Chương 891: Trận đầu đại thắng
Chương 891: Trận đầu đại thắngChương 891: Trận đầu đại thắng
Chuong 891: Tran dau dai thang
Hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng khi hai người Uông Lâm và Âu Dương Tuyết ở một bên nhìn thấy cái tên đại trưởng lão của Thánh địa Luyện Huyết này bị Tê Hùng đánh như vậy mà lại không hề có chút nóng nảy thì đều bị làm cho ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ Thánh chủ của Thánh địa Đạo Nhất lại mạnh như vậy sao?
Phải biết là trên thực tế, tình trạng hiện tại của Thánh chủ Tề Hùng này là hết sức khó xử, bởi vì tu vi của hai vị thánh chủ của Tam đại Thánh địa còn lại đều đã đạt đến Đại Đế, chỉ có một mình Tê Hùng là Đại Thánh.
Ngay cả trong trận đại chiến này, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đều đang giao thủ với các Đại Đế của Bất Tử tộc.
Chỉ có Tề Hùng là lại rơi rụng vào chiến trường cấp Đại Thánh.
Mà điều cũng khó tránh khỏi sẽ khiến người ta không nhịn được mà tâm sinh coi khinh, nhưng hiện tại lại nhìn thấy cảnh đại trưởng lão của Thánh địa Luyện Huyết Đại đã bị Tê Hùng đánh đến mất bình tĩnh, từ đó có thể có thể tưởng tượng được trong lòng của mọi người chấn động đến mức nào.
"Mẹ kiếp, Tề thánh chủ lại mạnh như vậy sao?"
"Đối phương chính là đại trưởng lão của Thánh địa Luyện Huyết đấy."
"Mặc kệ nó, đây là chuyện tốt, giết hắn đi."
"Giết."
Te Hùng đã chiếm cứ được ưu thế tuyệt đối, mà cái này đối với bên phe Nhân tộc mà nói đương nhiên là chuyện tốt.
Còn đám người Hồng Tôn và Thạch Tùng, sau khi chứng kiến trận chiến giữa Tê Hùng và Đại trưởng lão thì cũng lập tức hiểu ra.
"Mẹ kiếp, Thám Vân Thủ còn có thể trộm máu tươi sao?"
“Tại sao ta lại không nghĩ ra chứ?”
"Ha ha, bây giờ thì ổn rồi."
Thám Vân Thủ, cái thứ đồ chơi ở Thánh địa Đạo Nhất này ai mà không biết? Ngay cả đệ tử tạp dịch dọn dẹp nhà vệ sinh cũng có thể một tay sử dụng được Thám Vân Thủ, càng không cần phải nói đến đám người Hồng Tôn và Thạch Tùng đều đã đạt tới hóa cảnh từ lâu.
Trong lúc nhất thời, đám người Hồng Tôn, Thạch Tùng cũng lần lượt thi triển Thám Vân Thủ.
Ngay khi dùng thứ này thì chỉ có một từ, sướng.
Một chiêu ăn hết thiên hạ là gì, chính là như thế này đây, cho dù ngươi có thủ đoạn hoa hòe loè loẹt gì thì ta cũng chỉ cần một tay Thám Vân Thủ cướp đi là xong. Gần như ngay lập tức, trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Luyện Huyết đang chiến đấu với đám người Hồng Tôn và Thạch Tùng cũng đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.
Vô dụng, thuật pháp vô dụng, thân pháp vô dụng, ngay cả Huyết Thần Chú cũng mẹ nó vô dụng.
Trong khoảnh khắc, cái bọn trưởng lão cấp Đại Thánh khác trong Thánh địa Luyện Huyết cũng giống như đại trưởng lão nhà mình, bọn họ đều bị đám người Hồng Tôn đánh cho vắt giò lên cổ chạy.
Thậm chí là một số Đại Thánh của Thánh địa Luyện Huyết vốn đang giao thủ với Thánh địa Dao Trì và Thánh địa Vân La cũng lập tức bị đám người Hồng Tôn giành lấy.
"Đạo hữu, vẫn là nên để ta đến đi, đối phó với cái đồ chơi này thì vẫn nên để chuyên gia Thánh địa Đạo Nhất chúng ta đến xử lý."
"Hả? Ngươi xác định?"
