Chương 879: Lần thứ nhất bế quan
Chương 879: Lần thứ nhất bế quanChương 879: Lần thứ nhất bế quan
Chương 879: Lần thứ nhất bế quan
Những người từng nếm qua lương khô thì đều miệng khen không dứt mùi vị của nó, cho nên rất nhiều tu sĩ nghe xong thì cũng muốn ăn thử một miếng.
Bọn họ cũng muốn xem thứ đó rốt cuộc là tuyệt vị nhân gian gì mà lại được nhiều người khen ngợi đến tận trời như thế.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cái thứ đồ chơi này chính là cho dù ngươi có tiên thì cũng mua không được.
Để có được một hộp lương thực khô, những tu sĩ không thiếu tiền đó có thể nói là đã dùng đủ mọi thử đoạn, thử đủ mọi cách.
Thật đáng tiếc là số lượng người có thể thành công trong việc mua được lương khô này ít càng thêm ít.
Nhưng cho dù chỉ có một hai người thành công, sau khi nếm thử mùi vị của lương khô cũng sẽ càng kinh động như gặp thiên nhân.
Điều này đã đẩy lương khô của Liên minh Linh Trù lên một tâm cao mới.
Giờ đây, một đám Linh Trù Sư của Liên minh Linh Trù đã hoàn toàn trở thành bánh trái thơm ngon được yêu thích ở trong mắt của đông đảo các tu sĩ.
Bọn họ không có cách nào có thể tiếp cận được Diệp Trường Thanh, cho nên nếu muốn mua được lương khô thì nơi duy nhất có thể làm là Liên minh Linh Trù.
Mà điều này cũng đã được xác thực, đúng là rất nhiều Linh Trù Sư trong Liên minh Linh Trù đã tiết kiệm được một ít lương thực khô, tuy rằng không nhiều nhưng có thể đây là đường tắt duy nhất.
Tại Thánh thành Vân La, bên ngoài trụ sở của Liên minh Linh Trù, hàng ngày đều có không ít tu sĩ tụ tập đến đây để xin được bái kiến.
"Làm phiền thông bẩm với Lý trưởng lão, ta là người quen của hắn, đặc biệt tới đây để bái phỏng."
"Làm phiền thông bẩm Ngô trưởng lão, ta là đường đệ của hắn."
"Ta cũng muốn cầu kiến Ngô trưởng lão, ta là bà con xa thân thích của hắn."
"Mời thông bẩm Trần trưởng lão, ta là thân huynh đệ thất lạc nhiều năm của hắn."
Nguyên một đám tranh cướp giành giật được bái kiến các vị trưởng lão của Liên minh Linh Trù, trong đó có một ít người đích thật là người quen, nhưng cũng có người hoàn toàn chỉ đến đây để thử vận may.
Các trưởng lão phụ trách canh gác nghe thấy vậy thì cũng bó tay toàn tập.
Trước đây làm gì có người tới hỏi thăm, nhưng bây giờ đến nhiều người như vậy cũng khiến bọn họ cảm thấy bị phiền. Trong đại sảnh, ba vị minh chủ cùng với các vị trưởng lão khác đều lộ ra sắc mặt phức tạp, tâm tình vừa đau khổ vừa hạnh phúc.
Nói thế nào đây, tình hình hiện tại đúng là điêu mà mọi người chờ đợi đã lâu.
Suy cho cùng, điều này cho thấy Liên minh Linh Trù đã thực sự xoay chuyển tình thế và trở thành một tôn tại thực sự có thể sánh vai cạnh tranh với Tứ đại Liên minh như Liên minh Đan Sư ở trong mắt của đông đảo các tu sĩ.
Thay vì giống như một chú hề luôn là kẻ làm nền cho Tứ đại Liên minh còn lại.
Nhưng mỗi ngày tới nhiều người như vậy, bọn họ thực sự cũng không có cách nào có thể thỏa mãn hất.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Liên minh Linh Trù lần lượt bán được một lượng lương khô ra ngoài.
Không còn cách nào khác, bởi vì bản thân đã nhận được chút nhân tình cho nên thật sự không có cách nào có thể từ chối.
