Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 206 - Chương 896: Có Chữa Được Hay Không?

Chương 896: Có chữa được hay không? Chương 896: Có chữa được hay không?Chương 896: Có chữa được hay không?

Chương 896: Có chữa được hay không?

Rất nhanh, một tên một trưởng lão của Liên minh Đan Sư đã chạy tới.

Thân là Luyện Đan Sư cửu phẩm, nhưng sau khi tên trưởng lão này kiểm tra vết thương của Bạch Hồng Hoa xong thì lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng rồi lắc đầu, sau đó nhìn vê phía Bạch Khắc nói.

"Bạch cốc chủ..."

"Trưởng lão mời nói."

"Thương thế của lệnh ái quá mức nghiêm trọng, hơn nữa hồn phách đã có dấu hiệu hỏng mất rồi, lão phu..."

Vị trưởng lão này đối với thương thế của Bạch Hồng Hoa cũng là bó tay không biện pháp.

Vốn dĩ hồn phách bị thương đã cực kỳ khó có thể trị liệu, cũng hiếm khi có Luyện Đan Sư nào đi sâu vào hướng này.

Vì vậy, so với những vết thương khác, hồn phách bị thương là phiền toái nhất.

Nghe vậy, Bạch Khắc sửng sốt một lát, nhưng ngay sau đó đã trầm giọng nói.

"Không biết vị minh chủ của Liên minh Đan Sư ngươi..."

Nếu Luyện Đan Sư cửu phẩm không được, vạy nếu Thánh phẩm ra tay...

Chỉ tiếc là sau khi nghe Bạch Khắc nói xong, vị trưởng lão này lại lắc đầu.

"Đám người Minh chủ đã bế quan luyện đan. Ngoại trừ Tam đại Thánh địa, nếu không...

Mặc dù hắn không nói thẳng ra, nhưng ý tứ ở trong lời nói của hắn đã rất rõ ràng.

Hiện giờ theo sự phát triển của chiến sự, lượng tiêu thụ đan dược có thể nói là vô cùng lớn, đặc biệt là các đan dược cao giai.

Vốn dĩ hàng tôn kho không có nhiều lắm, nhưng hiện tại thì đã hoàn toàn trở thành cung không đủ cầu.

Cho nên ba vị minh chủ từ lâu đã sớm toàn tâm nhào vào luyện đan, không thể để một số việc nhỏ nhặt đi quấy rầy ba người được.

Trừ phi Tam đại Thánh địa ra mặt.

Tuy rằng Bạch Hồng Hoa là nữ nhi duy nhất của Bạch Khắc, nhưng Thiên Đạo Cốc nói nói câu khó nghe một chút là không đủ tư cách để ba vị minh chủ buông bỏ việc mình đang làm, đặc biệt đến đây trị liệu cho Bạch Hồng Hoa.

Nghe được vị trưởng lão này nói xong, vẻ mặt Bạch Khắc trở nên cực kỳ phức tạp, không cam lòng nói.

"Trưởng lão, ta nguyện ý trả bất cứ cái giá nào, giá nào cũng được." "Bạch cốc chủ, ý của ta không phải như vậy. Tình hình chiếc cục hiện tại đã là như thế, hy vọng Bạch cốc chủ có thể thông cảm”"

Bạch Khắc có thể cho thứ gì? Cho dù có bán toàn bộ Thiên Đao cốc thì đối với ba vị minh chủ của Liên minh Đan Sư mà nói cũng sẽ như vậy.

Muốn so về sự giàu có, cho dù Bạch Khắc có va mông ngựa thì cũng không đuổi kịp Liên minh Đan Sư.

Trong lúc nhất thời, Bạch Khắc lòng như tro nguội, thiết huyết hán tử chưa bao giờ sợ hãi huyết chiến với Bất Tử tộc, nhưng lúc này khi nhìn Bạch Hồng Hoa đang nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh thì lại đỏ cả vành mắt.

"Trưởng lão, không còn cách nào khác sao?"

Hắn vẫn không muốn bỏ cuộc, cho dù chỉ có một tia cơ hội nhỏ nhoi thì hắn cũng muốn cứu sống nữ nhi nhà mình.

Đối mặt với lời thỉnh cầu của Bạch Khắc, cái tên trưởng lão của Liên minh Đan Sư này trầm tư một lát, sau đó trâm giọng nói.

