Chương 866: Lão tổ điên rồi sao?
Chương 866: Lão tổ điên rồi sao?Chương 866: Lão tổ điên rồi sao?
Chương 866: Lão tổ điên rồi sao?
Thạch Y Y đương nhiên là không có cảm giác gì đối với Diệp Trường Thanh, dù sao thì giữa hai người đều không quen biết gì nhau.
Nhưng cái tên Thạch Thanh Phong cư nhiên lại hoàn toàn không thèm để ý tới một chút nào đối với điểm này, hắn đã xem qua Diệp Trường Thanh, không tệ, cũng rất hài lòng, cho nên đây chính là mối lương phối.
"Haha, tình cảm thì chậm rãi bồi dưỡng. Hơn nữa, ngươi cũng không còn trẻ nữa, nên tìm một vị đạo lữ đi."
“Gia gia, ngươi...
"Ha ha.
Không cho Thạch Y Y có cơ hội mở miệng từ chối, Thạch Thanh Phong cười lớn rồi lập tức bỏ đi, chỉ để lại Thạch Y Y lộ ra vẻ mặt đỏ bừng và xấu hổ giơ tay múa chân ngay tại chỗ.
"Tiên Đài huynh, Dư Mạt huynh, nha, Trường Thanh tiểu tử cũng ở đây sao, nếu vậy thì để lão phu nói thẳng, dùng Man thú làm nguyên liệu nấu ăn, thế nào?"
Hắn đi tới trước mặt đám người Vân Tiên Đài, vừa lúc Diệp Trường Thanh cũng có mặt ở đây, nên Thạch Thanh Phong lập tức nói thẳng.
Vừa rồi mọi người đều đang nói đến chuyện này, tự nhiên cũng biết ý của Thạch Thanh Phong là gì.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh gật đầu nói.
"Có thể, dù sao Trung Châu cũng có rất nhiều món ăn dùng Man thú làm nguyên liệu nấu ăn.
"Vậy thì tốt. Hôm nay lão phu sẽ phái người mang Man Thú đến đây. Trường Thanh tiểu tử có yêu cầu gì đặc biệt không?"
Ở Thánh địa Vân La, Yêu thú có thể không nhiều, nhưng Man thú chắc chắn có không ít.
Nghe được lời này của Thạch Thanh Phong, Diệp Trường Thanh còn chưa lên tiếng, nhưng hai mắt của Vân Tiên Đài, Dư Mat đám người Tê Hùng ở một bên lại đã tỏa sáng.
Còn có thể chỉ định nguyên liệu nấu ăn sao? Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Ngay lập tức, bọn người Vân Tiên Đài lần lượt lên tiếng.
"Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần tùy tiện làm vài vài con Man thú cấp Hoàng là được rồi."
“Đúng vậy, sư huynh nói có lý.
"Không tệ không tệ, mang tới một ít Man thú cấp Hoàng là được."
Nghe mấy người Vân Tiên Đài nói với nhau ngươi một lời ta một câu như vậy, lần này đến lượt khóe miệng của Thạch Thanh Phong co giật.
Man thú cấp Hoàng? Còn tùy tiện mang đến vài con? Ngươi cho rằng đây là bắp cải trắng bên đường sao?
Phân loại đám Man thú tương đối đơn giản, từ thấp đến cao, lấy cấp một đến cấp chín làm phân loại.
Còn trên cấp chín là cấp Vương và cấp Hoàng, tương đương với tu sĩ cấp Thánh giả và Đại Thánh của Nhân tộc, cùng với Yêu Vương và Yêu Hoàng của Yêu tộc.
Cho nên, một con Man thú cấp Hoàng tương đương với một tên tu sĩ cấp Thánh giả của Nhân tộc.
Bọn gia hỏa này vừa mở miệng là đã đòi mấy con Man thú cấp Hoàng, còn một ngụm một cái là không cần phiền toái sao? Mà điều này cũng làm cho mí mắt của Thạch Thanh Phong nghe đến nhảy dựng lên.
"Ta nói này chư vị, e rằng các người có chút hiểu lầm gì đó vê Man thú cấp Hoàng này rồi phải không?”