Đối với cái này, một tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La vẫn còn không tin, ngươi mẹ nó cho rằng đám Thánh địa Luyện Huyết này là bùn nặn sao? Hay là nói cả đám trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Đạo Nhất đều mạnh mẽ như cái tên Tê Hùng đó sao, quả thực là...
Mẹ nó...
Nhưng ngay giây tiếp theo, cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La này đã lập tức ngơ ngác.
Chỉ thấy sau khi đổi thành Thánh địa Đạo Nhất, cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Luyện Huyết này lập tức tịt ngòi, sau đó trực tiếp mất đi sự bình tĩnh.
Cái này mẹ nó cũng quá không hợp thói thường rồi, hắn đánh tới đánh lui cũng không chiếm được chút lợi ích nào, nhưng ngay lúc chuyển làn sang Thánh địa Đạo Nhất, tại sao lại trực tiếp bị ấn xuống đất xoa xoa rồi?
Điều này không hợp lý rồi, dựa vào cái gì mà ta đánh không lại, nhưng ngươi lại có thể tùy ý ấn ở trên mặt đất cọ xát như vậy?
Lúc này không chỉ có chúng đệ tử và Tề Hùng ở phía bên này, mà ngay cả chiến trường cấp Đại Đế cũng đã xảy ra biến hóa.
Sau khi đám người Dư Mạt phát hiện ra Thám Vân Thủ có thể trộm máu, nguyên một đám cũng lập tức trở nên rất phấn khích.
Ngay sau đó, lấy sự dẫn đầu của mấy tên Đại Đế trong Thánh địa Luyện Huyết tại Bất tử tộc, trận chiến cũng đã có sự vận chuyển điên cuồng.
Sau đó chỉ thấy ba người Dư Mạt trong nháy mắt hùng khởi, nhưng khó xử nhất lúc này vẫn thuộc về Vân Tiên Đài.
Bởi vì hắn mịa nó không biết cách thi triển Thám Vân Thủ. "Các ngươi mẹ nó rốt cuộc là đã học được cửa thuật pháp này từ đâu vậy? Tại sao ta chưa từng thấy qua?"
Vân Tiên Đài thân là sư huynh của đám người Dư Mạt và là tông chủ tiềm nhiệm của Thánh địa Đạo Nhất, theo lý mà nói thì lẽ ra bản thân hắn đều đã xem qua toàn bộ thuật pháp ở trong Thánh địa Đạo Nhất, cho dù chưa học nhưng ít nhất cũng sẽ có ấn tượng.
Nhưng mẹ nó hiện tại nhìn ba người Dư Mạt, một tay một cái Thám Vân Thủ, trộm đến mức phải gọi là phát rồ, mà điều này cũng khiến Vân Tiên Đài xem đến đỏ mắt không thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại làm hắn không biết phải làm thế nào, mà cái này cũng khiến hắn lúng túng muốn chất.
Ba người Dư Mạt đang đại hiển thần uy của mình, còn bản thân hắn thân là sư huynh nhưng cũng chỉ có thể ở chỗ này lo lắng suông.
"Mẹ kiếp, tại sao ta lại mẹ nó làm không ra?"
Mặc dù Vân Tiên Đài cũng đang giao thủ với một tên Đại Đế Bất Tử của Thánh địa Luyện Huyết, nhưng hắn chỉ có thể nén giận mà ra tay.
Bởi vì không biết dùng Thám Vân Thủ kia thì chính là không biết dùng, không có tác dụng thì người ta hoàn toàn không hề sợ ngươi.
Vân Tiên Đài hoàn toàn tê liệt, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng tới diễn biến trận chiến.
Bởi vì đánh tới lúc này, Thánh địa Luyện Huyết có thể nói là đã hoàn toàn bị phế đi rồi.
Từ đệ tử, đến Thánh giả, lại đến trưởng lão cấp Đại Thánh, cuối cùng là đến Đại Đế của Bất Tử tộc, nguyên một đám đều đã bị Thánh địa Đạo Nhất nghiền nát.
Thất bại của Thánh địa Bất Tử này rõ ràng là đã trở thành điểm đột phá có tác động rất lớn đến toàn bộ chiến cuộc.
Nếu như chỉ là một cái thực lực nhỏ thì còn nói được, bại cũng bại rồi.
