Chương 897: Độc Y Mạc Du
Chương 897: Độc Y Mạc DuChương 897: Độc Y Mạc Du
Chuong 897: DocY Mac Du
"Đã là thuốc thì sẽ có ba phần độc, mà đây cũng là chuyện không thể làm gì khác được."
Tôn Minh vừa chuẩn bị trị liệu, vừa không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Nghe xong lời này, khóe miệng của vị trưởng lão trong Liên minh Đan Sư giật một cái. Giờ phút này, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt đồng tình mà nhìn về phía Bạch Hồng Hoa đang nằm ở trên giường.
"Ai, cũng không biết cô nương này gặp được Tôn Minh tiểu tử này là phúc hay là họa nữa."
Cho dù có giữ được mạng sống nhưng tóc đã rụng hết, chẳng lẽ về sau thật sự phải xuất gia rồi sao?
Nhưng hiện tại phụ thân của người ta đều đã làm ra quyết định rồi, cho nên hắn đương nhiên sẽ không nói cái gì thêm.
Tốc độ của Bạch Khắc rất nhanh, bên phía Tôn Minh vừa mới kết thúc trị liệu không bao lâu thì đã thấy Bạch Khắc vội vàng đi vào.
Hắn đã thu thập xong toàn bộ dược liệu được ghi ở trong đơn, sau khi tiếp nhận dược liệu, Tôn Minh lại bàn giao cho Bạch Khắc.
"Tình hình tạm thời đã ổn định, ngươi đừng chạm vào nàng, bây giờ ta sẽ trở về luyện chế đan dược, đan thành thì sẽ giao lại cho ngươi, đến lúc đó sau khi uống xong thuốc là có thể chữa khỏi bệnh."
"Làm phiền Tôn đạo hữu."
"Không sao."
Ba ngày sau, Tôn Minh luyện thành đan dược, sau đó lại nhìn viên thuốc đen sì ở trong tay một cái rồi cười nói.
"Tỏa Hồn đan này nhìn qua cũng không tệ lắm."
Tiểu Đan Đồng ở bên cạnh nghe vậy thì khóe miệng run rẩy, cái viên đan dược này mịa nó trông giống như một viên thuốc diệt chuột khổng lồ vậy, thế mà ngươi còn quan tâm nó cũng không tệ lắm sao?
Tuy nhiên, Tôn Minh hiển nhiên không biết so nghĩ ở trong lòng của cái tên Tiểu Đan Đồng này đang nghĩ gì, sau khi luyện chế đan dược xong, hắn lập tức gửi nó đến Thiên Đao cốc càng sớm càng tốt.
Nhưng khi Bạch Khắc nhìn thấy viên đan dược này thì cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi một câu.
"Cái đó, Tôn đạo hữu, đan dược này có thật sự là không có vấn đề gì không?”
Cái này mẹ nó cũng quá thô ráp rồi, ngay cả đan dược nhất phẩm trông còn đẹp mắt hơn cái thứ này, ngươi xác định đây là đan dược có thể ăn được không? Suy cho cùng thì ngay ca Bạch Khắc liếc nhìn một chút thôi cũng không khỏi cau mày.
Nhưng đối với cái này, Tôn Minh lại tràn đầy tự tin nói.
"Đương nhiên, sao thế? Bạch cốc chủ có băn khoăn gì sao?”
"Không... Không có, làm phiền Tôn đạo hữu."
Sau khi dùng ánh mắt phức tạp mà liếc nhìn viên Tỏa Hồn đan trông giống như thuốc diệt chuột kia, Bạch Khắc cuối cùng vẫn gật đầu trả lời.
Chuyện đã đến nước này rồi thì còn có thể làm gì khác nữa sao?
Cho nên hắn đã đích thân đút viên đan dược này cho Bạch Hồng Hoa ăn, theo đan dược tiến vào trong bụng, sắc mặt của Bạch Hồng Hoa quả thật là đã nhanh chóng trở nên hồng hào.
Nhưng cùng lúc đó, mái tóc đầy đầu kia cũng nhanh chóng rụng xuống.
"Tốc độ này..."
Nhìn thấy nữ nhi nhà mình trước sau mới trôi qua có mười mấy hơi thở ngắn ngủi đã biến thành một cái đầu trọc, khiến cho Bạch Khắc lộ ra vẻ mặt phức tạp nói.