Thạch Thanh Phong lộ ra sắc mặt kỳ quái nói, tại sao từ trong miệng của các ngươi nói ra, Man thú cấp Hoàng này lại giống như rau cải trắng ở bên đường không đáng một xu vậy?
Thế mà đối với cái này, Vân Tiên Đài lại nói với vẻ mặt vô số tội.
"Sao thế, đừng nói với ta biết là ở trong Thánh địa Vân La của ngươi ngay cả Man thú cấp Hoàng cũng không có đấy?"
Có thì đương nhiên là cũng có một ít, nhiều năm như vậy, mặc dù Man thú cấp Hoàng rất quý hiếm, nhưng ở Thánh địa Vân La quả thực là đã tích lũy được ba con.
Tuy nhiên, ba con Man thú cấp Hoàng này vẫn luôn được giữ làm bảo vật ở Thánh địa Vân La, há có thể nói lấy là lấy ra được?
Không cần suy nghĩ nhiều, lúc này Thạch Thanh Phong lập tức chuẩn bị từ chối, bộ dáng đó giống như không có một chỗ nào có thể thương lượng, liên tục lắc đầu nói.
"Cái này thì không được. Man thú cấp Hoàng ở Thánh địa Vân La của chúng ta mà nói..."
Nhưng hắn mới nói được nửa chừng, chỉ nghe được Vân Tiên Đài nhàn nhạt nói một câu.
"Ồ, vậy thì cũng chỉ có thể bỏ qua thôi. Vốn dĩ, Trường Thanh tiểu tử có nói là Thạch huynh đại khí như vậy, nhất định phải dùng Man thú cấp Hoàng bày ra một bàn đồ ăn ngon, đến lúc đó lại để Thạch huynh có thể ăn được một bữa no nê, nhưng hiện tại xem ra đúng là không có cơ hội đó rồi."
Hắn biết Vân Tiên Đài âm dương quái khí như thế là đang cố ý dụ dỗ hắn, nhưng sau khi nghe đối phương ra lời này, Thạch Thanh Phong vẫn nhịn không được.
Ăn thỏa thích sao? Cái này, cái này...
Trong mắt hắn hiện lên vẻ rối rắm và do dự, ngay sau đó ngay cả động tác lắc đầu cũng chậm lại, bởi vì đây là tay nghề của Diệp Trường Thanh.
Vì để có thể nếm thử tay nghề của Diệp Trường Thanh, xem ra việc tổn thất một con Man thú cấp Hoàng là điều giống như không thể không chấp nhận được thì phải?
Ý nghĩ ở trong lòng của hắn cũng bất tri bất giác thay đổi.
Mà đám người Vân Tiên Đài cũng không vội, nhìn Thạch Thanh Phong từ bộ mặt từ chối rồi chuyển sang vẻ mặt cực kỳ bối rối của hiện tại, mọi người đều biết đã xuất hiện hi vọng.
Có thể có được con Man thú cấp Hoàng này tám phần là ổn rồi.
Về phần nói có lộc ăn thỏa thích sao, nói đùa cái gì vậy, nhân số của bọn họ có bao nhiêu người đâu, cho nên nếu thật sự có được một con Man thú cấp Hoàng này thì mọi người đều có lộc ăn thỏa thích rồi.
Về phần gia tôn hai người Thạch Thanh Phong, vậy đơn gian chỉ là cộng thêm hai bộ bát đĩa và đũa nữa thôi, hoàn toàn không thành vấn đề gì.
Nhưng bản thân đối phương lại không hề phát hiện ra điều đó, thậm chí là trong bất tri bất giác chính mình đã bị Vân Tiên Đài gài bẫy.
Im lặng, im lặng hồi lâu, đám người Vân Tiên Đài cần nói gì thì nói cái đó, uống rượu thì uống rượu, uống trà thì uống trà, hoàn toàn không để ý tới Thạch Thanh Phong.
Mãi một lúc sau, Thạch Thanh Phong mới chủ động mở miệng.
“Cái này có cho phép gia tôn chúng ta ăn bao nhiêu tùy thích không?”
