Chương 898: Phá giải Bất Tử Hồi Xuân Công của ngươi.
Chương 898: Phá giải Bất Tử Hồi Xuân Công của ngươi.Chương 898: Phá giải Bất Tử Hồi Xuân Công của ngươi.
Chương 898: Phá giải Bất Tử Hồi Xuân Công của ngươi.
Mạc Du phấn khích đến không có chút nào phát giác ra ánh mắt kỳ lạ của Tê Hùng.
Mấy ngày nay, hắn gần như không ngủ không nghỉ chỉ vì để nghiên cứu ra cách phá giải Bất Tử Hồi Xuân Công này, bây giờ cuối cùng cũng đã thành công, cho nên làm sao có thể không vui cho được.
Nhìn bình ngọc ở trong tay, trong mắt của Mạc Du tràn đầy sự tự tin, chỉ cần có trong tay thứ này, Thánh địa Khô Quỷ kia đã là thịt cá trên thớt.
"Đại sư huynh, ta sẽ an bài đệ tử của Bách Thảo phong sản xuất hàng loạt cái thứ này, lân sau chiến đấu, chúng ta nhất định có thể đánh bại được Thánh địa Khô Quỷ."
Sau khi hưng phấn nói xong, không đợi Tê Hùng đáp lời, Mạc Du đã lên tiếng chào hỏi một câu rồi lập tức đứng dậy trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng bước nhanh rời đi của Mạc Dy, Tê Hùng cũng lập tức há to miệng, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra một câu.
"Ai, thôi vậy."
Hắn luôn cảm thấy con đường này của Thánh địa Đạo Nhất càng ngày càng lệch quỹ đạo, nhưng Tề Hùng cũng không có cách nào khác, dù sao Mạc Du hắn cũng có ý tốt.
Tốc độ của Bách Thảo phong rất nhanh, dù sao cái thứ dược phấn này cũng rất dễ điều chế, chỉ cân có công thức là được.
Ngay cả những đệ tử bình thường cũng có thể dễ dàng làm được.
Vì vậy, dưới sự sắp xếp của Mạc Du, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Bách Thảo phong đã chế tạo ra đủ số lượng dược phấn.
"Phong chủ, như vậy gần đủ rồi."
"Lại thêm gấp đôi, đến lúc đó lỡ sử dụng hết thì sao, cứ lo trước khỏi hoạ đi."
Lượng dược phấn chắc chắn là đã đủ rồi, nhưng Mạc Du vẫn không có ý định dừng lại, bởi vì lân này hắn muốn giải quyết luôn Thánh địa Khô Quỷ kia một lần duy nhất.
Nhìn đôi mắt sáng ngời của Mạc Du, một đám trưởng lão và chấp sự của Bách Thảo phong đều cảm thấy da đầu tê dại.
Bọn họ đã tự mình khảo nghiệm qua uy lực của loại dược phấn này, nên nói như thế nào đây, cái thứ đồ chơi này quả thực là độc đến cực điểm.
Bất cứ thiên tài địa bảo nào đó, cho dù là cả những linh quả và linh thảo xứng danh với sinh mệnh lực ngoan cường, chỉ cần lây nhiễm phải một chút cái thứ này thôi thì cũng sẽ lập tức bị khô héo.
Mẹ nó cái thứ chết tiệt này quả thực là một vật kịch độc, mặc dù không biết nó có thể đối phó được Bất Tử Hồi Xuân Công của Thánh địa Khô Qủy hay không, nhưng ít ra trên dưới Bách Thảo phong là không có bất cứ một ai dám tiếp xúc với cái đồ chơi này.
Mặc dù bọn họ đều có tu vi tại thân, nhưng cho dù có nhìn như thế nào thì cái thứ này vừa thấy là đã biết rất nguy hiểm rồi.
Họ không chỉ làm ra dược phấn, Mạc Du còn nhờ Vạn Bảo phong làm ra dụng cụ đặc biệt để đựng cái dược phấn này.
Mặc dù không tính là bản bối gì, nhưng dụng cụ do Vạn Bảo phong làm ra lại rất dễ mang theo, hơn nữa còn dùng rất tốt nữa.