Nhưng vốn dĩ số lượng trữ hàng ở trong tay của bọn họ không có nhiều, cho nên hoàn toàn không có cách nào có thể thỏa mãn được nhiều người như vậy.
"Hiện tại số lượng lương khô còn bao nhiêu?"
Một tên minh chủ ở trong đó khẽ cau mày nói.
"Tổng cộng chưa tới năm mươi phân."
Hả?
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Nghe vậy, vị minh chủ này lại dùng ánh mắt sâu kín mà nhìn về phía vị trưởng lão đáp lời kia, sao lại còn ít như vậy, mấy tên gia hỏa này chắc chắn là đang cất một ít làm của riêng rồi.
Đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của minh chủ, tên trưởng lão này cũng ngượng ngùng cười một tiếng.
Còn có thể làm gì khác sao? Không riêng gì hắn, cơ hồ là mỗi một tên trưởng lão nào cũng sẽ cất giữ một ít cho riêng mình, không phải ai cũng ngu đến mức mang ra bán hết, không phải bản thân cũng muốn giữ lại vài hộp để thỏa mãn cơn thèm của mình sao.
Minh chủ thấy vậy thì cũng không truy đến cùng, dù sao nhân chi thường tình, không phải cũng giống như hắn đã ẩn giấu mười hộp cho chính mình sao?
"Minh chủ, nếu không chúng ta lại đi câu kiến Cơm Tổ đại nhân..."
Có một vị trưởng lão lên tiếng đề nghị nhưng lại bị từ chối ngay tại chỗ.
"Không được, Cơm Tổ đại nhân sắp tiến vào Vân Mộng La Hải, lúc này là lúc chúng ta có thể quấy ray hắn sao?"
Sau khi Ngũ đại Liên minh kết thúc, Diệp Trường Thanh đã trở vê Thánh địa Vân La và chuẩn bị tiến vào Vân Mộng La Hải.
"Tạm thời cũng chỉ có thể ngăn cản bọn họ mà thôi. Sau này chúng ta nhất định phải nỗ lực học tập và mau chóng đề thăng chính mình. Nếu không, chuyện gì cũng phải trông cậy vào vào Cơm Tổ đại nhân như vậy thì còn cần đám người chúng ta làm gì nữa?"
Cuối cùng, ba vị minh chủ đồng thanh nói một lời.
Tu sĩ bên ngoài chỉ có thể tạm thời làm như vậy, dù sao không có chính là không có, cho dù bọn họ có muốn thì cũng không biến ra được.
Còn việc tự mình làm ra thì cũng không phải không được, nhưng nếu lúc này tay nghề làm ra không đạt tiêu chuẩn thì chính là đang hủy hoại thương hiệu của chính mình.
Cho nên đối với loại chuyện này, tất cả mọi người trong Liên minh Linh Trù vẫn biết nặng nhẹ.
Lúc này vừa mới có sự chuyển biến tốt đẹp, cho nên trước khi thực hiện bất kỳ hành động nào thì phải biết suy nghĩ cho thật kỹ, nếu không mọi nỗ lực trước đó đều sẽ trở nên vô ích.
Mỗi ngày ở Liên minh Linh Trù có thể nói là náo nhiệt cùng cực và là một bữa cơm khó cầu.
Tại Thánh địa Vân La, Diệp Trường Thanh cũng đang chuẩn bị tốt để tiến vào Vân Mộng La Hải.
Chỉ là nói thì nói Diệp Trường Thanh đang chuẩn bị, còn không bằng nói là do đám người Tề Hùng và Hồng Tôn đang chuẩn bị.
Nghĩ lại một chút thì hình như đây là lần đầu tiên Diệp Trường Thanh bế quan.
Mọi người hộ tống Diệp Trường Thanh một đường đi tới lối vào của Vân Mộng La Hải, lúc này ở đây cũng đã tụ tập không ít đệ tử thân truyền của Thánh địa Vân La.
Nhìn thấy một đoàn người Diệp Trường Thanh di tới, trên gương mặt của tất cả đệ tử đều tràn đầy sự tò mò mà đánh giá từ trên xuống dưới.
"Hắn là Diệp Trường Thanh?"
"Cũng không có gì đặc biệt, nhưng tại sao lão tổ lại cho phép hắn tiến vào Vân Mộng La Hải như một ngoại lệ đặc biệt chứ?”
