Chương 872: Cái này còn không phải là bệnh kén ăn sao?
Chương 872: Cái này còn không phải là bệnh kén ăn sao?Chương 872: Cái này còn không phải là bệnh kén ăn sao?
Chương 872: Cái này còn không phải là bệnh kén ăn sao?
"Phải hay không phải, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao."
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Mộng Hồi Xuân, Trúc Thanh cười nói.
"Có vẻ như ngươi đã sớm có sự chuẩn bị."
"Chẳng lẽ ngươi không có?"
Trong lúc nói chuyện, Mộng Hồi Xuân nhàn nhạt lườm Trúc Thanh một cái, sau đó cả hai đều khẽ mỉm cười.
Đối với những nhân vật cấp lão tổ như bọn họ, lần này bọn họ đích thân đến tham dự Ngũ đại Liên minh tụ hội chỉ với một mục đích duy nhất, đó chính là Diệp Trường Thanh.
Cho nên tự nhiên sẽ có sự chuẩn bị.
Trong khi đang nói chuyện, ở một bên khác, Liên minh Khí Sư và Liên minh Trận Pháp Sư cũng lần lượt đi đến.
Lão tổ của hai đại Liên minh cũng đích thân đến, sau khi chào hỏi với Mộng Hồi Xuân và Trúc Thanh, mọi người cũng bắt đầu vừa trò chuyện vừa chờ đợi.
Về phần chờ đợi ai, đương nhiên là đang chờ Liên minh Linh Trù rồi.
Trong khi chờ đợi, các tu sĩ có tư cách được mời cũng chủ động đến nói chuyện với chúng vị đại sư.
"Trân lão, đã lâu không gặp."
"Lý trưởng lão, đây là một phần Tuyết Liên ngàn năm, xem như là một chút tâm ý nho nhỏ."
Tất cả các tu sĩ đều tỏ ra rất nhiệt tình mà đối đãi với chư vị đại sư.
Điều này cũng bình thường, ai cũng không phải là kẻ ngốc, nếu như không cần thiết thì làm gì có người nào sẽ vô duyên vô cớ đi đắc tội những đại sư này chứ?
Ngày sau sẽ luôn có một thời điểm nào đó mà ngươi có thể nhờ đến sự giúp đỡ của ai đó, cho nên nếu lúc này tạo mối quan hệ tốt một chút thì chính là trăm điều lợi mà không một điều hại.
Bên trong Vân Mộng đình hiện ra một mảnh cảnh tượng náo nhiệt, bầu không khí ấm áp lại bình thản, không có một chút căng thẳng nào.
Trong khi mọi người đang trò chuyện, đám người của Liên minh Linh Trù cuối cùng cũng đã đến.
Khi những người từ Liên minh Linh Trù đến, tiếng nói chuyện ở trong đình viện cũng dừng lại, đồng thời ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía chỗ đình đài mà Liên minh Linh Trù tọa lạc.
Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm một vòng, vẫn không có phát hiện ra bóng người của Diệp Trường Thanh. Lúc này, minh chủ của Liên minh Đan Sư là người lên tiếng trước.
"Không biết vị Cơm Tổ của Liên minh Linh Trù các ngươi đang ở đâu?"
"Cơm Tổ đại nhân sẽ đến đây sớm thôi."
Nghe vậy, một vị minh chủ của Liên minh Linh Trù mở miệng trả trả lời.
Biết Diệp Trường Thanh còn chưa tới, có người lập tức nhỏ giọng thì thầm nói.
"Cơm Tổ này khá kiêu ngạo, bắt tất cả mọi người chờ đợi hắn như thế"
"Ai nói không phải đâu, dù sao người ta cũng là tâm điểm của Ngũ đại Liên minh tụ hội lần này, không thấy ngay cả Liên minh Đan Sư cũng tự mình tới sao."
"Đúng vậy, chỉ sợ là sợ đứng càng cao thì té càng nặng thôi."