"Cách thì đúng là còn có một cái, chính là không biết Bạch cốc chủ..."

"Còn mời trưởng lão nói rõ, Bạch Khắc vô cùng cảm kích."

Nghe nói còn có cách, Bạch Khắc hoàn toàn không đợi vị trưởng lão này nói xong thì đã trực tiếp ngắt lời.

Tuy rằng rất không lịch sự, nhưng trưởng lão cũng biết Bạch Khắc rất lo lắng cho ái nữ nhà mình, cho nên cũng không để ý mà nói thẳng.

“Tôn Minh.”

"Tôn Minh? Chính là người luyện chế ra Hồi Hồn đan này sao?"

Nghe đến cái tên này, Bạch Khắc nghi hoặc nói, bởi vì theo những gì hắn biết, hiện tại cái tên tiểu tử kia thậm chí còn không phải là Luyện Đan Sư cửu phẩm, ngay cả vị trưởng lão này còn không thể làm được, vậy mà hắn có thể làm được sao?

Vị trưởng lão này thấy Bạch Khắc có chút nghi hoặc như vậy thì lại mở miệng giải thích.

"Nếu là những vết thương khác thì Tôn Minh kia có lẽ không có cách, nhưng nếu hồn phách bị thương thì Tôn Minh lại ở trên lão phu, có lẽ hắn có thể có cách."

"Chỉ là... Bạch cốc chủ hẳn là đã biết chuyện về Tôn Minh, cũng không biết tác dụng phụ này có thể chấp nhận được hay không."

Công hiệu của Hồi Hồn đan này không tệ, nhưng tác dụng phụ của nó cũng rõ ràng, nếu đã muốn mời Tôn Minh tới thì cần phải có sự chuẩn bị về tâm lý.

Sau khi nghe cái tên trưởng lão này nói xong, Bạch Khắc cắn răng một cái, sau đó lập tức sai người mời Tôn Minh tới. Cho dù có tác dụng phụ, chỉ cần có thể cứu được mạng sống của nữ nhi nhà mình, Bạch Khắc cũng sẽ chấp nhận.

Lần này mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, chẳng bao lâu sau, Tôn Minh đã đến trụ sở của Thiên Đạo cốc.

Bạch Khắc tự mình nghênh đón, thái độ cũng cực kỳ cung kính, dù sao mạng sống hiện tại của nữ nhi nhà hắn đều đang nằm trong tay của thiếu niên trước mặt này.

"Bạch cốc chủ không cần làm như vậy, để ta xem tình huống trước rồi lại nói."

“Tôn đạo hữu, mời."

Hắn tự mình đưa Tôn Minh vào phòng, khi vừa nhìn thấy cái tên trưởng lão của Liên minh Đan Sư này tới trước, Tôn Minh cũng chủ động chào hỏi, sau đó mới bắt đầu xem xét tình hình của Bạch Hồng Hoa.

Sau một phen kiểm tra, Tôn Minh quay đầu nhìn về phía Bạch Khắc rồi bình tĩnh nói.

"Bạch cốc chủ."

“Tôn đạo hữu mời nói."

"Ta đoán là ngươi cũng đã biết được mức độ thương thế của lệnh ái rồi, hồn phách bị thương nghiêm trọng, khó trách Hồi Hồn đan không có tác dụng, mặc dù cũng không phải không có cách nào, nhưng...

"Có cách sao? Còn mời Tôn đạo hữu xuất thủ, cho dù ngươi có bất cứ yêu cầu gì thì Bạch Khắc ta cũng sẽ đáp ứng hết."

Nghe nói Tôn Minh có biện pháp, Bạch Khắc không còn nghe không lọt những cái khác nữa, lập tức lên tiếng.

Thấy hắn thực sự lo lắng như vậy, Tôn Minh thấy thế thì giơ tay nói.

"Bạch cốc chủ đừng vội, nghe ta nói hết lời đã, thương thế của lệnh ái mặc dù ta quả thực có thể trị được, nhưng vẫn có một số tác dụng phụ."