"Đúng vậy, còn chiếm cứ một cái danh ngạch nữa."
"Suyt, đây là do lão tổ tự mình quyết định. Tốt nhất là không nên đưa ra bất kỳ vọng nghị không tốt nào."
Các đệ tử tự nhiên tự nhiên không có cảm tình gì với Diệp Trường Thanh, suy cho cùng thì hắn cũng đã chiếm được một cái danh ngạch.
Chỉ có Thạch Y Y vừa nhìn thấy Diệp Trường Thanh là đã chủ động tiến lên mỉm cười chào hỏi.
"Trường Thanh sư huynh, ngươi tới rồi." Nhìn thấy Thạch Y Y như vậy, sắc mặt các đệ tử càng trở nên khó coi.
Thạch Y Y ở Thánh địa Vân La, vốn là người có dung mạo vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nhân duyên còn không tệ, cộng với thân phận và bối cảnh của nàng, cho nên số lượng người ái mộ nàng ta cũng không ít.
Chỉ là cách đối xử với mọi người của Thạch Y Y, bề ngoài thì luôn dịu dàng nhưng thực tế thì vấn luôn duy trì một khoảng cách nhất định và rất khó gần.
Nhưng bây giờ Thạch Y Y cư nhiên lại chủ động nói chuyện với Diệp Trường Thanh, hơn nữa bộ dạng đó còn có vẻ thân mật như vậy.
Điều này cũng đã khiến cho tâm lý ghen tuông của rất nhiều đệ tử đại phát.
Nhưng trái lại, Diệp Trường Thanh cư nhiên lại không để ý tới ánh mắt của mọi người, hắn đang vừa cùng Thạch Y Y tán gẫu vừa chờ tiến vào Vân Mộng La Hải.
Ước chừng mười lăm phút sau, Thạch Thanh Phong hiện thân rồi tự mình mở ra lối vào của Vân Mộng La Hải, sau đó ra hiệu cho mọi người tiến vào.
"Tông chủ, phong chủ, ta tiến vào đây."
"Ừm, cẩn thận một chút, tuy nói Vân Mộng La Hải không có nguy hiểm, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì bóp nát ngọc bài mà ta đưa cho ngươi, chúng ta sẽ đuổi tới sớm nhất có thể."
"Ừm"
Sau khi chào hỏi đám người Tê Hùng, Diệp Trường Thanh cũng đồng hành cùng với Thạch Y Y tiến vào Vân Mộng La Hải.
Nhìn thấy Diệp Trường Thanh rời đi, ở trong lòng của đám người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt dâng lên cảm giác hâm mộ không nói nên lời.
Về phần chúng nữ nhân Liễu Sương, Vương Dao và Lục Du Du, bọn họ cũng dùng ánh mắt không thiện ý mà gắt gao nhìn chằm chằm vào Thạch Y Y.
"Nếu mà nói thì đây là lân đầu tiên Trường Thanh tiểu tử bế quan tu luyện."
"Sư huynh không nói ta cũng không để ý, đúng là như thế, bây giờ nghĩ lại, cũng không biết tên tiểu tử này đã tu luyện như thế nào, cũng không nhìn ra hắn đã khổ tu đến đâu mà tu vi lại tăng mạnh đến như vậy."
“Có lẽ đây chính là thứ được gọi là yêu nghiệt."
Đám người Tê Hùng cũng không có suy nghĩ gì nhiều, bọn họ vừa đưa mắt Diệp Trường Thanh tiến vào Vân Mộng La Hải vừa cười vừa tán gấu với nhau.
Đây quả thực là lân đầu tiên Diệp Trường Thanh bế quan, từ Đông Châu đến Trung Châu, chưa từng có người nhìn thấy hắn bế quan tu luyện.
Sau khi mọi người lần lượt tiến vào Vân Mộng La Hải, Thạch Thanh Phong đóng cửa vào lại rồi đi đến chỗ của bọn người Tê Hùng. "Tê huynh, ngươi yên tâm, bên trong Vân Mộng La Hải không có nguy hiểm gì, Trường Thanh tiểu hữu sẽ không có việc gì đâu."