Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 184 - Chương 874: Đến Bệnh Nhân Cũng Phải Cướp

Chương 874: Đến bệnh nhân cũng phải cướp Chương 874: Đến bệnh nhân cũng phải cướpChương 874: Đến bệnh nhân cũng phải cướp

Chương 874: Đến bệnh nhân cũng phải cướp

Hai mắt của cái tên hán tử trung niên này phát sáng mà nhìn về phía cháo gạo trắng ở trong nồi, như thể đã nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc nào đó.

Động thái của hắn cũng khiến cho không ít Luyện Đan Sư trong Liên minh Đan Sư cảm thấy rất bất mãn.

Lúc trước, vì để có thể chữa trị cho cái tên hán tử trung niên này, hàng ngày người của Liên minh Đan Sư không chỉ cung cấp những thứ như đan dược mà còn phải hầu hạ bữa ăn mỗi này cũng đều là thịt cá.

Nhưng con hàng này thì sao, hiện tại thế mà vừa nhìn thấy nồi cháo trắng mà đã lộ ra dáng vẻ nhịn không được chảy xuống một ngụm nước miếng.

Cái này mẹ nó không phải là cố ý khiến người ta cảm thấy buồn nôn sao?

Chẳng lẽ thịt cá do Liên minh Đan Sư chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng không bằng một bát cháo trắng sao?

Cho dù đối phương có là Linh Trù Sư thì cũng đâu cần phải đến mức như thế.

Bởi vì cháo gạo trắng có vị thanh đạm, cho nên cũng không truyền tới bất cứ mùi thơm nào.

Vì vậy, đông đảo tu sĩ có ở trong viện đều không ngửi thấy mùi gì, lại thêm việc Diệp Trường Thanh chỉ nấu một nồi cháo trắng đơn giản mà không thêm bất kỳ gia vị nào, cho nên chỉ có đám người của Liên minh Linh Trù ở trên gác lâu mới có thể ngửi thấy mùi thơm này.

Lúc này, không chỉ hán tử trung niên mà ánh mắt của cả đám người Vân Tiên Đài, Dư Mạt và một đám Linh Trù Sư đi cùng đều đang gắt gao nhìn chằm chằm vào món cháo trắng như tuyết ở trong nồi lớn.

"Mặc dù không có mùi hương gì nhưng trông có vẻ ăn ngon lắm."

Vân Tiên Đài nuốt nước bọt và thì thào nói ra.

Không bao lâu sau, cháo trắng cũng đã được nấu xong, Diệp Trường Thanh bưng tới một cái bát nhỏ, sau đó múc một bát cho Hán tử trung niên, vừa cười vừa nói.

"Ngươi đói bụng đã lâu, một lần cũng không nên ăn quá nhiều, càng không thể quá mức đầy mỡ. Cần phải từ từ hồi phục, cho nên ăn thử món cháo trắng này trước đi."

Cũng vì cân nhắc đến điểm này mà Diệp Trường Thanh mới đi nấu cháo trắng thay vì làm mấy các món thịt cá quá mức đầy mỡ kia.

Nghe vậy, Hán tử trung niên gật đầu cảm ơn liên tục, sau đó hăng hái nhận lấy bát cháo trắng, cũng không cần suy nghĩ gì nhiều mà nhấp một ngụm.

Hương vị rất thanh đạm, vừa nuốt xuống một ngụm thì ở trong miệng đã tràn ngập hương thơm.

Một bát cháo trắng đơn giản, nhưng ở trong mắt của Hán tử trung niên mà nói, quả thực là một mỹ vị cực hạn ngon nhất ở dưới gầm trời này.

Ngay cả thịt cá ở trong Liên minh Đan Sư cũng không thể so sánh được, nói đúng hơn là hoàn toàn không có khả năng so sánh được.

"Hô, ngon quá. Ngon hơn mấy món trước nhiều."

Hán tử trung niên cảm thán nói, ở một bên khác, bốn người Vân Tiên Đài cũng không nhịn được nữa, ào ào tiến tới góp mặt, sau đó cười nói.

"Này, Trường Thanh tiểu tử, cũng cho lão phu một bát ăn thử đi."