Nghe thấy lời này, trên thực tế thì Bạch Khắc không có phản ứng gì, nhưng ngược lại là những người khác ở bên cạnh lại nheo mắt, ngươi mẹ nó nhất định là có độc, tại sao ngay cả việc chữa bệnh luôn có nhiều tác dụng phụ như vậy?

Nhưng lúc này Bạch Khắc hiển nhiên không thể quan tâm nhiều như vậy, vội vàng hỏi.

"Không biết là có tác dụng phụ gì?"

Chỉ cân không quá nghiêm trọng, Bạch Khắc đều có thể tiếp nhận, Tôn Minh thấy vậy thì lập tức nói ra.

"Có chút cùng loại với Hồi Hồn đan, gây rụng tóc."

"Cái này thì hoàn toàn không có việc gì, mời Tôn đạo hữu xuất thủ..."

"Ta nói là có chút cùng loại, nhưng không hoàn toàn tương tự. Mặc dù sau khi Hồi Hồn đan hết tác dụng phụ thì tóc rụng đó vẫn có thể mọc lại, nhưng nếu lệnh ái làm theo phương pháp trị liệu của ta, vậy thì tóc rụng đó cả đời về sau cũng sẽ không dài lại được, thuộc về tình huống không thể cứu vãn được."

Hả?

Nghe thấy lời này, Bạch Khắc lập tức ngây ngẩn cả người.

Không thể đảo ngược? Sau khi rụng xuống thì không thể mọc được nữa? Nói như thế chẳng phải sẽ khiến nữ nhi nhà hắn làm cái đầu trọc suốt đời sao?

Nhìn thấy lão phụ thân Bạch Khắc này đang đứng ngốc lăng tại chỗ, lộ ra vẻ mặt do dự, Tôn Minh cũng không có ý thúc giục.

Các nữ hài tử cũng có thể hiểu được, nếu để Bạch Hồng Hoa biết được chuyện này, đoán không chừng còn không biết sẽ như thế nào đâu.

Nhưng lúc này Tôn Minh cũng không còn cách nào khác, hoặc cứu mạng hoặc giữ lại mái tóc của mình.

Cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc, mọi người cũng đều âm thầm hít ngược một hơi khí lạnh.

Hay lắm, tác dụng phụ mẹ nó tàn khốc như vậy, đặc biệt là một số nữ đệ tử của Thiên Đao cốc, trong mắt càng tràn đầy sự đồng tình mà nhìn về phía Bạch Hồng Hoa.

Cũng không biết nếu lúc này sư tỷ thanh tỉnh sẽ làm ra sự lựa chọn nào nữa. Đoán không chừng là cho dù phải chết cũng không muốn chữa trị mất.

Nhưng suy cho cùng, Bạch Hồng Hoa lúc này đã bất tỉnh nhân sự, hơn nữa Bạch Khắc thân là lão phụ thân nên trong mắt của hắn, mạng sống chắc chắn là quan trọng hơn tóc.

Tóc không có thì không có đi, các ni cô của Phật món đó không phải cũng không có tóc giống như vậy sao, cùng lắm thì đội mũ là xong.

Nghĩ đến đây, Bạch Khắc cúi đầu thật sâu trước Tôn Minh rồi nói.

"Hết thảy làm phiến Tôn đạo hi

"Quyết định?"

"Quyết định."

"Vậy thì tốt, ta viết một tờ đơn thuốc cho ngươi, còn ngươi mau chóng thu thập đủ dược liệu ở trên đó, trong đó có một số vị có thể tương đối khó tìm, nhưng hiện tại ở Thiên Hồng quan hẳn là có thể gom đủ."

"Được."

Sau khi tiếp nhận đơn thuốc, Bạch Khắc tự mình đi thu thập dược liệu, còn ve phần những người còn lại thì bị đuổi ra khỏi phòng, chỉ có Tôn Minh và vị trưởng lão của Liên minh Đan Sư kia là được ở lại trị liệu. Nhìn khuôn mặt trẻ trung của Tôn Minh, trưởng lão do dự.

"iểu tử ngươi thật sự có thể trị khỏi sao?"

"Có thể chữa khỏi, nếu không ta còn ở chỗ này làm gì?"

"Nhưng tác dụng phụ này của nguôi...'

"Đã là thuốc thì sẽ có ba phần độc, mà đây cũng là chuyện không thể làm gì khác được."
Bình Luận (0)
Comment