Chương 890: An gắt gao.
Chương 890: An gắt gao.Chương 890: An gắt gao.
Chương 890: Ăn gắt gao.
Thánh địa Luyện Huyết có rất nhiều công pháp, thuật pháp và thân pháp, nhưng mỗi một thứ đều có liên quan đến máu tươi.
Nói trắng ra thì đây chính là nền tảng lập tông của Thánh địa Luyện Huyết.
"Ta mẹ nó không biết những cái khác."
Nghe được những tiếng gầm gừ nhục nhã và không cam lòng của các đệ tử trong Thánh địa Luyện Huyết, các đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất chỉ bật cười.
"Không còn gì nữa sao? Vậy không thể trách ta được rồi."
Nói xong, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đã tễ nhân xông thẳng lên, còn đệ tử của Thánh địa Luyện huyết vừa nhìn thấy cảnh này thì cũng theo bản năng thi triển Huyết Thuẫn để phòng ngự.
Tuy nhiên, Huyết Thuẫn vừa mới xuất hiện thì một giây sau đã trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, ngay sau đó là một đạo đao mang lóe qua, đòn công kích của đám đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất đã đánh mạnh vào đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết.
Huyết Thuẫn đã vô dụng, nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, sau khi một đao hạ xuống, mặc dù vết thương có xuất hiện nhưng lại không có máu tươi phun ra.
"Hả?"
Vừa nhìn thấy cảnh này, chúng đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đã lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao lại không đổ máu? Chẳng lẽ không làm tổn thương được sao?
Nhưng sau khi nhìn kỹ một chút thì phát hiện, khí tức của chúng đệ tử trong Thánh địa Luyện Huyết quả thực là đã xuất hiện suy yếu, điều đó có nghĩa là tuy không chảy máu nhưng nếu bị chém trúng thì vẫn sẽ bị thương.
Nếu là như vậy thì dễ xử lý rồi, có đổ máu hay không không quan trọng, có thể giết chết ngươi là được rồi.
Ngay sau đó, toàn bộ chiến cục cũng đã hoàn toàn nghiêng về một phía.
"Huyết Thuẫn."
"Thám Vân Thủ."
"Huyết Thủ."
"Thám Vân Thủ."
"Huyết Thân Chú."
Ngay cả tuyệt kỹ mạnh nhất là Huyết Thần Chú của Thánh địa Luyện Huyết cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Thương thế ở trên người của cái tên đệ tử thân truyền trong Thánh địa Luyện Huyết giao thủ với Triệu Chính Bình này cũng đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng khi đối mặt với đòn tấn công của Triệu Chính Bình, hắn chỉ có thể cắn răng một cái rồi trực tiếp thi triển Huyết Thần Chú.
Sau đó toàn thân phủ đầy máu tươi, linh lực ở trước người cũng nhanh chóng hóa thành một con quái vật màu máu khổng lồ.
Con quái vật này chính là Huyết Thần mà Thánh địa Luyện Huyết vẫn luôn tín ngưỡng.
Tất cả đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết đều phải đối mặt với thời kỳ vô cùng khó khăn, bởi vì một thân sức mạnh của bọn họ đều được Huyết Thần ban cho.
Mà Thánh địa Luyện Huyết cũng là Thánh địa được Huyết Thần sáng lập, là người vẫn luôn bảo vệ chúng nó.
Toàn bộ con quái vật đẫm máu cao hơn mười mét, tướng mạo dữ tợn, một thân huyết khí như thể muốn nhuộm đỏ bầu trời.
Ngay khi con quái vật đẫm máu này xuất hiện, một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi cũng tản mát ra.
Chỉ là một con quái vật đáng sợ như vậy lại hoàn toàn vô dụng ở trước mặt Triệu Chính Bình.
Sau đó chỉ thấy Triệu Chính Bình vươn một tay ra.
"Thám Vân Thủ."
Ngay sau đó là trong cái nháy mắt, Huyết Thần đáng sợ ban đầu đã trực tiếp biến mất nguyên tại chỗ.
"Ngươi...
Nhìn thấy cảnh tượng này, cái tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Luyện Huyết này đã nhịn không được nữa, chẳng lẽ ngay cả Huyết Thần Chú cũng không thể sử dụng được sao?
