Chương 868: Đến lúc đó ta sẽ tự mình tới.
Chương 868: Đến lúc đó ta sẽ tự mình tới.Chương 868: Đến lúc đó ta sẽ tự mình tới.
Chương 868: Đến lúc đó ta sẽ tự mình tới.
Toàn bộ Thánh địa Vân La chỉ có ba con Man thú cấp Hoàng, hiện tại đã ăn mất một con, còn lại hai con, nếu lại muốn ăn thêm...
Lý trí nói với Thạch Thanh Phong nên từ chối, không được ăn nữa, nhưng trong lòng hết lần này tới lần khác lại có một thanh âm khác đang không ngừng nói cho hắn biết...
Không phải chỉ là mấy con Man thú cấp Hoàng thôi sao, nuôi chúng nhiều năm như vậy, nếu lúc này không ăn thì còn chờ đến khi nào nữa?
Đây được coi là một cái chết có ý nghĩa.
Trong lòng lập tức xuất hiện một cuộc chiến giữa thiên và nhân, cộng với sự cám dỗ không ngừng của Vân Tiên Đài ở bên cạnh khiến cho Thạch Thanh Phong dần dần rơi vê bên phía ăn uống.
"Cái kia, Tiên Đài huynh, có thể ăn thêm một con nữa nhưng không thể ăn hết sạch toàn bộ được."
Ánh mắt u oán nhìn về phía Vân Tiên Đài, mà Vân Tiên Đài nghe vậy thì cười lớn.
"Haha, đó là lẽ đương nhiên. Nhưng nói đi thì cũng phải, chẳng phải Thạch huynh ngươi cũng có lộc ăn sao?”
"Nếu thế cũng đúng."
"Như vậy là đúng rồi."
Vừa nghĩ tới mùi vị của thịt Man Ngưu vừa rồi kia, trong lòng của Thạch Thanh Phong đã ở trong trạng thái cân bằng, đúng vậy, mặc dù Man thú cấp Hoàng này quý giá, nhưng chẳng phải chính bản thân hắn cũng có lộc ăn thỏa thích hay sao?
Nghĩ tới đây, Thạch Thanh Phong lập tức mỉm cười.
"Vậy ngày mai ta lại mang đến."
"Ha ha, được rồi, Thạch huynh thoải mái."
Thạch Thanh Phong còn muốn ăn một lần cuối cùng sao, nhưng cái thứ đồ chơi này đã có lần thứ hai thì sau lần thứ hai sẽ là lần thứ ba, sau lần thứ ba là vô số lân.
Nghĩ đến ngày mai sẽ có thêm một con Man thú cấp Hoàng để ăn, Vân Tiên Đài không tự chủ được mà nuốt khan một ngụm nước bọt.
Mùi vị của con Man thú này thật sự không tệ, nếu biết sớm hơn thì khi còn ở Thiết Lao quan, lẽ ra bản thân nên tìm cách đưa một số con Man thú đó về đây, cũng coi như là thay đổi khẩu vị với Yêu thú hay thứ gì đó.
Thạch Thanh Phong đã hoàn toàn bị Vân Tiên Đài lừa gạt, cho nên sau bữa ăn, hắn hài lòng mang theo Thạch Y Y rời đi. Chờ đến ngày hôm sau, Thạch Thanh Phong đã đi tới phía sau núi của động phủ từ sáng sớm.
Hai gã chấp sự chịu trách nhiệm canh giữ nơi này, sau khi nhìn thấy Thạch Thanh Phong lại đến thì mang theo vẻ nghi ngờ ở trên khuôn mặt mà hành lễ hỏi.
"Tham kiến lão tổ. Lão tổ, con Man Ngưu đó đâu rồi?"
Hôm qua Thạch Thanh Phong rõ rang là đã nắm đầu con Man Ngưu kia đi ra ngoài, nhưng đi cả ngày vẫn không có trở về, cho nên sao hôm nay tới sao lại chỉ có một mình ngươi vậy?
Một con Man Ngưu lớn từng này của ta đi đâu rồi?
Đối mặt với sự hỏi thăm của hai người, sắc mặt của Thạch Thanh Phong có chút kỳ quái, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
"Đương nhiên là đạ đi đến nơi mà nó thuộc về."
