Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 183 - Chương 873: Một Bát Cháo Trắng Là Đã Chữa Khỏi Bệnh?

Chương 873: Một bát cháo trắng là đã chữa khỏi bệnh? Chương 873: Một bát cháo trắng là đã chữa khỏi bệnh?Chương 873: Một bát cháo trắng là đã chữa khỏi bệnh?

Chương 873: Một bát cháo trắng là đã chữa khỏi bệnh?

Những gì mà Mộng Hồi Xuân nói phải gọi là vô cùng kì diệu, nghe vào giống như một căn bệnh nan y thiên cổ vậy.

Ít nhất là đông đảo tu sĩ ở xung quanh hắn, bao gồm cả một đám Linh Trù Sư của Liên minh Linh Trù cũng đều bị hắn hù cho choáng váng cả lên.

"Này, dưới gầm trời này còn có một căn bệnh lạ như vậy sao?”

"Không phải bị quỷ khí xâm nhập, cũng không có dấu hiệu trúng độc, nhưng là đồ ăn bị mất vị, ăn gì ói đó. Thật là một loại bệnh kỳ quái.'

"Khó trách ngay cả Liên minh Đan Sư cũng không thể chữa khỏi cho hắn. Không biết Cơm Tổ có thể làm được hay không."

"Không thể nào, ngay cả Đan Sư cũng không thể làm được, vậy thì Cơm Tổ càng không thể làm được.

"Cơm Tổ, căn bệnh này rất kỳ quái, ngươi phải cẩn thận."

"Đúng đấy, đây rõ ràng là quỷ tích của Liên minh Đan Sư."

"Rõ rang là có sự chuẩn bị."

Mọi người đang nghị luận sôi nổi, thậm chí một đám Linh Trù Sư càng không nhịn được mà thấp giọng nhắc nhở.

Tuy nhiên, Diệp Trường Thanh lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái mà nhìn vê phía Mộng Hồi Xuân rồi nói.

"Không biết liệu ta có thể đến hỏi trực tiếp một chút được hay không?”

"Đó là điều đương nhiên, Diệp Tiểu Hữu cứ hỏi là được."

Mặc dù nghe có vẻ là bệnh chán ăn nhưng Diệp Trường Thanh vẫn muốn định tự mình xác nhận.

Sau khi ra lệnh cho người mang hán tử trung niên vào trong đình đài, sau đó Diệp Trường Thanh dùng linh lực kiểm tra thân thể của tên hán tử này trước.

Quả thực, đúng như Mộng Hồi Xuân đã nói, không có dấu hiệu quỷ khí xâm nhập vào cơ thể, cũng không có dấu hiệu bị trúng độc.

Ngay sau đó, Diệp Trường Thanh tùy ý hỏi.

"Ngươi ăn cái gì cũng đều nôn ra hết sao?"

"Bẩm đại nhân, đúng thế."

"Lúc ngửi mùi thức ăn thì có cảm giác thế nào?"

"Ừm... cái này..." "Cứ nói thẳng là được."

"Buồn nôn, muốn ói."

Được rồi, nghe được lời này, Diệp Trường Thanh đã xác định rồi.

Trước đây con hàng này vẫn luôn ở bên trong Liên minh Đan Sư, cho nên những bữa ăn do Liên minh Đan Sư chuẩn bị cho hắn đương nhiên là không tệ.

Thân là một người bình thường sống ở tâng thấp nhất, không có bất kỳ tu vi nào, cho nên tên hán tử trung niên này tự nhiên không dám nói ra sự thật.

Bằng không Liên minh Đan Sư đã không hảo tâm chuẩn bị bữa ăn cho ngươi, ngươi lại nói mình buồn nôn muốn ói, đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Mọi dấu hiệu không có cái nào ngoại lệ đều cho thấy tên hán tử trung niên này mắc chứng biếng ăn.

Mắt thấy Diệp Trường Thanh đã thu hồi linh lực, Mộng Hồi Xuân hỏi.

"Như thế nào, Tiểu Hữu Diệp đã phát hiện ra đầu mối gì rồi."

"Có một ít, có điều bệnh này của hắn cần phải tĩnh dưỡng."

Hả?