Không phải, tác dụng phụ này của ngươi xuất hiện cũng có chút quá nhanh rồi?
Nhưng nhìn thấy sắc mặt hồng hào của nữ nhi, Bạch Khắc vẫn phải cưỡng ép nhịn xuống.
"Được rồi, mấy giờ nữa là người sẽ tỉnh lại. Nếu không có chuyện gì nữa thì ta về trước đây."
"Để ta tiễn Tôn đạo hữu, hôm khác lại đến nhà bái tạ."
"Bạch cốc chủ khách khí rồi."
Bạch Khắc đích thân đưa Tôn Minh ra khỏi trụ sở Thiên Đạo Cốc, chờ đến khi hắn lại lần nữa quay ngược vê phòng. Khoảng mười lăm phút sau, còn chưa tới một canh giờ thì Bạch Hồng Hoa đã chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy nữ nhi đã tỉnh lại, Bạch Khắc vui mừng khôn xiết, vội vàng bước tới hỏi.
"Hồng Hoa, ngươi cảm thấy thế nào? Trong cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?"
"Cha, đây là..."
"Ngươi hù chết ta rồi."
"Ta...
Chính là đang muốn nói cái gì, nhưng vừa nói đến đây thì Bạch Hồng Hoa đã đột nhiên sờ lên đỉnh đầu, theo bản năng đưa tay đi mò, sau đó sắc mặt lập tức đại biến.
Sắc mặt của nàng ta tái nhợt, một mặt thấp thỏm mà nhìn về phía Bạch Khắc.
"Cha, đây không phải là sự thật, đúng không?”
Biết nữ nhi nói như vậy là có ý gì, Bạch Khắc yếu ớt nói. "Nữ nhi ngoan, tóc này, không có thì không có đi. Mạng sống mới là điều quan trọng nhất".
Nhưng ngay giây tiếp theo, Bạch Hồng Hoa lập tức bật khóc tức tưởi.
"Ta không muốn, ta không muốn hói đầu, ta muốn có tóc. Không có tóc ta thà chết đi còn hơn."
Nhìn thấy bộ dạng thương tâm gần chết của nữ nhi, Bạch Khắc cũng không dám nói tiếp.
Nếu để nữ nhi biết, sau này mình sẽ không bao giờ có tóc nữa, nói không chừng sẽ tự tử ngay tại chỗ mất.
Bạch Khắc chỉ có thể an ủi Bạch Hồng Hoa trước, sau đó dụ dỗ nói.
"Nữ nhi ngoan, tóc này không có, về sau còn có thể dài ra lại, chỉ cân ngươi cho nó một chút thời gian thì nó sẽ trở lại trạng thái như cũ."
“Thật không?”
“Thật, cha có khi nào đã lừa gạt ngươi?"
“Nhưng với bộ dạng này thì làm sao ta dám đi ra nhìn ai nữa chứ?”
"Điểm ấy cha đương nhiên là đã nghĩ đến. Ngươi nhìn xem, đây là chiếc mũ mà cha đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, chỉ can ngươi đội lên thì những người khác sẽ không nhìn ra được."
"Xấu quá."
Bạch Hồng Hoa một mặt ghét bỏ mà nhìn về phía chiếc mũ kia, nhưng sau khi suy nghĩ lại, chỉ cần nàng kiên trì thêm một đoạn thời gian, tóc vẫn có thể mọc lại và trở lại hình dạng ban đầu, cho nên Bạch Hồng Hoa cũng tạm thời chấp nhận.
Nhưng một màn này, ngay cả Bạch Khắc cũng cảm thấy khó chịu, nhưng hắn không dám nói sự thật cho nữ nhi mình biết.
Nếu để Bạch Hồng Hoa biết mình từ nay về sau sẽ không bao giờ có lại tóc nữa, lấy tính cách của cô nương này, nói không chừng sẽ còn làm ra tới chuyện gì đó.
Thôi, đi một bước nhìn một bước vậy, tạm thời ổn định tình hình hiện tại đã rồi nói tiếp.
Vị lão phụ thân Bạch Khắc này cũng đã tận lực rồi.
Sau đó Bạch Hồng Hoa dưỡng thương thêm mấy ngày nữa, nhưng chiến tranh cũng sẽ không vì đó mà dừng lại.