Nói xong, Thạch Thanh Phong cũng không nói nhảm mà sải bước tiến vào bên trong động phủ, một lúc sau lại dẫn ra một con Man Trư đi ra ngoài.
Hình thể của on Man Trư này không hề nhỏ hơn con Man Ngưu ngày hôm qua, trong miệng còn mọc ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Nhìn qua một thân trên dưới của nó thì cũng không có chút cảm giác mập mạp nào, trái lại còn mang đến cho người ta một loại cảm giác vẻ ngoài rất khỏe khoắn, từng khối cơ thịt khắp cơ thể.
Chỉ là vừa nhìn thấy Thạch Thanh Phong lại nắm một một con Man thú cấp Hoàng khác ra ngoài như vậy, khiến cho hai gã chấp sự kia đều cảm thấy có chút bối rối.
"Lão tổ, ngươi đây là..."
"Ồ, ta sẽ dẫn nó đi đoàn tụ với con Man Ngưu của ngày hôm qua."
"Cái này..."
"Lão tổ, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?”
"Ta làm gì còn cần phải có sự đồng ý của các ngươi sao?"
Mặc dù cảm thấy da đầu có chút tê dại nhưng hai gã chấp sự này cũng không dám ngăn cản cái tên lão tổ cấp Đại Đế như Thạch Thanh Phong chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn con Man Trư cấp Hoàng kia lại bị hắn dẫn đi.
Trên đường đi, các đệ tử tự nhiên chú ý đến cảnh tượng này, cũng lần lượt đưa ánh mắt lạ lùng mà nhìn về phía hắn.
Không phải hôm qua vừa mới bắt được một con Man Ngưu sao? Tại sao hôm nay lại thu được một con Man Trư khác nữa rồi?
"Lão tổ đây là có ý gì?"
"Ta không biết." "Các ngươi mau nhìn đi, lại bị dẫn vào động phủ của Thánh địa Đạo Nhất nữa rồi."
"Không đúng, tại sao lại tiến vào nơi đó nữa vậy?"
"Đúng vậy đấy, con Man Ngưu của hôm qua còn chưa hề đi ra đây."
"Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ mà."
Trong lúc nhất thời, chúng đệ tử đều mang vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn về phía Thạch Thanh Phong đang mang con Man Trư kia vào động phủ của Thánh địa Đạo Nhất.
Hôm qua một con trâu, hôm nay một con lợn, rốt cuộc thì lão tổ muốn làm gì vậy? Hơn nữa, tại sao sau khi tiến vào lại không có dấu vết gì?
Sau khi con Man Ngưu của ngày hôm qua đi vào, đến tận lúc này lại không có động tĩnh gì, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, còn đối phương thì không hề hay biết đến việc các đệ tử đang cảm thấy kinh ngạc.
Trong động phủ, sau khi đám người Thánh địa Đạo Nhất nhìn thấy Thạch Thanh Phong mang đến một con Man Trư, nguyên một đám đều cười đến mức không khép miệng lại được.
"Này, con lợn này không tệ. Ngươi mau nhìn chất lượng thịt kia đi."
"Lông cũng bóng loáng và nhiều dầu."
"Được, được."
Sau đó lại giống như con Man Ngưu của ngày hôm qua, trong lòng của con Man Ngưu này cũng tràn đầy sự lo lắng khi bị mọi người vây quanh như vậy, bọn gia hỏa này thoạt nhìn có vẻ không phải là người tốt lành gì.
Vẫn là bộ dạng muốn chạy trốn, nhưng kết quả vẫn như cũ, vẫn bị đám người Tê Hùng ghim chặt lại tại chỗ.
"Tiên Đài huynh, vậy tới giờ cơm ta lại đến?"
Sau khi giao con Man Trưu này cho Diệp Trường Thanh, Thạch Thanh Phong nở nụ cười với Vân Tiên Đài rồi nói.
Nghe vậy, Vân Tiên Đài cũng lịch sự gật đầu một cái.
"Không thành vấn đề."
Đây là nhà cung cấp hang hóa hiện tại của Thánh địa Đạo Nhất bọn họ, nếu hai ngày qua không có nguyên liệu nấu ăn do Thạch Thanh Phong cung cấp thì bọn họ làm sao có thể ăn được thịt Man thú cấp Hoàng này chứ.
