Chương 869: Man thú cấp Hoàng đã ăn sạch, vậy còn giữ mấy con cấp Vương đó làm gì?
Chương 869: Man thú cấp Hoàng đã ăn sạch, vậy còn giữ mấy con cấp Vương đó làm gì?Chương 869: Man thú cấp Hoàng đã ăn sạch, vậy còn giữ mấy con cấp Vương đó làm gì?
Chuong 869: Man thu cap Hoang da an sach, vay con gid may con cap Vuong đó làm gì?
Lại là một bữa cơm nước no nê và cực kỳ thỏa mãn, bởi vì cái gọi là có thực mới vực được đạo, nhìn thấy Thạch Thanh Phong đang thoải mái uống rượu, tròng mắt nhỏ của Vân Tiên Đài hắn lập tức chuyển một cái, sau đó nhìn như lơ đãng mà mở miệng nói.
"Hương vị của Man thú cấp Hoàng này thật tuyệt vời, khiến người ta lưu luyến quên về."
"Ai nói không phải đâu, nhưng cái này còn phải là có thêm tay nghề của Trường Thanh tiểu hữu, nếu giao cho người khác thì sẽ là tàn ác đối với thế giới tự nhiên."
Thạch Thanh Phong còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nên thản nhiên trả lời.
Thấy hắn trả lời, nụ cười ở trên mặt của Vân Tiên Đài càng trở nên rạng rỡ hơn, sau đó tiếp tục nói.
"Đúng vậy, nhưng vừa nghĩ đến sau này không thể ăn thịt của Man thú cấp Hoàng này nữa khiến tâm tình rất khó chịu."
"Cái này... Vốn dĩ ở trong Thánh địa vẫn còn một con khác..."
Dưới sự dẫn dắt có chủ ý của Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp mà nói.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không thể quên được mùi vị của con Man thú cấp Hoàng này, nó bá đạo đến mức khiến người ta còn muốn ăn thêm nữa, nhưng ăn đến mức nào vẫn không thấy đủ.
Không phải sao, mới vừa ăn xong một bữa thì tâm lý đã suy nghĩ đến chuyện ngày mai nên ăn gì.
Nhưng nghĩ đến chuyện ở trong Thánh địa cũng chỉ còn lại có một con Man thú cấp Hoàng, khiến cho Thạch Thanh Phong lại rơi vào trâm mặc.
Nếu lại muốn ăn thì con Man thú cấp Hoàng sẽ không còn nữa.
Tuy nhiên, khát vọng đối với việc được ăn ngon ở trong lòng của hắn quả thực rất giống với móng mèo, càng như vậy càng khiến Thạch Thanh Phong càng xoắn xuýt.
Lúc này, Vân Tiên Đài cũng không nói thêm gì nữa, những chuyện này chỉ có thể để bản thân Thạch Thanh Phong tự mình quyết định, hắn tin đối phương sẽ không làm chính mình thất vọng.
Quả nhiên là sau khi trầm mặc một hồi lâu, Thạch Thanh Phong đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Quan tâm mấy thứ đó làm gì, dù sao ăn hai con thì vẫn là ăn, ăn ba con thì vẫn là ăn, cùng lắm thì sau này ta lại đi Man tộc bắt thêm vài con về. Tiên Đài huynh, ngày mai ta lại mang đến một con Man thú cấp Hoàng nữa."
Nhìn xem, đây không phải chỉ là tạo cho bản thân một cái cơ thôi sao, chính là hoàn toàn không cần phải nói thêm gì nữa.
Đương nhiên là đối với cái này, Vân Tiên Đài hắn sẽ không từ chối rồi, vậy là bữa tiệc của ngày mai lại được đảm bảo nữa rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện liên tiếp ba ngày đều có thể ăn được thịt của Man thú cấp Hoàng thôi đã khiến cho người ta hưng phấn không thôi.
Mang theo cảm giác hài lòng mà nện bước rời đi, sáng sớm ngày hôm sau Thạch Thanh Phong lại đến phía sau núi của động phủ.
Nhưng lần này, lần đầu tiên hai gã chấp sự này nhìn thấy Thạch Thanh Phong, không hiểu sao lại có cảm giác tê cả da đầu.
"Tại sao lão tổ lại tới nữa rồi?"