"Được."

Khẩu phần khá lớn, hơn nữa cái tên Hán tử trung niên này cũng không nên ăn quá nhiều, vì vậy mà Diệp Trường Thanh mỉm cười gật đầu và múc bát cho đám người Vân Tiên Đài.

Nhưng sau khi nhìn thấy tình cảnh này, cái tên hán tử trung niên này rõ ràng là đang cảm thấy rất gấp gáp.

Bản thân hắn là bệnh nhân, cho nên thứ này không phải là nên chuẩn bị cho một mình hắn sao?

Lúc này cũng không đoái hoài tới việc bị bỏng miệng, vội vàng uống hết cháo ở trong bát rồi lao về phía trước.

“Tiên sư lại cho ta thêm một bát nữa."

“Nhanh như vậy sao?"

Nhìn thấy đáy bát trống rỗng, Diệp Trường Thanh sửng sốt, e rằng còn không chưa tới mười hơi thở thì đã xong rôi sao? Miệng của ngươi không nóng sao?

Đang khi nói chuyện, đám người Vân Tiên Đài cũng đã uống xong bát của mình, nhưng nhìn thấy bọn họ lại cầm thìa lên, hán tử trung niên lập tức trở nên lo lắng.

"Tiên sư, sao các ngươi lại có thể đi cướp đồ của bệnh nhân chứ?”

Cái đồ chơi này ăn quá ngon, ngay cả hán tử trung niên này cũng là một tên đại phú giàu có ở thế tục, cũng đã từng nếm qua không ít sơn hào hải vị.

Nhưng so với bát cháo trắng vô cùng đơn giản ở trước mặt này thì tất cả những thứ đó chỉ là cẩu thí.

Lúc này, trong lòng của cái tên hán tử trung niên vẫn đang còn đang cảm thán, chẳng lẽ đây chính là món ăn mà tiên sư thường hay ăn sao, thật sự là hâm mộ vô cùng.

Cho nên vừa nhìn thấy bọn người Vân Tiên Đài đang thêm một bát nữa, khiến cho cái tên hán tử trung niên này làm gì còn chỗ nào có thể nhịn được nữa, sau đó lập tức trở nên lo lắng ngay tại chỗ.

Hắn vội vàng mở miệng nói, nhưng ngay khi Vân Tiên Đài nghe vậy thì múc cháo trắng vừa giận dữ trả lời. "Đi đi, đi đi. Vừa rồi Trường Thanh tiểu tử mới nói thể chất của ngươi không thích hợp ăn nhiều, ăn một bát là được rồi."

"Ta... ai nói, ta vẫn ăn được."

"Ăn cái rắm."

Vì một bát cháo trắng, Hán tử trung niên này lại có lá gan giành ăn với mấy người Vân Tiên Đài.

Cũng may là đám người Vân Tiên Đài căn bản không để ý tới Hán tử trung niên này, bằng không mà nói, đoán không chừng chỉ tùy tiện bằng một cái ý niệm ở trong đầu thôi thì cũng đã đủ để oanh sát tên này ngay tại chỗ rồi.

Cuối cùng, vẫn là Diệp Trường Thanh làm ra quyết định, lại đưa cho cái tên hán tử trung niên này thêm một bát nữa.

Nhưng đây cũng là giới hạn, thời gian dài như vậy không có ăn uống gì, hai bát cháo trắng cũng tương đương nhau, nếu lại ăn nhiều thì chính là có hại nhiều hơn được lợi.

Ở bên phía trong đình đài của Liên minh Linh Trù đang cực kỳ náo nhiệt, nhưng những nơi còn lại ở trong đình viện lại thực sự rơi vào trong một mảnh trầm lặng.

Đông đảo tu sĩ nhìn về phía cái tên hán tử trung niên đang từng ngụm lớn uống cháo kia thì nhất thời đều lâm vào ngũ vị tạp trần.

Đặc biệt là trong đình đài của Liên minh Đan Sư, vào lúc này một đám Luyện Đan Sư do Mộng Hồi Xuân dẫn đầu chỉ cảm thấy đủ kiểu cảm giác khó chịu.