Cho nên thái độ của bọn Vân Tiên Đài đối với hai ông cháu Thạch Thanh Phong đều rất khách khí, ve phần cho hai ông cháu bọn họ chút thịt ăn này thì hoàn toàn không tính là gì.
Nhìn Thạch Thanh Phong rời đi, Vân Tiên Đài cười hắc hắc nói.
"Có vẻ như vẫn còn một con Man thú cấp Hoàng nữa."
Nghe vậy, ba người Dư Mạt, Vương Mãn và Nguyên Thương vô thức liếc nhìn Vân Tiên Đài. "Sư huynh, ngươi thật sự không có ý để lại chút gì cho người ta sao?"
Đây là nhịp điệu muốn đuổi tận giết tuyệt mà, Thánh địa Vân La trong nhiều năm như vậy cũng chỉ kiếm được có ba con Man thú cấp Hoàng này thôi, ngươi thực sự không tính tới chuyện giữ lại chút nào sao.
Đối với cái này, Vân Tiên Đài lại tức giận bĩu môi nói.
"Có bản lĩnh thì ngươi đừng có mà ăn."
Hả?
Lời này vừa nói ra, đám người Dư Mạt nhất thời không nói nên lời, nhìn thấy bộ dáng này của ba người, Vân Tiên Đài nhếch môi cười.
"Muốn ăn còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Hơn nữa, nguyên liệu để không ở đó làm gì, chỉ khi nào thực sự được ăn vào trong bụng thì đó mới gọi hữu dụng, có hiểu không?”
Trong mắt của Vân Tiên Đài, những con Man thú được nuôi ở Thánh địa Vân La này đã biến thành nguyên liệu nấu ăn, nhưng ngươi đã từng hỏi Thánh địa Vân La người ta chưa?
Hôm nay lại là một ngày ăn uống thả cửa. Tại Thánh thành Vân La, một đoàn người của Liên minh Linh Trù đã tụ tập lại với nhau.
Chỗ ở đã được sắp xếp cho mọi người từ sớm, quy cách cấp bậc hoàn toàn không thua kém gì so với Tứ đại Liên minh khác.
Nhưng lúc này, biểu lộ của một đám Linh Trù Sư có chút phức tạp.
"Tình hướng hiện tại của Cơm Tổ đại nhân thế nào rồi? Sao lại không có tin tức gì vậy."
"Hôm nay ta đã liên lạc với Cơm Tổ đại nhân. Hắn hiện đang tạm thời ở lại Thánh địa Vân La, chờ đến khi Tụ hội bắt đầu sẽ tự mình tới đó."
Bởi vì mọi người đều đang lo lắng đến chuyện liên quan đến tụ hội, nhưng nếu Diệp Trường Thanh đã nói như vậy thì tất cả bọn họ coi như là đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần tới là được, ve phần tạm thời ở lại Thánh địa Vân La này thì bọn họ cũng không có cách nào có thể phản bác.
Ngay lúc các Linh Trù Sư đang nghĩ tới Diệp Trường Thanh thì Diệp Trường Thanh thân ở Thánh địa Vân La cũng đang cùng mọi người miệng lớn ăn Man Trư.
Mùi vị của nó hoàn toàn khác với thịt của Man Ngưu vào ngày hôm qua, nhưng vẫn hoàn mỹ vô khuyết và ngon đến cùng cực giống như vậy.
Hai ông cháu Thạch Thanh Phong và Thạch Y Y lại một lân nữa có khoảng thời gian vui vẻ.
Gia tôn hai người đều có vẻ như vẫn còn thèm thuồng, đồng thời sau hai bữa ăn thật đơn giản này, thực lực của Thạch Y Y đã tăng lên rất nhiều.
Tất nhiên là bọn người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt cũng giống như thế.
Ngay cả Thạch Thanh Phong cũng cảm thấy thực lực của mình đã tăng lên đáng kể, mà cái này cũng khiến mọi người càng ngày càng hài lòng. Có thể thưởng thức đồ ăn ngon, lại có thể tăng cường thực lực, tìm đâu ra một chuyện tốt như vậy chứ?