"Ta không biết."
Nhìn thấy Thạch Thanh Phong cất bước đi tới, hai gã chấp sự không còn cách nào khác đành phải bước tới.
"Lão tổ, chúng ta thật sự không thể làm như vậy nữa. Man thú đã không còn, chỉ còn lại một con thôi."
Con Man Ngưu và Man Trư của trước đây đã bị Thạch Thanh Phong dẫn ra ngoài giống như trâu đất xuống biển, không còn tin tức nữa.
Hiện tại con hàng này lại tới, không cần phải nói cũng biết, hắn nhất định là đang đánh chủ ý tới con Man thú cấp Hoàng cuối cùng kia.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì Man thú cấp Hoàng ở Thánh địa sẽ không còn nữa mất.
Hai gã chấp sự không còn cách nào khác đành phải lộ ra vẻ mặt cầu xin mà nói.
Nhưng đáp lại điều này, cho dù da mặt của Thạch Thanh Phong có dày đến mức nào thì cũng không nhịn được mà đỏ bừng, hình như đúng là có hơi quá đáng.
Nhưng khi nghĩ đến mùi vị hoàn mỹ của thịt Man thú cấp Hoàng kia, suy nghĩ kia ở trong lòng của Thạch Thanh Phong cũng bị quét ngang, mẹ nó hai con Man thú cấp Hoàng đều đã bị ăn, vậy mà còn quan tâm đến con cuối cùng này sao?
Giữ thì cứ giữ thôi, không bằng dứt khoát cứ ăn cùng nhau mà vui vẻ.
Nghĩ xong, Thạch Thanh Phong lại nhìn về phía hai gã chấp sự, sau đó lộ ra sắc mặt bình tính nói.
"Lão phu làm sao?”
"Cái này... Lão tổ, Man thú...
"Được rồi, chuyện này không liên quan đến các ngươi, lão phu tự có sự sắp xếp của riêng mình."
Nói xong, Thạch Thanh Phong cũng mặc kệ hai người, cưỡng ép mang con Man thú cấp Hoàng cuối cùng này đi.
Nhìn thấy con Man thú cấp Hoàng cuối cùng bị Thạch Thanh Phong cũng bị bắt đi, khiến cho hai gã chấp sự này hoàn toàn choáng váng.
Cái này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? Lão tổ rốt cuộc muốn làm gì? Ba con Man thú cấp Hoàng, mỗi ngày một con, mà sau khi đi còn không có con nào quay trở về, cái này có phải là có chút quá bất hợp lí rồi không?
Hơn nữa, hai chấp sự nhìn vào động phủ trống rỗng này, trong lúc nhất thời hai người đều cảm thấy mê mang.
Công việc của bọn họ là trông chừng và chăm sóc cho ba con Man thú cấp Hoàng này, nhưng bây giờ, Man thú đã không còn nữa, vậy hai người còn ở lại đây làm gì nữa? Chẳng lẽ lại đi bảo vệ một cái động phủ trống rỗng sao?
"Làm gì bây giờ?”
"Ta làm sao biết phải làm sao? Ngươi dám ngăn cản lão tổ sao?"
"Ta nghĩ tốt hơn hết là nên báo cáo sự việc này cho Đại trưởng lão."
“Nói vậy cũng không sai."
Bọn họ không dám ngăn cản Thạch Thanh Phong, nhưng ba con Man thú cấp Hoàng lại mạc danh kỳ diệu biến mất, cho nên bọn họ chắc chắn không thể che giấu mà không báo được.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có thể báo cáo sự việc này với đại trưởng lão Uông Lâm, còn việc hắn có dám xử lý hay không thì đó không phải là chuyện liên quan đến hai người bọn họ, dù sao bọn họ cũng chỉ là hai gã chấp sự nho nhỏ mà thôi.
Mà con Man thú cấp Hoàng này lại bị dắt vào bên trong động phủ tạm trú của Thánh địa Đạo Nhất.
Đối mặt với cảnh tượng này, các đệ tử của Thánh địa Vân La đều đã có chút chết lặng.
Liên tục ba ngày, mỗi ngày đều có một con Man thú cấp Hoàng nhập phủ, sau đó hoàn toàn không có tin tức gì, thậm chí mẹ nó một chút động tĩnh cũng không có.
