Chương 878: Nước lên thì thuyền lên lương khô.
Chương 878: Nước lên thì thuyền lên lương khô.Chương 878: Nước lên thì thuyền lên lương khô.
Chương 878: Nước lên thì thuyên lên lương khô.
E rằng từ trước tới nay, có lẽ Thạch Y Y là người đầu tiên xảy ra loại chuyện đạo tâm của đệ tử thân truyền trong Thánh địa bị vỡ vụn này.
Suy cho cùng, Tam đại Thánh địa chính là những sự tồn tại đỉnh phong cao nhất trong toàn thể Nhân tộc.
Mà đệ tử thân truyền của Thánh địa càng là một nhóm nhỏ đứng đầu trong số những người cùng thế hệ với họ.
Mỗi một vị đệ tử thân truyền của Thánh địa, nếu chỉ tới xem xét những gì mà mỗi người trong số bọn họ đã trải qua thì chắc chắn có thể viết ra một cuốn sách về họ và gọi bọn họ là huyền thoại.
Dạng người như vậy, làm gì có người nào không phải là hạng người thiên phú tuyệt đỉnh, tâm tính kiên nghị chứ.
Nhưng bây giờ, Thạch Y Y thế mà lại khiến cho đạo tâm của mình bị rạn nứt.
Nếu nói là đi ra ngoài lịch luyện gặp phải nguy hiểm gì thì còn được, nhưng không phải ngươi vẫn luôn ở trong Thánh địa Vân La sao?
Ở trong Thánh địa thì còn có thể gặp phải nguy hiểm gì khiến cho đạo tâm của ngươi bị nứt chứ?
Các tu sĩ thực sự chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân còn có thể gặp phải một chuyện như vậy.
Nhưng đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của các tu sĩ như vậy, Thạch Thanh Phong cũng đỏ ửng mặt mo, chuyện hôm nay thật sự là rất mắt mặt.
Nhưng hiện tại thời gian cấp bách, cho nên hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng ôm Thạch Y Y đi tới chỗ của Diệp Trường Thanh.
Nhìn Thạch Y Y đang nhắm chặt hai mắt, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
"Tu luyện tới đáy là vì cái gì?"
"Tại sao ta phải tu luyện?"
"Ngay cả thứ ta muốn ăn còn không ăn được, vậy ta còn tu luyện để làm gì."
Hả?
Diệp Trường Thanh cảm thấy không hiểu ra sao.
"Tiền bối, đây là thế nào?"
"Còn không phải là không ăn được cơm của ngươi sao."
Chỉ là không ăn một bữa thôi, vậy mà lại làm cho đạo tâm bị sập, hơn nữa nhìn dáng vẻ hiện tại thì đã không còn đơn giản là đạo tâm bị sập nữa, mà là cả người đều đang làm cử chỉ điên rồ.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trường Thanh gặp phải tình huống như vậy, mặc dù trước đó hắn cũng đã từng gặp tình cảnh Phật tâm của đám đệ tử Phật môn kia, nói nát là nát.
Nhưng ai có thể ngờ cái của Thạch Y Y muốn nát lại không nát, thậm chí ngay cả ý thức không còn thanh tỉnh như vậy.
Không còn cách nào khác, cuối cùng hắn vẫn phải làm theo lời đề nghị của Thạch Thanh Phong mà lấy ra một hộp lương khô rồi đưa cho Thạch Y Y, nhưng cũng không biết là có tác dụng hay không.
"Tiền bối, điều này thật sự có thể làm được sao?"
Ngay cả Diệp Trường Thanh cũng có chút không chắc chắn, Thạch Thanh Phong thấy thế cũng không chắc chắn lắm, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể thử một lần.
Lương khô được làm nóng, theo hương thơm nồng nàn tỏa ra, Thạch Y Y vốn đang còn tự lẩm bẩm, giống như trong nháy mắt bị thứ gì hấp dẫn mà cả người ngồi thẳng dậy, dọa đến mọi người chung quanh đều không tự chủ được mà lui về phía sau một bước.