Một khi ném ra ngoài, cơ quan ẩn chứa ở bên trong sẽ trực tiếp phát nổ, dược phấn sẽ bay tán loạn trong nháy mắt, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng này chính là hoàn toàn tránh còn không kịp.
Trước khi chiến sự bùng nổ, tất cả các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đều nhận được dược phấn do Mạc Du nghiên chế.
Phương pháp sử dụng cũng rất đơn giản, trước khi trận chiến bắt đầu thì sử dụng dược phấn này trước. Đến lúc đó, Bất Tử Hồi Xuân Công của Thánh địa Khô Qủy sẽ tự động sụp đổ.
"Cái thứ đồ chơi này trâu bò đến vậy sao?"
"Mạc Du phong chủ mới nói đây là thứ mà hắn đã dốc lòng nghiên chế, cho nên chắc chắn là đồ tốt."
"Sao cũng được, đến lúc đó thử một chút chẳng phải sẽ biết sao, cho dù có tác dụng hay không cũng không quan trọng.'
"Đúng."
Có dược phấn trong tay, Mạc Du có thể nói là lòng tin mười phần, thậm chí còn chủ động thúc giục Tê Hùng khởi xướng tấn công.
Không phải sao, sau khi được trang bị dược phấn, theo đề nghị của Tê Hùng và bọn người Vân Tiên Đài, Nhân tộc lại chủ động khởi xướng tiến công.
Hai tộc giằng co, ngươi tới ta đi, chủ động khởi xướng tiến công cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Bên ngoài Thiên Hồng quan, một trận chiến lập tức bùng nổ.
Thánh địa Luyện Huyết vẫn đang cực lực trốn tránh Thánh địa Đạo Nhất như cũ. Cho dù là hiện tại, bọn họ cũng không dám lại đối đầu với Thánh địa Đạo Nhất lần nữa.
Thay vào đó, Thánh địa Khô Quỷ lại hoàn toàn không sợ những thứ này, sau khi trải qua mấy lân giao thủ, mặc dù thực lực của Thánh địa Đạo Nhất không hề yếu, nhưng tuyệt đối không có khả năng giống với lúc đối phó với Thánh địa Luyện Huyết.
Đối diện với lực lượng ngang nhau giữa hai bên như thế này, Thánh địa Đạo Nhất cũng rất khó có thể chiếm được lợi thế gì.
Cho nên bên phía Thánh địa Khô Qủy không hề có chút sợ hãi nào. Nhưng lần này, ngay khi song phương tiếp xúc với nhau, đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất không có trực tiếp lao vào tấn công giống như trước đó nữa.
Thay vào đó là nhớ kỹ lời của Mạc Du, sử dụng dược phấn trước khi bắt đầu cuộc chiến. Đến lúc đó, mấy tên gia hỏa của Thánh địa Khô Qủy này sẽ chẳng qua là cá thịt trên thớt.
Không có dấu hiệu báo trước nào, một đám đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đã ào ào lấy dược phấn ra rồi ném thẳng về hướng của Thánh địa Khô Quỷ.
Bởi vì không biết đó là cái thứ đồ gì, cho nên chúng đệ tử của Thánh địa Khô Quỷ cũng không có để ý nhiều.
"A, lại là loại thủ đoạn nhỏ không coi là gì sao?"
Thậm chí là có một tên đệ tử của Thánh địa Khô Qủy còn có chút khit mũi coi thường.
Mặc dù bọn họ đã biết Thánh địa Đạo Nhất rất am hiểu trong việc sử dụng những thứ ngoại vật như phù trận và trận bàn này, đồng thời cũng rất giỏi trong việc đặt bẫy.
Nhưng như thế thì sao? Sau bao nhiêu trận chiến khốc liệt với nhau như vậy, Thánh địa Đạo Nhất hắn có thể lại giành chiến thắng sao?
Cho dù có chiếm được chút lợi thế nào đó, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự đánh bại Thánh địa Khô Qủy bọn họ.
Lúc này đây mặc dù không biết lại là cái quỷ gì, nhưng các đệ tử của Thánh địa Khô Quỷ đã sớm thành thói quen.