Thậm chí là ngau khi tác động của trận đầu đại bại càng ngày càng nhỏ đi, các cuộc tấn công của Bất Tử tộc cũng ngày càng trở nên thường xuyên và bạo lực hơn.
Cơ hồ là mỗi ngày đuề sẽ bạo phát giao tranh, song phương ngươi tới ta đi, tử thương vô số.
Ở Thiên Hồng quan, nơi Thánh địa Đạo Nhất đóng quân, trong đại viện của Bách Thảo Viên, Mạc Du đột nhiên hoa chân múa tay chạy ra khỏi phòng luyện đan.
Trong tay cầm một cái bình ngọc, lộ ra vẻ mặt hưng phấn nói. "Thành công. Cuối cùng thì ta cũng đã thành công rồi."
Vừa nói, Mạc Du vừa nghĩ vừa chạy tới sân cư trú của Tê Hùng.
"Đại sư huynh, đại sư huynh...
Còn chưa bước vào cửa, giọng nói tràn ngập sự phấn khích kia đã vang lên, Te Hùng nghe thấy vậy thì cũng hìn về phía Mặc Du đang sải bước về phía mình rồi nói.
"Làm sao vậy, ban ngày ban mặt, có chuyện gì mà lại khiến ngươi cao hứng thành bộ dạng này vậy?”
"Ta thành công rồi, đại sư huynh, cuối cùng thì ta cũng thành công rồi."
“Cái gì thành công?”
"Độc phấn, Độc phấn có thể khắc chế Thánh địa Khô Qủy."
"Ta nói cho đại sư huynh ngươi biết, loại độc phấn này tuyệt đối là thiên khắc của Thánh địa Khô Quỷ. Chỉ can đệ tử của Thánh địa Khô Quỷ chạm vào nó, một thân Bất Tử Hồi Xuân Công của chúng nó nhất định sẽ bị phế, đến lúc đó còn không phải là thịt cá trên thớt sao?"
Lúc Tê Hùng nhìn thấy Mạc Du đang hoa chân múa tay, không ngừng giải thích cái độc phấn này cho mình như vậy thì cả người đều tê.
Trước đó hình như hắn củng đã nghe đối phương nói qua một chuyện như vậy.
Kể từ khi Thánh địa Luyện Huyết thất bại trong trận chiến đầu tiên, Thánh địa Luyện Huyết cũng đã học được cách khôn ngoan, hoàn toàn không cho Thánh địa Đạo Nhất có cơ hội giao thủ.
Thay vào đó là đổi thành Thánh địa Khô Qủy.
Đối với Bất Tử Hồi Xuân Công thành danh của Thánh địa Khô Qủy, Thánh địa Đạo Nhất thật đúng là không có biện pháp tốt nào để đối phó.
Cho nên trong lúc nhất thời, Thánh địa Đạo Nhất không còn có thể đối phó dễ dàng như lúc đánh nhau với Thánh địa Luyện Huyết nữa, hai bên đã đánh nhau thành bộ dạng khó phân thắng bại.
Cái thuật Bất Tử Hồi Xuân Công có thể nói là khiến người chết sống lại này quả thực là khiến người ta đau đầu.
Các đệ tử của Thánh địa Khô Qủy dựa vào chiêu thức Bất Tử Hồi Xuân Công này, khiến cho sinh mệnh lực của bọn họ quả thực là đã vượt xa các tu sĩ cùng giai.
Ngay cả đệ tử của Huyết Đao Phong cũng không thể so sánh được.
Bởi vì cái này rất khó giải quyết, cho nên lúc đó Mạc Du đã lải nhải nói không ngừng là nhất định phải nghiên cứu ra cách phá giải thủ đoạn Bất Tử Hồi Xuân Công này.
Chỉ là không nghĩ tới, hắn còn có thể tìm ra được. Nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn thành như vậy của Mạc Du, trong lòng của Tê Hùng cũng âm thầm lẩm bẩm. Không phải, ngươi không phải Đan Su sao? Tại sao hiện tại lại tập trung đi nghiên cứu cái độc dược này? Chẳng lẽ ngươi muốn làm Độc Y hay sao?
Không biết tại sao, Tê Hùng tự nhiên cảm thấy con đường của cái tên Mạc Du này có phải càng lúc chạy càng xa rồi không?
.