"Đó là đương nhiên, nguyên liệu nấu ăn đều là Thạch huynh ngươi cung cấp, cho nên chúng ta nhất định sẽ để các ngươi ăn no nê rồi."
Vân Tiên Đài đặt bau rượu xuống, sau đó nở nụ rồi nhìn ve phía Thạch Thanh Phong.
Sau khi nhận được câu trả lời, Thạch Thanh Phong cắn răng một cái rồi hung hăng nói ra.
"Được, các ngươi đợi một chút, ta sẽ Man thú cấp Hoàng tới."
Nói xong, Thạch Thanh Phong xoay người rời đi, rất nhanh đã đến phía sau núi của Thánh địa Vân La.
Nơi này được coi là cấm địa của Thánh địa Vân La, sau khi tiến vào bên trong thế giới nhỏ này thì sẽ lập tức cảm nhận được một cỗ huyết khí kinh khủng.
Thế giới nhỏ này được Thánh địa Vân La đặc biệt phát triển để nuôi nhốt ba con Man thú cấp Hoàng kia.
Có thể thấy được sự coi trọng của Thánh địa Vân La đối với ba con Man thú cấp Hoàng này.
"Tham kiến lão tổ."
Nhìn thấy Thạch Thanh Phong đích thân đi tới, hai chấp sự chịu trách nhiệm canh giữ nơi đây cung kính cúi đầu.
"Ừm. Nghe vậy, Thạch Thanh Phong khẽ gật đầu rồi đi thẳng vào bên trong thế giới nhỏ.
Đối với cái này, hai gã chấp sự tự nhiên không dám ngăn cản, còn tưởng rằng lão tổ chỉ là tùy tiện tới đây dạo chơi bình thường mà thôi.
Thẳng cho đến khi Thạch Thanh Phong đi rồi quay trở lại, mà ở phía sau lưng hắn nắm một con Man Ngưu có hình thể to lớn và thân hình cao tráng đi tới.
Mà đây cũng là một trong ba con Man thú cấp Hoàng.
Hai gã chấp sự thấy vậy thì nghi hoặc nhìn nhau, ngay sau đó có một người ở trong đó dũng cảm hỏi.
"Lão tổ muốn đem nó đi đâu?"
"Đưa nó đến nơi nó thuộc về."
Hả?
"Nơi nào là nơi nó thuộc về?”
"Làm sao? Ta làm việc còn cần phải thông bẩm một tiếng với một tên như ngươi sao?"
"Không, không, ta...'
"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi quá nhiều."
"Vâng."
Đương nhiên, hai gã chấp sự này không dám ngăn cản Thạch Thanh Phong, mặc dù trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thạch Thanh Phong mang con Man Ngưu cấp Hoàng rời khỏi.
Một con Man Ngưu khổng lồ như vậy, đi ngang qua như thế tự nhiên là sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử trong Thánh địa Vân La.
Nhiều người nhận ra đây là con Man Ngưu cấp Hoàng, chỉ là lão tổ đang tính làm gì vậy? Chẳng lẽ là do nhàn chán quá cho nên muốn đưa nó ra ngoài hóng gió sao?
Bọn họ đã nghe nói đến việc dắt chó đi dạo, tu sĩ cũng sẽ dắt linh sủng của mình đi dạo, nhưng mịa nó dắt một con Man thú đi dạo như vậy cũng là là lân đầu tiên họ nhìn thấy.
Chỉ có thể nói lão tổ không hổ danh là lão tổ, cách chơi cũng không giống nhau.
Nhưng cho đến khi có người nhìn thấy Thạch Thanh Phong mang con Man Ngưu này đến động phủ nơi mà Thánh địa Đạo Nhất đang tạm trú, khiến cho các đệ tử càng hoang mang hơn?
"Lão tổ bị làm sao vậy?"
"Đúng vậy, mang theo Man Ngưu đến động phủ của Thánh địa Đạo Nhất làm gì?"
"Ta hiểu rồi..."
"Ngươi thì biết cái gì?" "Lão tổ muốn biểu dương sự cường đại của Thánh địa Vân La ta."