"Ý của Diệp Tiểu Hữu là trong thời gian ngắn sẽ nhìn không ra thay đổi sao?"

Mộng Hồi Xuân cau mày, không phải rõ ràng là muốn lừa gạt cho qua sao.

Tĩnh dưỡng gì? Tĩnh dưỡng trong thời gian bao lâu? Đến lúc đó ai có thể chứng kiến? Cho dù hán tử trung niên này có chết rồi thì cũng không ai biết.

Sau khi nghe Diệp Trường Thanh nói xong, phản ứng đầu tiên của Mộng Hồi Xuân chính là hắn muốn trì hoãn thời gian.

Thế mà một giây sau, chỉ thấy Diệp Trường Thanh lắc đầu nói.

"Ý của ta là nếu muốn chữa khỏi bệnh hoàn toàn thì cần phải tu dưỡng một khoảng thời gian, nhưng nếu muốn thấy hiệu quả thì chỉ cần một bữa ăn là đủ."

Hả?

Lời này vừa nói ra, Mộng Hồi Xuân lại lại ngây ngẩn cả người, sau đó lại đưa ánh mắt u oán mà nhìn về phía Diệp Trường Thanh, lúc nói chuyện tiểu tử ngươi có thể nói xong trong một lần được không, làm như thế có biết tim của người ta bịch bịch rớt mất không.

"Vậy xin mời Diệp tiểu hữu giúp chúng ta mở mang kiến thức."

Giọng điệu cũng tràn ngập sự u oán.

Đối với cái này, Diệp Trường Thanh cũng không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng hắn chỉ cảm thấy lão nhân này có vấn đề, ta mịa nó cũng không quen biết gì ngươi, vậy tại sao ngươi lại làm ra hành động giống như một oán phụ vậy? Rất nhiều tu sĩ có mặt cũng nghe được Diệp Trường Thanh nói là có thể trị bệnh, trong lúc nhất thời mọi người đều bắt đầu mong chờ.

Liệu vị Cơm Tổ này có nghịch thiên như trong lời đồn không?

Lúc này vừa hay là một cơ hội tốt, nếu như Diệp Trường Thanh có thể ở trước mặt mọi người chữa khỏi cho cái người mà ngay cả Mộng Hồi Xuân cũng trị liệu không hết, vậy từ đó chứng minh tin đồn không phải là không có lửa thì làm sao có khói, ở trong người của Diệp Trường Thanh quả thực là có bản lĩnh thực sự.

Đồng thời cũng đã chứng minh, đồ ăn do Linh Trù Sư cấp Thánh nấu ra có hiệu quả cao hơn rất nhiều so với Linh Trù Sư cấp chín, thậm chí có thể nói là giữa hai bên có sự chênh lệch về chất, hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Sau đó lại phân phó cho một vị minh chủ ở một bên chuẩn bị những thứ như nồi, bát, chảo và bếp giúp cho hắn.

Linh Trù Sư ở Trung châu đều có một cái bếp lò di động đặc biệt.

Thực chất thì nó cũng chỉ là một cái bếp lò được cất vào bên trong không gian giới chỉ.

Chỉ cân không phải là vật sống, đừng nói là một cái bếp lò, cho dù muốn dựng một ngôi nhà ở trong đó cũng có thể, miễn là không có vật sống.

Sau khi nghe được phân phó của Diệp Trường Thanh, Liên minh Linh Trù nhanh chóng chuẩn bị xong những thứ cần thiết.

Các tu sĩ ở xung quanh cũng mắt không chớp mà theo dõi, không muốn bỏ lỡ bất kỳ quá trình nào.

"Cơm Tổ, không biết nên dùng nguyên liệu gì cho món này?”

Đương nhiên, Linh Trù Sư cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp của Linh Trù Sư, Linh thực cũng là phương pháp của Linh Trù Sư.

Nghe vậy, Diệp Trường Thanh đáp lại.

"Một nắm gạo linh, một bát nước linh tuyền."

"Ừm, được."

Nghe thấy lời này của Diệp Trường Thanh, vị minh chủ này lập tức gật đầu, sau đó vẫn đứng ở chỗ đó chờ đợi, nhưng chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy Diệp Trường Thanh lên tiếng, khiến cho vị Minh chủ này cảm thấy nghi hoặc nói.

