Chương 870: Lão tổ, thu tay lại đi.
Chương 870: Lão tổ, thu tay lại đi.Chương 870: Lão tổ, thu tay lại đi.
Chuong 870: Lao to, thu tay lai di.
Thạch Thanh Phong bị Vân Tiên Đài hu cho sửng sốt trong giây lát, sau đó vừa rơi vào tram tư vừa không tự chủ được mà gật đầu tán đồng.
Nếu như nói ở trong lúc mới bắt đầu thì có lẽ Thạch Thanh Phong sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại hắn đã ăn mất ba con Man thú cấp Hoàng kia rồi.
Thế nên nếu nghĩ lại, lão tử đều đã ăn mất ba con Man thú cấp Hoàng kia rồi, còn quan tâm đến vài con Man thú cấp Vương kia làm gì?
Dưới sự cám dỗ không ngừng của Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong cuối cùng cũng nặng ne gật đầu.
"Tiên Đài huynh nói đúng, ngày mai ta lại mang một con Man thú cấp Vương khác tới."
“Thạch huynh cao thượng.'
"Haha, Tiên Đài huynh không cần như thế, dù sao có nói gì thì lão phu vẫn là người hưởng lợi mà."
Ngươi xem đi, ăn của người khác, uống của người ta, nhưng ngược lại cuối cùng người ta còn phải nói lời cảm ơn với ngươi.
Nhìn thấy Thạch Thanh Phong mỉm cười và liên tục nói lời cảm ơn trước khi rời đi như vậy, khiến cho mọi người trong Thánh địa Đạo Nhất đều sợ đến ngây cả người.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, ngươi xem một chút đi, chỉ bằng dăm ba câu này thì đã khiến Thạch Thanh Phong bị lừa đến mức không thể phân biệt được đông tây nam bắc nữa.
"Sư huynh, lương tâm của ngươi không đau sao?"
Sau khi Thạch Thanh Phong rời đi, ba người Dư Mạt mang theo vẻ mặt phức tạp mà nhìn về phía Vân Tiên Đài.
Nhưng đối với cái này, Vân Tiên Đài lại cong môi giận dữ nói.
"Các ngươi đang nói cái gì vậy? Người tình ta nguyện đưa đồ vật mà còn có thể trách ta sao?"
Những gì hắn mẹ nó nói có lý đến mức làm cho đám người Dư Mạt không có cách nào có thể phản bác lại.
Liên tiếp ba ngày đều có được một bữa ăn thịnh soạn như vậy, làm cho tháng ngày trôi qua của mọi người rất thoải mái.
Hơn nữa, không chỉ có thể giải quyết được sự ham muốn trong ăn uống, mà sức mạnh của khí huyết khủng bố của Man thú cấp Hoàng kia còn làm cho tu vi của mọi người tăng lên nhanh chóng.
Mà điều này đặc biệt rõ ràng nhất đối với thế hệ trẻ tuổi như Triệu Chính Bình, Từ Kiệt và Thạch Y Y.
Đêm đó, tu vi của Triệu Chính Bình, tiếp theo đó là hơn phân nửa đệ tử thân truyền như Thẩm Tiên cũng lần lượt đột phá, sức mạnh của thân thể cũng cường thịnh hơn rất nhiều so với trước đây.
Bên phía động phủ của Thạch Y Y, nàng ta cũng giống như đám người Triệu Chính Bình mà đột phá thành công.
Cảm nhận được động tĩnh đột phá, Thạch Thanh Phong ở trong cùng một cái động phủ cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, âm thâm cảm thán nói.
"Nhìn dáng vẻ này quả thực là không uổng phí thức ăn mà."
Ngươi thấy đấy, đến tận bây giờ Thạch Thanh Phong càng ngày càng cảm thấy ăn được ba con Man thú cấp Hoàng này thực sự rất đáng giá.
Sau đó lại không chút do dự, sáng sớm ngày hôm sau Thạch Thanh Phong lại đi đến phía sau núi.
Thay vì không tiếp tục đi vào động phủ mà lại đi đến một khu vực ở sau núi chuyên nuôi dưỡng Man thú.