Sau đó, gia hỏa này tựa như theo bản năng mà cầm lấy lương khô, sau đó bắt đầu bỏ vào miệng nhai.
"Cái này... Đây là đã tỉnh hay là vẫn chưa tỉnh vậy?"
"Ta không biết."
"Chắc là tỉnh rồi."
"Sao nhìn thấy nào cũng không thấy giống?"
Thậm chí ngay cả con mắt cũng không mở ra, cũng không nghe thấy tiếng nhai nuốt đồ ăn ở trong miệng.
Mọi người lộ ra vẻ mặt nghi ngờ mà nhỏ giọng bình luận, tình huống như vậy thì đây là lân đầu tiên bọn họ gặp được, quả thực là không hợp thói thường.
Tuy nhiên, ngay khi thức ăn tiếp tục được đưa vào trong miệng, mọi người cũng lập tức ngạc nhiên phát hiện, đạo tâm của Thạch Y Y cư nhiên đang dần dần ổn định.
Lúc này Thạch Thanh Phong cũng không có giúp đối phương ổn định đạo tâm của mình, nhưng đạo tâm của Thạch Y Y cứ như vậy mà đã tự mình ổn định.
Cái này mẹ nó còn có thể làm vậy sao?
Thấy vậy, Thạch Thanh Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra suy đoán của mình là đúng, cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông.
Sau khi ăn hết một hộp lương khô, đạo tâm của Thạch Y Y đã ổn định lại, nhưng thần trí vẫn chưa có ý định phục hồi.
Thạch Thanh Phong thấy thế thì mở miệng nói. "Trường Thanh tiểu hữu, còn gì nữa không? Lại đến một hộp."
"Còn muốn?"
"Ừm"
Thấy vậy, Diệp Trường Thanh lại lấy ra một hộp lương khô khác đưa cho Thạch Y Y ăn.
Một mặt ăn xong ba hộp, Thạch Y Y mới chậm rãi hồi phục lại.
Sau đó mang theo ánh mắt tràn đầy mê mang mà nhìn xung quanh, rồi lại dùng giọng điệu kỳ lạ mà hỏi Thạch Thanh Phong.
"Gia gia, tại sao ta lại ở đây?"
Khá lắm, nàng ta thực sự không có nhớ gì về những chuyện vừa xảy ra.
Nhưng hiện tại cuối cùng cũng đã khá hơn, Thạch Thanh Phong cũng hoàn toàn cảm thấy yên lòng.
Trong lỗ mũi tràn đầy mùi thơm của thức ăn, cho nên lúc này, Thạch Thanh Phong không khỏi nuốt nước miếng rồi lại nhìn vê phía Diệp Trường Thanh.
"Cái kia, Trường Thanh tiểu hữu, hay là lại đến một hộp?"
"Hả? Chẳng phải đã ổn rồi sao?"
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh mang theo ánh mắt kỳ lạ mà nhìn về phía Thạch Y Y, đã khỏe rồi mà còn muốn ăn sao?
Nhưng Thạch Thanh Phong lại mặt mo đỏ ửng, sau đó chê cười nói.
"Ta đang nói là chính ta, ta cảm thấy đạo tâm của mình cũng bất ổn, muốn mang theo một hộp lương khô để củng cố một chút."
Hả?
Nghe thấy lời này, Diệp Trường Thanh cũng trực tiếp bị làm cho ngây ngẩn cả người, đạo tâm của ngươi mà cũng bất ổn rồi sao?
Ngươi đường đường là người có tu vi cấp Đại Đế, đạo tâm còn có thể bất ổn sao?
Hơn nữa loại chuyện đạo tâm của Đại Đế bị phá toái, sợ là từ xưa đến nay xưa nay chưa từng xảy ra chuyện đó đâu.
Không chỉ có Diệp Trường Thanh, mà cả đám ở xung quanh cũng bị làm cho ngây dại, ngươi mẹ nó muốn tìm lý do thì có thể tìm cái tốt hơn không?