Nhưng Thánh địa Luyện Huyết lại là một trong Tam đại Thánh địa của Bất Tử tộc.
Lúc này lại trực tiếp bị người ta đè xuống đất điên cuồng ma sát như vậy, có thể tưởng tượng được áp lực cũng đã hoàn toàn đồn lên hai đại Thánh địa còn lại.
Lúc này, hai đại Thánh địa còn lại của Bất Tử tộc là Thánh địa bất tử và Thánh địa Khô Qủy đã trực tiếp bị làm cho tê liệt.
Nguyên một đám cường giả của hai đại Thánh địa này nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cũng thầm mắng.
"Một đám phế vật."
Trận chiến này mới bắt đầu không lâu mà đã bị người ta đánh thành ra như thế, hơn nữa đây mới chỉ là trận chiến đầu tiên. Nhưng mắng thì có ích gì? Không có cách nào chính là không có cách nào, trước mắt đừng nói đến tình huống của chúng đệ tử trong Thánh địa Luyện Huyết, ngay cả Đại Đế Bất Tử cũng đã lâm vào hoàn cảnh không tốt.
Nếu cứ tiếp tục chiến đấu, đoán không chừng còn có thể thật sự bị Thánh địa Đạo Nhất giết chất.
Vì vậy, sau khi kiên trì không bao lâu, cuối cùng đám Bất Tử tộc kia vẫn phải lựa chọn rút lui.
Ngay khi lệnh rút lui được ban hành, Thánh địa Luyện Huyết là đám chạy nhanh nhất, trong khi Thánh địa bất tử và Thánh địa Khô Qủy còn lại chịu trách nhiệm đoạt hậu.
Cuối cùng thật vất vả lám mới có thể thành công rút lui, mà lần rút lui này, kết quả của trận chiến đó đương nhiên là Nhân tộc đại thắng rồi.
Sau trận đầu đại thắng đó, tất cả các tu sĩ của Nhân tộc đều lộ ra dáng vẻ vô cùng phấn khích và nguyên một đám giận dữ hét lên.
"Tất thắng."
"Tất thắng."
"Tất thắng."
Một trận đại thắng này không hề nghi ngờ là đã nâng cao sĩ khí của mọi người, cùng lúc đó ánh mắt của đông đảo tu sĩ Nhân tộc khi nhìn về Thánh địa Đạo Nhất cũng đã hoàn toàn xảy ra biến hóa.
Ở trong đó cũng đã xuất hiện thêm một tia sùng kính chân thành.
Có thể nói trận thắng lợi này hoàn toàn do Thánh địa Đạo Nhất một tay chủ đạo.
Nếu không phải là nhờ có Thánh địa Đạo Nhất ra tay đánh tan Thánh địa Luyện Huyết, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào thì thật đúng khó mà nói được.
Lúc này, chính sự thất bại hoàn toàn của Thánh địa Luyện Huyết đã dẫn đến sự rút lui của lũ Bất Tử tộc.
Chỉ là so với rất nhiều tu sĩ, lúc này các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đang bận rộn thu thập Tâm Tinh Bất Tử.
"Chết tiệt, ngươi mẹ nó muốn ăn cướp trắng trợn phải không?”
"Cái gì gọi là đoạt, cái này rõ ràng là do ta giết chết."
"Là một đao của ta chém vào cổ của hắn."
"Ngươi đánh rắm, các ngươi không thấy lỗ thủng ở trong tim của nó sao, cái này là một thương của ta đâm tới."
"Một thương kia của ngươi chỉ làm nó bị thương thôi. Là một đao của ta chém chết nó."
"Là ta đâm chết nó."
Vì Tâm Tinh Bất Tử, không đúng, có lẽ là vì cơ hội gọi đồ ăn, mà các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất mới vừa rồi còn kê vai chiến đấu thì đã lập tức trở mặt.
Nguyên một đám còn tranh nhau đến mặt đỏ tới mang tai.
Không còn cách nào khác, Bất Tử tộc này quả thực là có chút ra gì và này nọ phết, quả thực là rất khó giết, cho dù có dựa vào Thám Vân Thủ để chiếm hết ưu thế, nhưng số lượng đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết bị giết trong trận chiến này vẫn ít hơn dự kiến rất nhiều.