Hơn nữa, ngay cả khi dùng đến loại này rồi mà một chút sức lực đánh trả cũng không có, quả thực là nhục nhã mà.
"Ha ha, cái Thám Vân Thủ này thật đúng là không tồi mà, đừng nói nhảm nữa, xem kiếm đây."
Sau khi dễ như trở bàn tay đã giải quyết xong tuyệt kỹ Huyết Thần Chú mạnh nhất của Thánh địa Luyện Huyết này, Triệu Chính Bình cũng đâm ra một kiếm rồi xuyên thẳng qua người của cái tên đệ tử thân truyền này.
Mà đối phương hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, cho dù cái bọn đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết này có phản công thế nào, Thánh địa Đạo Nhất chỉ cần sử dụng đúng một chiêu Thám Vân Thủ thì đã khiến hết thảy mọi thứ trở thành phù vân.
Huyết Thuan, trộm. Huyết Thủ, trộm, cuối cùng là mẹ nó ngay cả Huyết Thần Chú cũng bị trộm. Dù sao đối với Thánh địa Đạo Nhất mà nói thì bọn họ cũng rất đơn giản, ta mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, đối với ta mà nói thì chỉ có đúng một chữ "trộm', trộm đến khi ngươi không còn cách nào khác.
Hiện tại, quả thực là đã có rất nhiều đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết mất đi bình tĩnh.
Chiêu thức nào cũng không dùng được, như vậy thì còn đánh cái rắm, căn bản cũng không cân đánh thì đã trở thành bị đơn phương đánh tơi bời rồi.
Mà theo cái sự nghiền nát hoàn toàn này, số thương vong của phe Thánh địa Luyện Huyết cũng tăng lên nhanh chóng.
Chỉ vì để có tư cách gọi món, Thánh địa Đạo Nhất cũng không thủ hạ lưu tình, nếu có cơ hội thì trực tiếp giết chết.
Dù sao chỉ có một yêu cầu, chỉ cần Tâm Tinh Bất Tử không bị phá hủy, bởi vì cái thứ đồ chơi này chính là bằng chứng, nếu không có Tâm Tinh Bất Tử thì đến lúc đó sẽ không có cách nào ghi chép lại.
Cục diện của trận chiến ở bên dưới vốn đã nghiêng về một phía, lúc này Đại trưởng lão trong Thánh địa Luyện Huyết đang giao chiến kịch liệt với Tê Hùng ở giữa không trung cũng đã lộ ra sắc mặt khó coi.
Nhân tộc này thật đúng là khó chơi mà.
Nhưng cứ cố tình vào lúc này, trong lúc nó lơ đãng liếc nhìn chúng đệ tử phía dưới thì nhất thời đã bị làm cho choáng váng cả người.
Chỉ thấy các đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết nhà hắn bị Thánh địa Đạo Nhất truy đuổi và bỏ chạy bốn phía, dường như không còn sức lực để chống trả.
"Sao lại thế..."
Sau đó toàn thân của hắn lập tức ngây ngẩn, tại sao lại bị đánh thành ra như thế này rồi?
Ngay cả khi chiến đấu với Thánh địa Dao Trì, Thánh địa Luyện Huyết của nó cũng chưa bao giờ trải qua bộ dạng chật vật đến thế.
Ngay cả Tề Hùng cũng bị làm cho ngây ngẩn cả người, nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì phát hiện, Thám Vân Thủ cư nhiên lại trở thành thiên khắc của Thánh địa Luyện Huyết.
Trong lúc nhất thời, Tê Hùng cũng nhếch miệng cười toe toét.
Mẹ nó hóa ra Thám Vân Thủ còn có thể được sử dụng như thế này sao? Ngay cả ta cũng không nghĩ tới, khá lắm.
Sau khi biết được Thám Vân Thủ là thiên khắc của Thánh địa Luyện Huyết, Tê Hùng cũng đã cười đến không ngậm miệng được, trận chiến này ổn rồi.
Đừng nhìn Te Hùng thân là tông chủ, nhưng ngay cả Thám Vân Thủ cũng không tồi đâu, cũng đã sớm tu luyện đến hóa cảnh rồi.