Có một số người nhỏ giọng nói lời cay nghiệt, nhưng cũng không để mọi người phải đợi lâu, ước chừng khoảng mười lăm phút sau, Diệp Trường Thanh đồng hành với bốn người Vân Tiên Đài và Dư Mạt cuối cùng cũng đến Vân Mộng đình.
Chủ yếu là vì không thể trì làm hoãn việc ăn sáng được.
Nhìn thấy mọi người đều đã tới đây, Diệp Trường Thanh chủ động chấp tay với mọi người.
"Vấn bối Diệp Trường Thanh, bái kiến chư vị."
Lễ nghi cơ bản vẫn phải có, mà đây cũng là tu dưỡng cơ bản của một người.
Với sự xuất hiện của Diệp Trường Thanh, ánh mắt của mọi người có mặt đều tràn đầy sự dò xét.
Tuy rằng đã sớm nghe vị Cơm Tổ này của Liên minh Linh Trù còn rất trẻ, nhưng khi chánh thức tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người vẫn không khỏi sững sờ như cũ, cái người này cũng trẻ quá mức rồi?
Trẻ hơn rất nhiều so với dự kiến, một người như vậy thực sự có thể trở thành Thánh tổ sao?
Sau đó lại nhìn ve phía đám người Mộng Hồi Xuân, Trúc Thanh, có người nào không phải tóc mai điểm bạc, có người nào không phải đã trải qua tuế nguyệt lắng đọng, sau đó mới bước từng bước một đi đến hiện tại.
Nhưng Diệp Trường Thanh ở trước mặt đây, ngươi xác định hắn thật sự là Linh Trù Sư cấp Thánh chứ?
Ngay cả khi hắn bắt đầu xào rau từ trong bụng mẹ thì cũng không có khả năng ở trong cái tuổi này mà đạt tới cấp Thánh được.
Diệp Trường Thanh tự nhiên không biết mọi người đang nghĩ gì, nhưng bản thân hắn là một người chơi gian lận, cho nên những người này hiểu cái lông gà gì.
Sau khi chủ động chào hỏi, Diệp Trường Thanh dẫn bốn người Vân Tiên Đài tới đình đài của Liên minh Linh Trù, mà một đám linh trù sư đều ào ào đứng dậy hành lễ.
"Bái kiến Cơm Tổ." Nghe vậy, khoe miệng của Diệp Trường Thanh giật giật một cái, cũng nhanh chóng ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Có mhiều người như vậy, hô lớn tiếng như thế làm gì?
Hắn vừa ngồi xuống nhấp một ngụm trà thì bên phía Liên minh Đan Sư đã truyên đến một giọng nói.
"Sớm đã nghe đến danh Cơm Tổ ngươi, nhưng hôm nay gặp mặt, lão phu mới biết cái gì được gọi là anh hùng xuất thiếu niên. Ở độ tuổi trẻ như vậy mà đã có thể trở thành một bị Linh Trù Sư cấp Thánh xưa nay chưa từng có, quả thực là khiến người ta chấn kinh, thậm chí còn mang lại cho người ta một cảm giác lừa dối."
Thanh âm rất bình thản, nhưng ý tứ trong lời nói đó lại rất rõ ràng, cũng chính là ta không tin ngươi thật sự có năng lực trở thành một vị Linh Trù Sư cấp Thánh.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh nhìn thoáng qua cái tên Mộng Hồi Xuân đang nói chuyện kia, con hàng này là ai vậy? Không biết.
Thấy vậy, một tên Minh chủ ở bên cạnh thấp giọng giới thiệu cho Diệp Trường Thanh nghe một lần, hóa ra tên đó là Dược Tổ của Liên minh Đan Sư.
"Thì ra là Mạnh tiên bối. Nếu tiền bối đã nói như vậy, vậy van bối cả gan hỏi một câu, ngươi tính chỉ giáo ta thế nào?"
Nói xong, Diệp Trường Thanh cũng không thèm nói nhảm, không phải không tin sao, trực tiếp nói thẳng ra đi là được, nói ra mấy cái thứ này thì có ý nghĩa gì.
Bị người khác nghi ngờ và bị người thăm dò như vậy, Diệp Trường Thanh trước đó cũng đã đoán được tình huống này.
