khi đối mặt với đan dược cấp thánh, gia gia chưa từng có bộ dạng như thế này mà.
Thạch Y Y tỏ vẻ không thể hiểu được, có điều rất nhanh ngay sau khi Diệp Trường Thanh làm xong bữa sáng, mọi người cũng ào ào trở thành một đám cơm khô người vô tình.
Thạch Y Y cũng nhận lấy một bát mì Phúc Kiến từ trong tay của Thạch Thanh Phong.
Hương vị rất thơm nhưng chỉ với một tô mì này thì cũng không đến mức khiến gia gia trở nên như thế được?
Chẳng lẽ là do ở trong món mỳ này còn có chỗ đặc biệt gì đó sao?
Sau đó mang theo dáng vẻ nửa tin nửa ngờ mà nhấp một ngụm, sau đó biểu tình của Thạch Y Y giống hệt với của Thạch Thanh Phong, hương vị của món mì này đã ngay lập tức chinh phục vị giác của nàng ta.
"Ngon..."
Nàng ta có chút không kìm được mà mở miệng nói, sau khi nghe được lời này, Thạch Thanh Phong ở một bên vừa mồm to húp mì vừa mơ hồ nói không rõ.
"Thế nào? Ăn có ngon không? Gia gia sao có thể đi lừa ngươi chứ? Ăn nhanh đi, đợi chút nữa không có gì đảm bảo sẽ còn thừa cái gì đâu."
Thạch Thanh Phong còn muốn ăn thêm bát thứ hai, Thạch Y Y nghe xong cũng tăng nhanh tốc độ ăn mì.
Nhưng khi ông cháu hai người ăn hết bát thứ nhất, nhưng ngay lúc bọn họ muốn thêm bát thứ hai thì chỉ thấy ở bên trong đó chẳng còn lại cái gì, thậm chí là một giọt nước lèo còn dư thừa lại ở trong cái nồi lớn nấu mì đó cũng không có.
"Cái này...
Thạch Y Y nhìn về phía cái nồi lớn có thể dùng làm gương này thì toàn thân hỗn loạn, đây mẹ nó chẳng lẽ là một đám người mới chạy nạn lại đây sao? Ngay cả nước lèo cũng bị liếm sạch sẽ?
"Hô, thoải mái, còn phải dùng nước lèo làm thành món ăn ban đầu thì mới đã ghien được."
"Còn không phải sao."
Các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất ở phía bên cạnh vừa ăn sợi mì vừa được uống một tô nước mì, cảm giác đó phải nói là rất thoải mái.
Về phần hai ông cháu Thạch Thanh Phong, bọn họ chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi đi sang một bên rửa bát.
Bọn họ vốn còn đang định ăn thêm một bát nữa, nhưng ai ngờ cái đám gia hỏa đến từ Thánh địa Đạo Nhất này, tên này còn biến thái hơn so với tên kia.
Các ngươi trực tiếp lộn ngược như vậy luôn sao?
Cũng là do Thạch Thanh Phong vẫn chưa quen thuộc với Thánh địa Đạo Nhất, nếu đổi lại là ở trong Thánh địa Đạo Nhất, có thể cho ngươi một miếng cơm ăn đã là tốt lắm rồi, ngươi còn muốn có bát thứ hai sao?
Nói câu không khoa trương, chỉ cần đến chậm một chút thôi thì ngay cả mùi thơm ngươi cũng đừng hòng ngửi được.
“Gia gia, bên này...
Vừa rồi là do Thạch Y Y chỉ lo ăn ngon, nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy thân thể ấm áp, toàn thân cũng tràn đầy sức lực.
Cũng ngay tại lúc này, sức mạnh của khí huyết ở trong cơ thể thế mà lại bắt đầu tự động tự động rèn luyện và tăng trưởng.
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ của Thạch Y Y, Thạch Thanh Phong mỉm cười gật đầu.
"Cảm nhận được. Đây cũng là mục đích mà gia gia ta đưa ngươi đến đây, cái này có được tính là phúc khí của ngươi vì có thể ăn được một bữa như vậy không?
Lần này Thạch Y Y không tiếp tục phản bác nữa, quả thật đúng là như vậy, không chỉ có hương vị khiến người ta muốn ngừng mà không được mà hiệu quả của nó cũng vô cùng khó tin.
Nếu đúng là như vậy thì còn đi ăn dược làm gì?
Vừa có thể thưởng thức vừa có thể đề thăng tu vi của mình, người nào mẹ nó không phải là kẻ cuồng ngược cứ nhất quyết muốn uống cái loại đan dược không màu không vị kia.
Nhìn thấy Thạch Y Y cuối cùng cũng hiểu được khổ tâm của mình, Thạch Thanh Phong cảm thán nói.
"Cho nên, YY nếu như ngươi có thể nắm chắc cơ hội này, về sau đều có thể ăn một bữa cơm như thế này, cũng là một cơ duyên lớn nhất của ngươi."
"Nắm chắc cơ hội?"
"Đúng vậy, tuổi tác giữa Trường Thanh tiểu tử với ngươi không chênh lệch bao nhiêu, thiên phú cũng không yếu hơn ngươi là bao. Cho nên, Y Y, nếu như ngươi có thể giữ được cái tên Trường Thanh tiểu tử này thì từ nay về sau những thức ăn này như thế này còn không phải là muốn ăn bao nhiêu bữa cũng được sao."
Lão già Thạch Thanh Phong này thậm chí chỉ vì một ngụm cơm mà ngay cả tôn nữ của nhà mình cũng dám bán.
Tuy nói lương phối với Diệp Trường Thanh chắc chắn là không tồi, nhưng lão gia hỏa này lại có dụng tâm không trong sạch.
Ngay cả Thạch Y Y nghe thấy điều này cũng sửng sốt ngay tại chỗ, mãi một lúc sau mặt thì mới mang sắc mặt đỏ bừng nói. "Gia gia đang nói cái gì vậy?”