Nhưng đối với cái này, Diệp Trường Thanh lại không từ chối mà trực tiếp lấy ra ba hộp lương thực khô rồi đưa cho Thạch Thanh Phong.
Thạch Thanh Phong lộ ra vẻ mặt hưng phấn mà cầm lấy, sau khi liên tục khoe khoang ba hộp này thì mới ợ lên hài lòng.
Sướng rồi, cái này đúng là sướng rồi. Nhưng Diệp Trường Thanh có thứ tốt như vậy, sao hắn không sớm lấy ra.
Ông cháu hai người lại lộ ra vẻ mặt oán hận mà nhìn về phía Diệp Trường Thanh, ánh mắt đó như thể đang nhìn một tên nam nhân phụ lòng vậy.
Trong ba ngày liên tiếp, Ngũ đại Liên minh tụ hội diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Tuy nhiên, lần tụ hội này lại có thêm hai ông cháu Thạch Thanh Phong và Thạch Y Y.
Hơn nữa, phân đoạn được mong đợi nhất của cả tụ hội này, cư nhiên lại biến thành giờ ăn mỗi ngày.
Bởi vì mỗi khi vào thời điểm này, Liên minh Linh Trù sẽ phân phát lương khô.
Khi tin tức này được truyền ra, địa vị của Liên minh Linh Trù tự nhiên cũng tăng lên theo diện rộng.
Điêu đáng nói hơn nữa là giá cả giữa các tu sĩ về lương khô của Liên minh Linh Trù đang một đường nước lên thì thuyền lên.
Không ít tu sĩ đã trả giá cao ngất trời chỉ để mua được một hộp lương khô.
Không chút khoa trương nào khi nói, nếu hiện tại ngươi có một hộp lương khô của Liên minh Linh Trù, việc đổi lấy một viên đan dược cấp chín tuyệt đối không có vấn đề gì.
Ngay cả như vậy thì vẫn không có ai nguyện ý trao đổi.
Bởi vì những tu sĩ có đủ điều kiện tối thiểu để nhận lương khô sẽ tự ăn ngay tại chỗ hoặc mang về cho gia đình nếm thử.
Về việc lấy ra đi bán thì lại không nỡ.
Cũng chính vì thế mà cho dù những người ở bên ngoài có tiền đi chăng nữa thì cũng khó có thể mua được lương khô của Liên minh Linh Trù.
Ngay sau khi Ngũ đại Liên minh tụ hội kết thúc, tình trạng này càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ở Thánh Thành Vân La, một số tu sĩ có quan hệ tốt đều đang nghĩ cách mua một hộp lương khô về nếm thử.
"Lý huynh, hộp lương khô kia của ngươi có giá bao nhiêu? Một câu, bao nhiêu tùy thích."
Không phải sao, trong một gian khách điếm xa hoa, có hai gã nam tử trung niên đang ngôi đối diện nhau, một người trong số đó lộ ra vẻ mặt không vui mà nói.
Nghe vậy, cái tên ngồi ở đối diện lại lộ ra vẻ mặt bất lực mà nói.
"Vương huynh, trước đó không phải mới nói rồi sao, hộp lương khô này là thứ ta đặc biệt mang về cho cái người nhà kia của ta dùng thử, thật sự không muốn bán."
"Ngươi mịa nó có còn lương tâm nữa hay không? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trước đó đi ra ngoài lịch luyện, còn mấy lân không để ý đến tính mạng của mình để cứu ngươi, hiện tại ngươi lại vì một hộp lương khô này mà không chịu đồng ý sao?" "Đây không phải là vấn đề liên quan đến tình nghĩa hay không, nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm, ta cũng nguyện ý vì ngươi mà không tiếc mạng sống, nhưng hộp lương khô này thì không được."
"Ngươi...
"Vấn đề này tuyệt đối không thể thương lượng."
"Ngươi mịa nó có còn biết đến đạo nghĩa nữa hay không?”
"Ngoại trừ lương khô, những cái khác ta đều đồng ý với ngươi."