Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 209 - Chương 899: Bất Tử Hồi Xuân Công Của Ta Đâu?

Chương 899: Bất Tử Hồi Xuân Công của ta đâu? Chương 899: Bất Tử Hồi Xuân Công của ta đâu?Chương 899: Bất Tử Hồi Xuân Công của ta đâu?

Chương 899: Bất Tử Hồi Xuân Công của ta đâu?

Trên chiến trường ở bên ngoài Thiên Hồng quan, do giao tranh ác liệt không ngừng, phóng tầm mắt nhìn lại mặt đất thì cũng sớm đã bày biện ra màu đỏ thẫm.

Những chỗ mà tầm mắt có thể đạt được càng là không có một ngọn cỏ, từng tòa ngọn núi, hoặc bị san thành bình địa, hoặc chỉ còn lại có một góc.

Bầu trời bị mây đen bao phủ, tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng áp lực, u ám và ớn lạnh.

"Vô dụng thì vô dụng vậy, các huynh đệ, giết nó."

"Giết."

Mắt thấy dược phấn không có tác dụng gì, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất cũng ngừng giở những chiêu trò hoa mỹ loè loẹt này lại mà lao thẳng về phía Thánh địa Khô Quỷ.

Thấy vậy, Thánh địa Khô Quỷ cũng không hề nao núng mà lao thẳng về phía trước giống như thế.

Song phương giao chiến hết sức căng thẳng, các đệ tử của hai bên Thánh địa hung hăng đụng vào nhau giống như hai dòng nước lũ.

Bọn họ cũng đạ có thể coi là đối thủ cũ, hai bên mấy cân mấy lượng ai cũng biết.

Vì vậy, cũng không có sự thăm dò vô ích nào, vừa ra tay chính là dồn hết toàn lực.

Sau mấy lần kịch chiến, Thánh địa Đạo Nhất cũng đã biết cách để giết chết các đệ tử của Thánh địa Khô Qủy.

Chỉ là không biết có nên nói hay không, bởi vì mấy cái tên quỷ sứ này thật đúng là rất khó giết.

Phòng ngự cũng không nhất định mạnh như vậy, mấu chết là sinh lực lực và khả năng hồi phục đáng sợ kia của chúng nó thật đúng là khiến người ta buồn nôn.

Trong cùng một cảnh giới, nhưng đối với Nhân tộc mà nói thì đây là vết thương trí mạng, nhưng đối với Thánh địa Khô Quỷ đệ tử thì lại hoàn toàn không ảnh hưởng tới toàn cục.

Nương tựa theo Bất Tử Hồi Xuân Công, bọn chúng có thể nhanh chóng khôi phục lại.

Nếu nói đến chiến lực của đám Thánh địa Khô Qủy này, bọn chúng chắc chắn là yếu nhất trong Tam đại Thánh địa của Bất Tử tộc.

Điểm ấy các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đương nhiên là thấm sâu trong người, mặc dù bọn gia hỏa này không có cách nào so sánh được với Thánh địa Luyện Huyết, nhưng bọn chúng cũng rất kinh tởm, tuy chiến lực không mạnh nhưng lại cực kỳ tốn năng lượng.

Đặc biệt là một thân Bất Tử Hồi Xuân Công kia, quả thực là gân như dùng mãi không cạn, hoàn toàn không tồn tại loại chuyện bị kiệt sức. Cho nên nhiều khi, thông thường là các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất bi hao tổn linh lực đến khô kiệt, trong khi đối phương vẫn là một bộ sinh long hoạt hổ, khiến người ta phải tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Mà đây cũng là chỗ đặc biệt của Bất Tử Hồi Xuân Công.

Nó sẽ hấp thụ sức mạnh của đại địa giống như một cây đại thụ bén rễ, chỉ can không bị lập tức giết chết thì nó có thể không ngừng điều động sức mạnh của đại địa liên tục.

Đây cũng chính là chỗ khủng bố thực sự của Bất Tử Hồi Xuân Công.

Tình hình chiến đấu dường như lại quay về bộ dạng trước đó.

Thánh địa Đạo Nhất dựa vào chiến lực cường đại của mình để nhanh chóng chiếm thế thượng phong sau cuộc tiếp xúc.

Nhưng đừng cho rằng làm vậy là đã có thể chiếm được ưu thế, đối với Thánh địa Khô Quỷ mà nói, khởi đầu như vậy là chuyện rất bình thường.

Hiện tại nhìn như là Thánh địa Đạo Nhất đang toàn diện áp chế bọn họ, nhưng vậy thì sao?

Các ngươi vẫn không có cách nào có thể thủ thắng, theo thời gian trôi qua, hao tổn mà Thánh địa Khô Qủy thu được cũng có thể chậm rãi hao tổn chết các ngươi.

Cho nên Thánh địa Đạo Nhất cũng sẽ không vì như vậy mà cảm thấy cao hứng, bởi vì bọn họ đã sớm biết kết quả sẽ lại thành ra như thế.

"Mặc dù chúng ta đã giao thủ với nhau rất nhiều lân nhưng ta vẫn cảm thấy mấy cái thứ quỷ này thật sự rất ghê tởm."

Từ Kiệt giận dữ chửi rủa, không phải sao, mặc dù cái tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Khô Qủy đang đối chiến ở trước mặt này chỉ sau vài chiêu đã bị một kiếm của Từ Kiệt đâm xuyên bụng.

Nhìn qua thương thế của hắn rõ ràng là không nhẹ, với cái thương thế như vậy mà đổi thành tu sĩ Nhân tộc, cho dù không chết cũng tuyệt đối có thể coi như là bị trọng thương.