Vốn là muốn tránh né một chút cho nó có tượng trưng, nhưng vẫn có không ít dược phấn rơi lên người của bọn chúng.
Nhưng có chuyện kỳ lạ là, ngay khi một ít dược phấn này lây dính lên làn da thì lại lập tức biến mất không thấy đâu nữa, giống như đi theo lỗ chân lông trực tiếp tiến nhập vào trong cơ thể vậy.
Các đệ tử của Thánh địa Khô Qủy cũng phát giác được điểm ay.
"Độc dược sao? A, xem ra là hết biện pháp."
Ý nghĩ đầu tiên đương nhiên là độc dược, nhưng các đệ tử của Thánh địa Khô Qủy lại không hê cảm thấy sợ hãi trước những thứ này.
Bất Tử Hồi Xuân Công không chỉ cho phép người luyện tập có sinh mệnh lực cực kỳ mạnh mẽ mà còn có thể bách độc bất xâm.
Hoặc là nói theo cách này, phần kỳ quặc nhất của Bất Tử Hồi Xuân Công nằm ở chỗ khả năng giải độc của nó.
Cho dù là người vừa mới tu luyện Bất Tử Hồi Xuân Công, e rằng ngay cả trong giai đoạn nhập môn đều đã có thể làm đến bách độc bất xâm.
Chính vì thế, đệ tử của Thánh địa Khô Quỷ cho tới tận bây giờ cũng chưa từng sợ bản thân bị hạ độc gì đó. Hơn nữa, trước đó ở Thánh địa Đạo Nhất cũng không phải là không có ai dùng qua loại thủ đoạn này, nhưng kết quả thế nào, còn không phải một chút tác dụng cũng không có sao.
Cho dù có dùng bất cứ loại độc dược gì cũng đều trở thành vô nghĩa.
"Chẳng lẽ vẫn chưa phân rõ hiện thực sao?"
Bọn chúng lộ ra vẻ mặt kinh thường mà nhìn về phía chúng đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất ở trước mặt. Cùng lúc đó, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất cũng đang quan sát phản ứng của Thánh địa Khô Qủy.
Dược phấn đã dùng rồi nhưng không biết sẽ có tác dụng gì nữa.
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Có một tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất nhìn về phía đối thủ của mình rồi hỏi một câu.
Bởi vì bản thân hắn cũng muốn xem dược phấn này rốt cuộc có dùng được hay không?
Đối với cái này, đệ tử của Thánh địa Khô Quỷ sửng sốt một chút, ngươi mẹ nó còn hỏi ta câu này sao?
Chúng ta mẹ nó là địch nhân, ngươi mẹ nó hạ độc, còn hỏi ta cảm thấy thế nào?
Tên đệ tử của Thánh địa Khô Quỷ này cười lạnh một tiếng, sau đó tức giận nói.
"Ngươi nghĩ thế nào? Thánh địa Khô Qủy chúng ta không sợ bất cứ loại độc dược nào trên thiên hạ này."
Nhìn thấy các đệ tử của Thánh địa Khô Quỷ dường như không bị ảnh hưởng gì, đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất nhếch môi.
'Xem ra đúng là không có tác dụng gì.'
"Mạc Du phong chủ thất bại rồi."
"Không có tác dụng thì không có tác dụng vậy, cứ đánh như bình thường là được, chẳng lẽ còn sợ đánh không lại chúng nó sao?"
"Nói đúng lắm, cho dù không có thứ dược phấn này, hôm nay ta cũng phải giết thêm mấy tên trong số chúng nó mới được. Ta đã đạt được 1000 tích phân, chính Thánh chủ đã nói, một vạn tích phân là đã có thể có được một cơ hội gọi món ăn rồi."
“Nói không sai."
Mặc dù mắt thấy dược phấn này hình như không có tác dụng gì, nhưng cái này cũng không sao, chúng đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất cũng không vì vậy mà cảm thấy nản lòng, nếu có ích thì tự nhiên là tốt nhất, không có tác dụng thì cũng không quan trọng, bởi vì nó cũng không ảnh hưởng gì tới toàn cục.