Vì vậy, đối mặt với cục diện trước mắt, cư nhiên là không có chút nào ngoài ý muốn.
Mộng Hồi Xuân nghe Diệp Trường Thanh đáp lời như vậy thì cũng có chút kinh ngạc, có thể thẳng thắn như vậy, tựa hồ rất tự tin vào chính mình.
Không chỉ có hắn mà ngay cả đám người Trúc Thanh và những người khác trong Tam đại Liên minh khác cũng đều như vậy, càng thêm mong đợi về màn phát triển tiếp theo.
"Haha, một người sảng khoái như Diệp tiểu hữu quả nhiên sảng khoái nhanh nhẹn. Vậy thì tốt, lão phu chỉ muốn nói, trước đó vài ngày, Liên minh Đan Sư của ta tình cờ gặp phải đồng loạt bệnh nhân kỳ lạ, từ đầu đến cuối đều không có đầu mối, không biết Diệp tiểu hữu có thể giải thích nghi hoặc này được hay không?”
Nói xong, không đợi Diệp Trường Thanh trả lời, Mộng Hồi Xuân liếc mắt một cái, một tên trưởng lão của Liên minh Đan Sư đã mang theo một tên hán tử trung niên gây như que củi đi đến.
Thân hình của tên hán tử này gầy gò cùng cực, thậm chí chỉ cần nhìn qua cũng đều khiến cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị. Toàn bộ phần má bị hõm xuống, dường như đều có thể nhìn thấy rõ đường nét của xương qua da.
Vừa nhìn thấy hán tử trung niên này, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, sau đó bắt đầu thấp giọng nói.
"Đây có phải là do bị quỷ khí ăn mòn gây ra không?"
"Không đúng, hoàn toàn không cảm nhận được quỷ khí?"
"Vậy bị trúng độc không?”
"Nhưng nhìn sắc mặt của hắn, ngoại trừ xanh xao yếu ớt ra thì cũng không có dấu hiệu trúng độc.
Thật là một căn bệnh kỳ lạ, mà lúc này Mộng Hồi Xuân cũng nói với Diệp Trường Thanh.
"Thực không dám giấu giếm, Liên minh Đan Sư chúng ta đã chẩn đoán và chữa trị cho người này, nhưng thủy chung vẫn không có cách nào có thể xác định được nguyên nhân gây bệnh. Ở trong cơ thể của hắn cũng không có quỷ khí tồn tại, cũng không có hiện tượng bị trúng độc, nhưng miệng lưỡi lại không cảm nhận được mùi vị hay ăn được bất cứ thứ gì, chỉ cần uống một tách trà thôi mà cũng khiến hắn nôn mửa, cơ thể sụt cân từng ngày..."
Mộng Hồi Xuân cũng không giấu giếm gì, thành thật giới thiệu trong một lần về tình huống chi tiết của người hán tử trung niên này với Diệp Trường Thanh, cuối cùng còn mời Diệp Trường Thanh có thể tự mình ra mặt chẩn bệnh một phen.
"Diệp tiểu hữu cũng có thể tự mình ra tay chẩn bệnh cho hắn. Liên minh Đan Sư chúng ta không có manh mối gì về người này, không biết liệu dùng phương pháp của Linh Trù có thể chữa khỏi cho hắn hay không."
Bên ngoài đồn đoán rằng bữa cơm do Cơm Tổ chế tạo có tác dụng tương đương với đan dược của Luyện Đan Sư bọn họ, cho nên hiện giờ hắn cũng muốn xem liệu Diệp Trường Thanh có thể chữa khỏi bệnh cho tên hán tử trung niên này hay không.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong những lời mà cái tên Mộng Hồi Xuân nói, sắc mặt của Diệp Trường Thanh ở phía bên kia cũng đã sớm trở nên vô cùng kỳ lạ.
Ánh mắt nghi hoặc mà nhìn về phía cái tên hán tử gầy như que củi kia, sau đó tự mình lẩm bẩm một mình.
"Đây không phải là chứng biếng ăn sao? Có cần phải nói cao ngạo như vậy không?"