Chỉ có Man thú cấp Hoàng thì mới được nuôi ở trong các động phủ riêng biệt, còn các con Man thú khác được nuôi dưỡng ở khu vực tập trung.
Với sự xuất hiện của Thạch Thanh Phong, một số chấp sự chịu trách nhiệm canh gác khu vực Man thú này đã hoảng sợ ngay tại chỗ.
Bọn hắn tự nhiên biết, từ khi ba con Man thú cấp Hoàng này bị lão tổ mang ra ngoài thì đến tận lúc này vẫn chưa xác định được tung tích.
Sự việc cũng đã được báo cáo với Đại trưởng lão, nhưng Đại trưởng lão vẫn luôn bế quan, không có phản ứng gì.
Suy nghĩ một chút thì cũng phải làm như thế, bởi vì cái tên Uông Lâm này vừa mới bị đâm một cái sọt lớn như vậy, vất vả lắm mới có thể bảo vệ được một cái mạng, cho nên lúc này hắn làm sao còn dám ra ngoài nhảy nhót lung tung chứ, nhất định là đang thành thật ở yên một chỗ rồi.
Hơn nữa chuyện này còn đích thân Thạch Thanh Phong làm ra, trừ phi đầu óc Uông Lâm bị nước vào rồi, bằng không thì hắn còn lâu mới dám nhúng tay vào chuyện này.
"Lão tổ, sao ngươi lại tới đây?"
Trong lòng của bọn hắn cực kỳ không nói nên lời, nhưng có vài gã chấp sự vẫn bước tới cung kính hành lễ, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự chán ghét.
Thật giống như đang nói, lão tổ ngươi đi nhanh đi.
Nghe vậy, Thạch Thanh Phong khẽ gật đầu, giả vờ bình tĩnh.
"Lão phu chỉ tùy tiện đi dạo xung quanh thôi, các ngươi đang làm gì thì làm cái đó đi." Nói xong, Thạch Thanh Phong một mình đi vào bên trong tản bộ.
.
Thấy vậy, mấy gã chấp sự này liếc nhau một cái, sau đó một người trong số họ hỏi.
"Làm sao bây giờ?"
"Ta không biết. Đừng nói lại vì Man thú mà đến đây đấy?"
"Đi, theo dõi trước rồi nói sau."
Mấy cái gã chấp sự này không dám ngăn cản Thạch Thanh Phong, cho nên bọn họ chỉ có thể đi theo từ phía xa.
Trên đường đi, Thạch Thanh Phong đi dạo vòng quanh và đã nhìn thấy rất nhiều Man thú, nhưng bộ dạng lại có vẻ không mấy hứng thú.
Thấy vậy, mấy gã chấp sự này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không có hứng thú là tốt rồi.
Nhưng không đợi mấy người bọn họ có thể cao hứng quá lâu, Thạch Thanh Phong đang đi lang thang xung quanh lại đột nhiên hai mắt tỏa sáng, bởi vì trước mắt hắn đã xuất hiện một con Man thú cấp Vương, hơn nữa còn đang nhàn nhã ở trên bãi cỏ hóng gió.
Sau khi đã nhìn thấy con Man thú cấp Vương này, tốc độ nện bước của Thạch Thanh Phong nhanh hơn rất nhiều.
Hắn tiến lên vài bước, sau đó lại dò xét từ trên xuống dưới rồi gật đầu hài lòng.
"Không tồi, chọn ngươi đi."
Nói xong, hắn đang định dẫn con Man thú cấp Vương này đi, mấy gã chấp sự vừa mới thở phào nhẹ nhõm thấy thế thì lập tức hoảng sợ, sau đó vội vàng bước tới.
"Lão tổ, thu tay lại đi, đây chỉ là một con Man thú cấp Vương mà thôi."
"Đúng vậy đó lão tổ, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì? Ba con Man thú cấp Hoàng kia đang ở đâu?"
Mấy người lộ ra vẻ mặt đắng chát mà nói, bộ dáng ủy khuất đến mức muốn bật khóc.
Ba con Man thú cấp Hoàng bị ngươi hố đến hiện tại còn chưa rõ sống chết, cũng không có tin tức gì, vừa mới quay đầu lại là đã nhắm đến mấy con Man thú cấp Vương, lão tổ đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn giết chết Man thú sao?