"Sau đó thì sao?"

"Hết rồi."

"Hết rồi?"

Nghe vậy, vị Minh chủ này còn còn cho là mình nghe lầm, chỉ cần một nắm gạo và một bát nước là có thể chữa trị cho bệnh nhân này sao? Không đùa đấy chứ? "Mang đến đây là được."

Minh chủ thấy vậy thì không còn cách nào khác đành phải làm theo yêu cầu của Diệp Trường Thanh, mang tới một bát nước linh tuyên và một nắm gạo linh.

Sau đó, Diệp Trường Thanh cong ngón búng ra, Xích Dương Thiên Diễm lập tức tiến vào trong bếp lò.

Nhìn thấy Xích Dương Thiên Viêm, ánh mắt của bọn người Mộng Hồi Xuân và Trúc Thanh lập tức sáng lên.

"Quả nhiên là Xích Dương Thiên Diễm."

"Liên minh Linh Trù thực sự đã giao Xích Dương Thiên Viêm cho tiểu tử này."

"Qủa nhiên tin đồn là sự thật."

Đương nhiên mọi người đều cảm thấy không xa lạ gì đối với bài danh vị trí thứ mười của Xích Dương Thiên Viêm đứng trong đầu bản nguyên linh hỏa, nếu nói trắng ra thì bọn họ đã từng thèm muốn nó.

Bởi vì thứ này là một đồ tốt thực sự.

Đáng tiếc, Liên minh Linh Trù vẫn luôn coi nó là bảo bối, sống chết không chịu buông tay.

Nhưng bây giờ, nó lại ở trong tay Diệp Trường Thanh.

Sau cú sốc, ánh mắt của mọi người cũng vừa quay về về phía trong nồi, sau đó sững sờ trong giây lát.

"Cái này là cái gì?"

"Cháo gạo trắng?"

了ua nhau sao?”

Chỉ thấy Diệp Trường Thanh đang không nhanh không chậm nấu một nồi cháo gạo trắng đơn giản ở trong nồi.

Cái này đừng nói là mỹ vị gì, cho dù bản thân ngươi chỉ là một tên phàm nhân thôi, nhưng phàm là những người có chút tài sản thì cũng khó có khả năng sẽ ăn cái đồ chơi này.

Trên dưới Liên minh Đan Sư người ta, thậm chí là ngay cả Dược Tổ cũng không thể chữa khỏi căn bệnh quái lạ này, nhưng bây giờ ngươi chỉ cần nấu một bát cháo gạo trắng là có thể chữa khỏi sao?

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, nhất thời không biết phải nói gì.

Hồ nháo, đây quả thực là đang hồ nháo mà.

Nhưng đúng lúc mọi người đang nghĩ vậy, tên hán tử trung niên vốn có vẻ mặt ủ mày chau lại đột nhiên như bị thứ gì đó kích thích.

Hắn vừa trừu động cái mũi vừa tiến lại gân cái nồi của Diệp Trường Thanh, một mặt hưởng thụ nói. "Thơm quá."

Hả?

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều chết lặng, đây là cái thứ đồ chơi gì vậy.

Đặc biệt là một đám Luyện Đan Sư của Liên minh Đan Sư, con hàng này mịa nó không phải là có vấn đề gì chứ?

Trước đó khi còn ở trong Liên minh, bọn họ mỗi ngày đều cho con hàng này ăn cá lớn và thịt theo nhiêu cách khác nhau, nhưng mỗi một lần đều chỉ ăn có một chút không nói, ngay cả vẻ mặt còn lộ ra sự thống khổ cực kỳ, lại mỗi một lần vừa ăn xong là sẽ chuyển tay nôn ra hết.

Hiện tại, ngươi mẹ nó chỉ vì một bát cháo trắng mà lại nói cho ta biết là thơm quá sao?

"Hừ, tên nhà quê này, ta nghĩ cả đời này của hắn cũng có thể ăn mấy cái món như thế này thôi.

Một vị trưởng lão của Liên minh Đan Sư lộ ra vẻ mặt không vui, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Bình Luận (0)
Comment