Lúc này, trong mắt của hắn khi nhìn về phía Đại trưởng lão của Thánh địa Luyện Huyết cũng đã hiện lên một tia cười lạnh.
"Ha ha, chịu chết đi, lão già kia."
"Ngươi...
Mặc dù ở trong lòng của cái tên đại trưởng lão này đang lo lắng cho chúng đệ tử trong Thánh địa nhà mình, nhưng sát khí ở trong lòng của hắn cũng đã phun trào.
"Ngươi thực sự cho rằng bổn tọa không thể làm gì ngươi sao? Huyết Thần Chú."
Ngay lập tức, cái tên đại trưởng lão đã giận không nhịn nổi mà trực tiếp thi triển Huyết Thần Chú.
Với tu vi Đại Thánh thì việc thi triển Huyết Thân chú của hắn tự nhiên không phải là thứ mà đám đệ tử thân truyên có thể so sánh được.
Huyết thần do đại trưởng lão ngưng tụ ra cao đến mấy chục mét, còn Te Hùng ở trước mặt lại trông nhỏ bé như một con kiến, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị một chân dẫm chết.
Tuy nhiên, cái này cũng chả làm được cái mẹ gì.
Ngay khi Tê Hùng sử dụng Thám Vân Thủ, Huyết Thần uy phong lẫm liệt cao tráng mấy chục mét đã biến mất ngay lập tức.
Đại trưởng lão vốn đang cười lạnh không thôi, nhưng sau khi nhìn thấy một màn này thì cũng trực tiếp bị làm cho choáng váng mặt mày.
"Ta mẹ nó, Huyết Thần đâu?"
Một cái Huyết Thần lớn từng này, cao từng mấy chục mét của ta nói không có là không có luôn sao?
Sau đó lại nhìn thấy Tê Hùng đang thưởng thức cục máu tươi ở trong ta, khiến cho hốc mắt của cái tên đạo trưởng lão này lập tức muốn nứt ra.
"Trả lại Huyết Thân cho lão phu."
Nói xong, Đại trưởng lão cưỡng ép lấy lại máu tươi rồi lại thi triển Huyết Thần Chú một lần nữa.
Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo cũng giống như những gì đã xảy ra với các đệ tử trong Thánh địa Luyện Huyết trước đó.
"Huyết Thần Chú."
"Thám Vân Thủ."
"Huyết Thần Chú."
"Thám Vân Thủ."
Cho dù Đại trưởng lão có thi triển Huyết Thần Chú bao nhiêu lần đi chăng nữa thì ngay giây tiếp theo đã bị Thám Vân Thủ của Tề Hùng cấp trộm sạch sẽ. Sau vài lần liên tiếp, ở trên người của đại trưởng lão lại tiếp tục gánh chịu vết thương mới chồng lên vết thương cũ không ngừng.
Tổn thương trên thân thể còn nói được, dù sao tu vi của bản thân cũng là Đại Thánh, cho nên không dễ bị chém chết như vậy, nhưng vết thương tỉnh thần thì khó có thể khép lại.
Cảm giác bất lực đó khiến đại trưởng lão tâm như tro tàn, cho dù bản thân có thi triển biện pháp nào đi chăng nữa thì dường như đều không có cách nào có thể tạo thành một điểm thương tổn cho Tề Hùng.
Từ đầu đến cuối chỉ có đúng một chiêu thức "Trộm.
Nhìn thấy sắc mặt vô cùng u ám của đại trưởng lão, Tê Hùng lại cảm thấy vui vẻ.
Xem ra cái Thám Vân Thủ này dùng rất tốt, đối đầu với Thánh địa Luyện Huyết tuyệt đối là trời khắc, hoàn toàn không có một phương pháp nào có thể hóa giải.
Hiện tại có cái Thám Vân Thủ này, Te Hùng hoàn toàn có niêm tin có thể giết chết lão gia hỏa này, điều kiện tiên quyết là nó không bỏ chạy.
"Tới đây chiến đê."
Tê Hùng gầm lên một tiếng rồi lại lao về phía trước, còn cái tên đại trưởng lão kia thấy thế, trong lòng đã chút ý chí chiến đấu nào nữa, mẹ nó thủ đoạn nào cũng đều vô dụng, vậy còn đánh cái rắm.
.