Thạch Thanh Phong trước nay chưa bao giờ quan tâm đến mấy con Man thú này như vậy, hơn mười năm qua hắn sẽ không thèm để ý đến chúng.
Gần đây là đã xảy ra chuyện gì, chẳng những mỗi ngày đến đây một lần, mà mỗi lần đến còn lấy đi một con, một khi rời đi thì lập tức bạch vô âm tín.
Nói thật thì ngay cả bọn họ còn khôn biết ba con Man thú cấp Hoàng hiện không rõ còn sống hay đã chết, nhưng hiện tại đối phương còn đánh chủ ý lên Man thú cấp Vương. Mà điều này cũng làm cho mấy gã chấp sự này nghiêm túc nói chuyện, nỗi ủy khuất ở trong lòng đó cũng đã sớm bạo rạp.
Tuy nhiên, đối mặt với sự thuyết phục của nhiều người như vậy, Thạch Thanh Phong hoàn toàn không thèm để ý đến, sau khi nắm được con Man thú cấp Vương này rồi thì đi ra ngoài.
"Lão tổ, ngươi. . -"
"Chuyện này các ngươi không cần phải để ý đến, lão phu tự có tính toán."
Bộ dạng chính là hoàn toàn không thèm để ý đến mấy người, Thạch Thanh Phong cứ như vậy mà nắm đầu con Man thú cấp Vương rời đi.
Sau khi nhìn thấy Thạch Thanh Phong rời đi, mấy vị chấp sự đều lộ ra vẻ mặt cay đắng, muốn cản mà cản không được.
Trên đường đi, rất nhiều đệ tử nhìn thấy Thạch Thanh Phong lại dắt một con Man thú cấp Vương tiến vào trong động phủ tạm trú của Thánh địa Đạo Nhất như vậy, nguyên một đám đều hoàn toàn trợn tròn mắt.
Đây là chuyện gì vậy? Mỗi ngày mang theo một con Man thú tiến vào như vậy, rốt cược thì ngươi định làm gì?
Hương vị và công hiệu của Man thú cấp Vương tự nhiên không bằng Man thú cấp Hoàng, nhưng vẫn có thể được coi là một bữa tiệc lớn.
Mọi người vẫn ăn uống rất thoải mái như cũ, sau khi ăn cơm xong, lần này cũng không cần Vân Tiên Đài lên tiếng, Thạch Thanh Phong tự mình biểu thị ngày mai lại đến một con, mọi người tiếp tục được ăn.
Nghe vậy, Vân Tiên Đài cười đến mức không ngậm mồm vào được, trong khi đám người Dư Mạt và Tề Hùng đều lộ ra vẻ có chút phức tạp.
Chết tiệt, tên gia hỏa này thật sự rất biết điều, ngươi xem chưa gì hắn đã học được cách tự giác rồi.
Lại là một bữa rượu đủ cơm no, sau khi ăn một trận thoải mái thì mang theo Thạch Y Y đi, sau khi hai người rời đi, Diệp Trường Thanh cũng nhanh chóng nghỉ ngơi.
Ngày mai là ngày bắt đầu thời gian diễn ra Ngũ đại Liên minh tụ hội, mà bọn họ sẽ đến Thánh thành Vân La vào sáng sớm.
Lần này, bốn người Vân Tiên Đài đều nói là muốn đi cùng, nói là muốn bảo vệ sự an toàn cho Diệp Trường Thanh.
Có sự tồn tại của bốn tên Đại Đế ở bên cạnh, Diệp Trường Thanh cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Sau đó là chìm vào giấc ngủ sớm và vừa rạng sáng ngày thứ hai đã tỉnh lại với tinh thần sảng khoái.
Cùng lúc đó, bên trong Thánh Thành Vân La, ngày hôm nay bên trong Thánh Thành Vân La cũng vô cùng náo nhiệt, rất nhiều tu sĩ đều đang lần lượt hướng về vị trí trung tâm thành mà chạy tới, hiển nhiên là muốn tận mắt nhìn thấy cường giả của Ngũ đại Liên minh. Nếu có thể làm quen với một hoặc hai người trong số đó thì càng tốt.