Tên chó chết này, ngươi mẹ nó chỉ vì một bát cháo trắng lại ngon như vậy? Tại sao trước đây ngươi không kêu muốn ăn đi?

"Tên phàm nhân đáng chết."

"Đây là một tên ngốc chưa bao giờ ăn đồ ăn ngon."

"Không đúng, nghe nói người này lúc còn ở thế tục là một kẻ không thiếu tiền, hẳn là không nên đến mức như thế."

"Vậy chính là một tên đầu óc có bệnh."

"Hiện tại làm sao xử lý?"

"Ta làm gì biết phải xử lý làm sao?"

Đánh giá từ tình hình hiện tại, rõ ràng Diệp Trường Thanh đã thực sự chữa khỏi bệnh cho cái tên hán tử trung niên này.

Sau một bát cháo trắng, nước da của con hàng này đã được cải thiện rõ rệt.

Suy cho cùng, dưới tay nghề của Diệp Trường Thanh, ngay cả một bát cháo trắng đơn giản cũng có tác dụng vô cùng mạnh mẽ.

Có lẽ đối với những tu sĩ như Vân Tiên Đài nhìn không ra cái gì, nhưng đối với một tên hán tử trung niên không có chút tu vi nào mà nói thì hiệu quả của nó sẽ vô cùng rõ ràng.

Sau hai bát cháo đi xuống, cái tên hán tử trung niên này không chỉ cảm thấy cơ thể khỏe mạnh hơn mà ngay cả thanh âm nói chuyện cũng to hơn rất nhiều.

"Cái này thật sự là đã chữa khỏi rồi sao?"

"Có vẻ như vậy. Vậy thì những tin đồn đó có lẽ không còn là giả nữa."

"Đúng vậy. Ngay cả Liên minh Đan Sư cũng không thể chữa khỏi bệnh chứng, nhưng Cơm Tổ vừa xuất thủ là đã giải quyết nó dễ dàng như vậy."

"Hiện giờ chỉ còn phụ thuộc vào việc Liên minh Đan Sư sẽ kết thúc như thế nào thôi."

"Ừ, ngươi không thấy sắc mặt của bọn họ không rất khó coi không."

Đông đảo tu sĩ mang theo sắc mặt kỳ lạ mà nhìn qua đảo qua ở trên người của đám Liên minh Linh Trù và Liên minh Đan Sư.

Một đám Linh Trù Sư của Liên minh Linh Trù đương nhiên là vui mừng khôn xiết, cao hứng đến mức không thể ngậm miệng lại được.

Mặt khác, nhìn vào Liên minh Đan Sư, nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm, như thể chết cha chết mẹ rồi vậy, thậm chí tâm lý càng buồn bực không thôi.

Kết quả này chắc chắn không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng quan trọng đối với Liên minh Đan Sư.

Nhưng đúng lúc này, Mộng Hồi Xuân lại lên tiếng.

"Đầu làm sao vậy, vốn là để thăm dò thôi, cho dù kết quả thế nào thì có quan trọng gì?"

Sắc mặt Mộng Hồi Xuân lại tỏ ra rất bình tĩnh, tựa hồ cũng không để ý chút nào.

Liên minh Đan Sư bọn họ cũng không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà trên mặt không thấy ánh sáng.

Diệp Trường Thanh đã chữa khỏi bệnh cho hán tử trung niên kia, chỉ có thể nói là bản thân hắn thật sự có bản lĩnh này, mà những lời đồn thổi đó cũng không phải là không có căn cứ.

Suy cho cùng, mục đích của Liên minh Đan Sư cũng đã đạt được, kể từ đó, điều cần cân nhắc chính là thái độ sau này của bọn họ đối với Liên minh Linh Trù.

Chắc chắn không thể giống như trước, Liên minh Linh Trù hiện tại thực sự là đang trên đà quật khởi.

Hơn nữa, một khi sự việc của ngày hôm nay lan rộng, ước tính sẽ ngày càng có nhiều người tim tới Liên minh Linh Trù.

E rằng địa vị của Linh Trù Sư cũng sẽ được nâng cao rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment