Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 177 - Chương 867: Không Đúng, Tại Sao Lại Lấy Thêm Một Con Nữa Vậy?

Chương 867: Không đúng, tại sao lại lấy thêm một con nữa vậy? Chương 867: Không đúng, tại sao lại lấy thêm một con nữa vậy?Chương 867: Không đúng, tại sao lại lấy thêm một con nữa vậy?

Chương 867: Không đúng, tại sao lại lấy thêm một con nữa vậy?

Nhìn thấy Thạch Thanh Phong dẫn con Man Ngưu cấp Hoàng tiến vào trong động phủ tạm trú của Thánh địa Đạo Nhất, khiến cho đông đảo đệ tử và chấp sự đều cảm thấy có chút bối rối.

Đang êm đang đẹp ngươi mang một con Man thú cấp Hoàng đến đó làm gì?

Tuy nhiên, cũng có đệ tử suy đoán liệu lão tổ có phải là muốn khoe khoang trước Thánh địa Đạo Nhất một chút hay không.

Dù sao ngay cả trong Tam đại Thánh địa thì con Man thú cấp Hoàng như thế này cũng chỉ có một mình Thánh địa Vân La bọn họ mới có.

Tuy nhiên, mọi người đều không biết rằng, lúc này con Man Ngưu cấp Hoàng ở trong mắt của bọn họ đang bị Diệp Trường Thanh, Vân Tiên Đài, Dư Mạt và một đám cường giả của Thánh địa Đạo Nhất vây cùng một chỗ đánh giá.

"Đây chính là Man thú, chất thịt khá săn chắc đấy."

"Hoàn toàn chính xác, có vẻ như cường tráng hơn một chút so với Yêu thú."

"Ngươi không thấy mình đang nói nhảm sao? Man thú rất giống với Man tộc, trời sinh khí huyết tràn đầy, thân thể vô địch, nếu chế biến thành món ngon, nói không chừng hương vị còn hơn thế nữa."

"Ừ, ừ, sư huynh nói đúng."

Mọi người vừa dò xét vừa chạm vào chỗ đó, chọc vào chỗ này chỗ kia.

Mặc dù con Man Ngưu này không được thông minh cho lắm và không thể hiểu được mọi người đang nói gì, nhưng bản năng của nó mách bảo, những kẻ gia hỏa đang đứng ở trước mặt nó này không có một ai có ý tốt cả.

Bởi vì nó rõ ràng trông thấy, ngay trong lúc đang nhìn chằm chằm mình thì ở trong đó có mấy người nhịn không được mà chảy miệng nước xuống.

"Bò, ò, ò..."

Kêu một tiếng, con Man Ngưu này bắt đầu không có bất kỳ cảnh báo nào vùng vẫy, như thể nó muốn trốn thoát khỏi nơi này vậy.

Chính mình không thể tiếp tục ở lại nơi này, nếu không chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

Bản năng sinh tôn khiến cho con Man Ngưu này muốn chạy trốn, nhưng đám người Vân Tiên Đài đương nhiên là không có khả năng đồng ý.

Cái này đã là món ngon trên thớt, sao còn có thể để ngươi chạy trốn được?

Ngay sau đó, Vân Tiên Thái lập tức vừa trâm giọng vừa nuốt nước miếng nói.

"Giữ lấy nó." Ngay lập tức, con Man Ngưu này còn chưa kịp làm ra bất kỳ hành động nào thì đã bị đám người Tề Hùng bao vây và ấn chặt ở trên mặt đất.

"Tiên Đài huynh, nguyên liệu nấu ăn này ta đã tìm tới cho ngươi rồi, vậy còn lại giao cho các ngươi."

"Yên tâm, tối nay chúng ta sẽ ăn thịt con Man Ngưu này. Thạch huynh ngươi chỉ cần canh chuẩn thời gian mà đến là được."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Sau khi nhận được sự đảm bảo của Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong liếc mắt nhìn chằm chằm vào con Man Ngưu đã bị ấn té xuống đất, bản thân cũng không nhịn được mà theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của Thạch Thanh Phong, trong mắt của con Man Ngưu này tràn đầy hận ý.

Hóa ra ngươi mẹ nó mang ta ra ngoài là để ta chịu chết sao? Tên lừa đảo, nguyên một đám đều mẹ nó là tên lừa đảo.

Sau đó kêu mu mu bò... ò... một tiếng, nhưng đáng tiếc, Thạch Thanh Phong hoàn toàn không để ý tới ý tứ này của nó.

Hắn nhanh chóng quay người, vừa khẽ ngân nga một giai điệu vừa rời đi, tối nay sẽ được ăn thịt Man Ngưu, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy háo hức rồi.

Về phần con Man Ngưu kia, mặc dù có chút không đành lòng rời xa nó, nhưng nếu có thể chết ở trong tay của Trường Thanh tiểu tử thì cũng coi như là một cái chết có ý nghĩa.

Thánh địa Vân La đã nuôi nó được nhiều năm như vậy, bởi vì cái gọi là dưỡng ngưu ngàn ngày, ăn ngưu nhất thời, cho nên đã đến lúc con Man Ngưu này phải báo đáp ân tình rồi.

Thạch Thanh Phong chậm rãi và khoan thai rời khỏi động phủ tạm trú của Thánh địa Đạo Nhất.

Về phần việc tiếp theo thì đơn giản hơn rất nhiều, đám người Te Hùng sẽ dựa theo sự chỉ dẫn của Diệp Trường Thanh mà làm, rất nhanh đã nhìn thấy con Man Ngưu này bị xử lý.

Tự mình xử lý nguyên liệu nấu ăn, mà đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trường Thanh xử lý nguyên liệu nấu ăn cấp Man thú.

Không cần phải nói, chất lượng thịt của con Man thú này thực sự rất tốt, ở một số phương diện nào đó mà nói, ngay cả yêu thú cũng không thể so sánh được với nó.

Sở dĩ chất thịt của yêu thú ngon, nguyên nhân chủ yếu là do bọn chúng được Yêu khí tẩm bổ.

Mà cái này cũng giống với linh lực của tu sĩ Nhân tộc.

Nhưng con Man thú này lại hoàn toàn khác, con Man thú này chẳng những không có Yêu lực mà ngay cả linh lực cũng không có, hoàn toàn chỉ dựa vào một thân sức mạnh của máu thịt.

Máu thịt tẩm bổ ra chất thịt càng thêm săn chắc và tinh khiết hơn.

"Món thịt hầm này hẳn là khá ngon."

Toàn bộ thịt của con Man Ngưu này được chế biến thành các món ăn hầm hoặc kho hẳn là sẽ rất ngon, thịt ở đây có kết cấu chắc chắn, hương vị chắc chắn sẽ không tệ.

Cộng thêm tay nghề của Diệp Trường Thanh, hương vị tuyệt đối cao hơn Yêu thú.

Nghĩ tới đây, Diệp Trường Thanh nhanh chóng quyết định món ăn buổi tối.

Chỉ cân món chính là món hầm, còn nội tạng trâu thì có thể om một lúc, hoặc là cho thêm một ít nước sốt làm đồ nhắm rượu cũng rất hợp.

Còn chúng đệ tử Triệu Chính Bình, Từ Kiệt, Liễu Sương khác xung phong tình nguyện chạy đến giúp đỡ trước.

Đối với những việc trợ giúp này, mặc dù mọi người không giỏi bằng Linh Trù Sư đó, nhưng những thao tác đơn giản còn lại thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Diệp Trường Thanh chuyên tâm làm món ăn chính của tối nay.

Có Xích Dương Thiên Viêm, thời gian chuẩn bị món ăn tự nhiên được rút ngắn đi rất nhiều, hơn nữa cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.

Trong nháy mắt đã đến giờ ăn tối, hai ông cháu Thạch Thanh Phong và Thạch Y Y bọn họ quả thực là giãm lên giờ cơm xuất hiện ở động phủ.

“Thơm quá...'

Vừa mới đi vào động phủ, Thạch Thanh Phong đã lập tức hít sâu một hơi, trong không khí nồng nặc mùi thịt trâu khiến hắn lập tức thèm đến nhỏ cả dãi.

Thạch Y Y ở bên cạnh cũng giống như thế, tuy biểu hiện ở bên ngoài không trực tiếp giống với Thạch Thanh Phong nhưng động tác không ngừng nuốt nước miếng đó, không thể nghi ngờ cũng đã bộc lộ tâm trạng của nàng trong lúc này.

“Tiên Đài huynh, Dư Mat huynh...'

"Thạch huynh đến rồi sao, ngồi đi, bữa tối sẽ sớm được dọn lên."

"Haha, được, vậy ta không khách khí nữa."

Hắn không chút do dự mà đi thẳng đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, đợi khoảng mười lãm phút thì các món ăn lần lượt được bưng ra.

Chúng đều là những món ngon được làm từ thịt ngưu, ngon đến mức khiến người ta vừa nhìn qua là đã không khỏi chảy nước miếng.

Cũng không có ai nói nhảm, đồ ăn vừa được bưng ra, mọi người đều đã vào chế độ ăn cơm.

Tốc độ ăn cơm của hai ông cháu Thạch Thanh Phong và Thạch Y Y không hề chậm chạp hơn đám người ở Thánh địa Đạo Nhất, hơn nữa ăn đến mức phải gọi là cực kỳ thoải mái. "Không tệ không tệ, thịt trâu này thật sự rất ngon."

Dùng đũa gắp một miếng thịt trâu om lên rồi cắn một miếng, Thạch Thanh Phong gật đầu không ngừng, mùi vị kia quả thực hoàn mỹ.

Mùi thơm của thịt Man Ngưu xộc thẳng vào miệng khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được.

Thạch Y Y thì càng không hề quan tâm đến hình tượng của mình mà há miệng lớn ăn cơm.

Sau bữa ăn, mọi người đều cơm nước no nê, một con Man Ngưu lớn như vậy, sửng sốt một chút đã bị mọi người một trận đã ăn xong.

Sau khi ăn xong, Thạch Y Y, Triệu Chính Bình và những người trẻ tuổi khác đều cảm thấy trong người nóng bừng, sức mạnh của khí huyết dâng trào dữ dội.

Làn da cũng trở nên đỏ bừng.

"Sức mạnh của khí huyết thật bá đạo, quả thực giống như lúc tu luyện công pháp luyện thể vậy."

Sức mạnh đáng sợ của khí huyết ẩn chứa trong thịt Man Ngưu khiến sức mạnh máu thịt của mọi người không ngừng tăng trưởng.

Lúc này, đừng nói là những người trẻ tuổi như họ, ngay cả những tên Đại Đế như Thạch Thanh Phong, Vân Tiên Đài và Dư Mạt cũng đều cảm nhận được sự tăng cường về máu thịt của bản thân.

Mặc dù hiệu quả không rõ ràng như Triệu Chính Bình, Thạch Y Y nhưng cái này vẫn khiến mọi người hưng phấn không thôi.

"Không hổ danh là Man thú cấp Hoàng, hiệu quả thật đúng là rất ấn tượng."

"Thạch huynh, mùi vị của con Man thú cấp Hoàng này như thế nào?"

"Hoàn hảo."

"Hiệu quả như thế nào?"

"Hoàn hảo."

"Hắc hắc, không phải ở chỗ của ngươi vẫn còn hai con nữa sao? Ngày mai có thể lại làm thêm một bữa được không?”

Sau khi ăn xong món thịt Man Ngưu này, Vân Tiên Đài bắt đầu đánh chủ ý lên hai con Man thú cấp Hoàng còn lại, sau đó mỉm cười nói với Thạch Thanh Phong.

Bằng cách đó, giống như là lão sói xám từng bước một dẫn dụ tiểu hài tử vậy.

Nghe được những lời này, mặc dù Thạch Thanh Phong không đồng ý, nhưng cũng không từ chối mà lại rơi vào trâm mặc.

Chỉ còn lại hai con Man thú cấp Hoàng, mặc dù bản thân hắn có chút không nỡ, nhưng tư vị của thịt Man Ngưu này lại thực sự khiến hắn muốn ngừng mà không ngừng được.
Bình Luận (0)
Comment