Còn cái tên Thạch Thanh Phong sau khi đưa nguyên liệu cho Diệp Trường Thanh xong thì đến giờ ăn lại mang Thạch Y Y đến.
Lại là một trận cơm nước no nê, một bữa tiệc ăn no thỏa thích, vào lúc này, tất cả mọi người trong Thánh địa Đạo Nhất đều cảm than từ tận đáy lòng, Thánh địa Vân La này là một nơi tốt, về sau nếu có cơ hội thì phải đến đây thường xuyên hơn mới được.
Ngươi xem đồ ăn trong ba ngày qua đi, mỗi ngày đều có Man thú cấp Hoàng ăn, khiến cho mọi người khó có thể dời nổi bước chân. Kiểu đãi ngộ này quả thực là cuộc sống thần tiên trong tâm trí của mỗi người.
Tuy nhiên, khi vừa nghĩ tới đến việc Man thú cấp Hoàng đã không còn nữa, khiên tâm tình của mọi người không khỏi có chút sa sút.
Đừng nói là bọn họ, lúc này ngay cả hai ông cháu Thạch Thanh Phong và Thạch Y Y đều cảm thấy có chút chán nản.
Bởi cái được gọi là từ thanh đạm đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa đến thanh đạm mới khó, bữa này rõ ràng là được ăn nhiều thịt cá nhưng bỗng nhiên lại quay về, cho dù đổi lại là ai thì trong lúc nhất thời đều không thể chấp nhận được.
"Ai, đáng tiếc là Man thú cấp Hoàng đã không còn."
Thạch Thanh Phong bất đắc dĩ thở dài, Vân Tiên Đài ở bên cạnh thấy thế thì cười nói.
"Nếu đã không còn Man thú cấp Hoàng thì vẫn có thể xử dụng tạm Man thú cấp Vương mà."
"Ha2"
Nghe vậy, Thạch Thanh Phong lộ ra vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn về phía Vân Tiên Đài, ăn được Man thú cấp Hoàng còn không nói, vậy mà hiện tại còn đánh chủ ý lên Man thúc cấp Vương sao?
Mặc dù ở trong Thánh địa Vân La có hơn mười con Man thú cấp Vương, số lượng nhiều hơn Man thú cấp Hoàng, nhưng có vẻ như không từng bị ăn qua bao giờ.
Đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của Thạch Thanh Phong, Vân Tiên Đài cũng không có khẩn trương mà khẽ mỉm cười rồi nói.
"Thạch huynh, ngươi nhìn xem, dù sao chúng ta cũng đã ăn thịt mấy con Man thú cấp Hoàng này rồi, cho nên còn giữ lại mấy con Man thú cấp Vương kia làm gì? Cùng lắm là đến Man tộc bắt về vài con là xong rồi, có phải là rất có đạo lý không?"
“Đúng là có đạo lý này.'
Nghe vậy, Thạch Thanh Phong im lặng, sau đó lập tức gật đầu lẩm bẩm.
Man thú cấp Hoàng đều đã bị ăn xong, vậy còn để mấy con Man thú cấp Vương kia làm gì? Cứ dứt khoát cùng nhau ăn là được.
Mắt thấy vẻ mặt này của Thạch Thanh Phong, Vân Tiên Đài lập tức nở nụ cười rạng rỡ, mặc dù đám người Dư Mạt ở một bên không nói gì, nhưng trên gương mặt của nguyên một đám vẫn lộ ra vẻ phức tạp.
Ngay cả Hồng Tôn cũng không nhịn được mà truyên âm cho Tề Hùng.
"Đại sư huynh, sư tôn thật ác độc, hắn tính một mẻ hốt gọn toàn bộ Man thú ở Thánh địa Vân La luôn sao?"
"Suyt muốn ăn thì đừng nói gì cả."
Ngay cả Hồng Tôn cũng cho rằng chính mình không thể làm được chuyện như vậy, nhưng Vân Tiên Đài lại không hề tỏ ra áp lực mà dần dần dụ dỗ Thạch Thanh Phong không ngừng tiến về vực thẳm của người sành ăn.
Chẳng những đã ăn sạch toàn bộ Man thú cấp Hoàng của người ta mà hiện tại còn đánh chủ ý lên người của đám Man thú cấp Vương kia.