Nhưng cái tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Khô Quy này lại không thèm để ý chút nào. Hơn nữa, cái lỗ máu ở trên bụng của hắn càng có thể lấy tốc độ mà mắt thường thấy được đang nhanh chóng khép lại.

Thật giống như không hề bị thương vậy, một thân khí tức cũng không hề suy yếu chút nào, thậm chí là một chút dao động cũng không có.

Thật đúng là ghê tởm, Từ Kiệt bất mãn bĩu môi.

Muốn giết chết những đệ tử của Thánh địa Khô Quỷ này, thật sự phải dùng hết toàn lực, thủ đoạn ra hết, thương càng thêm thương, nhân lúc bọn chúng còn kịp khôi phục thì trực tiếp oanh sát, chỉ có như vậy thì mới có thể giết chế được.

Thật đúng là mệt mỏi mà.

Ngay lúc bình thường đã phải hao phí khí lực lớn như vậy, sau khi xuống tới trận chiến cuối cùng thì cũng chỉ có thể giết chết một hoặc hai tên đệ tử của Thánh địa Khô Qủy, thậm chí có đôi khi còn không thể thành công chém giết được một con nào.

Điêu này cũng đã khiến cho sự tăng trưởng ve tích phân của các đệ tử rất chậm, như thế còn không giận điên người sao?

Vốn tưởng rằng lúc này đây vẫn là một phen khổ chiến.

Dù sao trước đó xảy ra chuyện như vậy cũng không phải chỉ có một lần, nhất định phải dây dưa đến phút cuối cùng nhưng vẫn không phân ra thắng bại.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người không ngờ tới là, sau khi đánh lấy đánh để, đám đệ tử của Thánh địa Khô Qủy này dường như có cái gì đó không đúng.

Ngay khi Tề Kiệt đả thương tên thân truyền ở phía đối diện này vào lần thứ ba.

Nhưng lúc này đây, ngay khi đối phương thi triển Bất Tử Hồi Xuân Công, sắc mặt của hắn lại có chút thay đổi.

Từ Kiệt cũng phát giác được điểm này, bởi vì tốc độ hồi phục vết thương của đối phương dường như có hơi chậm lại.

"Ảo giác sao?"

Hắn cảm thấy có hơi nghi ngờ, sau đó nhìn kỹ lại lân nữa.

Sau đó trận chiến khốc liệt vẫn cứ tiếp tục, nhưng theo trận chiến tiếp tục, tình thế của tên đệ tử thân truyền trong Thánh địa Khô Quỷ đang đối chiến với Từ Kiệt cũng ngày càng trở nên không thích hợp.

Một là quá trình khôi phục thương thế ở trên người của hắn càng ngày càng chậm.

Còn lại chính là, khí tức vốn từ đầu đến cuối chưa từng bị dao động bao giờ lại có dấu hiệu suy yếu, tuy rằng không nhiều nhưng vẫn bị Từ Kiệt nhạy bén bắt được.

Phải biết, Bất Tử Hồi Xuân Công có tác dụng hấp thụ sức mạnh của đại địa để trị liệu cho bản thân.

Cho nên mới nói, chỉ cần không bị oanh sát ngay lập tức, trên cơ bản là sẽ không có khả năng xuất hiện khí thức trở nên không ổn định hoặc suy yếu.

Nhưng hiện tại, khí tức của tên gia hỏa này quả thực đang chậm rãi yếu bớt.

Từ Kiệt còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tâm lý của cái tên đệ tử thân truyền trong Thánh địa Khô Quỷ ở phía đối diện này đã sớm mắng cha mắng mẹ rồi.

Ngay từ đầu, tên đệ tử này cũng cảm giác được chính mình có gì đó là lạ.

Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là việc vận chuyển Bất Tử Hồi Xuân Công ngày càng trở nên khó khăn, giống như đã bị thứ gì đó chặn lại vậy.

Bởi vì lúc muốn vận hành một cái thiên giống như mỗi một chỗ điểm mấu chốt đều có vấn đề vậy, cực kỳ không trôi chảy. Cảm giác này nên nói như thế nào đây, cảm giác này thật giống như một con sông hà có chín khúc mười tám chỗ quay co vậy, nhưng mỗi khúc cua đều bị người ta dùng rất nhiều tảng đá lớn hoặc thân cây chặn lại.

Điều này dẫn tới nước sông lưu động càng thêm khó khăn.

Hơn nữa còn ngày càng có rất nhiều tảng đá lớn và thân cây liên tục xuất hiện, thẳng đến khi dòng nước cuối cùng bị chặn hoàn toàn.

Mà đây chính là cảm giác lúc này của tên đệ tử này.

Ngay cả nó cũng cảm thấy rất mơ hồ, bởi vì đây là lân đầu tiên từ lúc bắt đầu tu luyện Bất Tử Hồi Xuân Công gặp phải tình huống như vậy.

Hiện tại, quá trình khôi phục thương thế càng ngày càng chậm, theo thời gian dần trôi qua, vết thương cũ chưa lành thì đã có thêm vết thương mới.

Nếu cứ tiếp tục lặp đi lặp lại như thế, kết quả như thế nào có thể được tưởng tượng.

Ngay khi tên đệ tử này đang cố gắng cưỡng ép xông mở những trở ngại này nhưng không có kết quả, cùng lúc đó Từ Kiệt đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi bị làm sao vậy?”

Trong mắt của hắn chứa dựng sự nghi ngờ, phấn khích và một chút nghi ngờ.

Lúc này, Từ Kiệt đã có thể chắc chắn rằng tên gia hỏa ở phía đối diện nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ cần nhìn vết thương trên người hắn cũng đã rất nhiều rồi.

Những vết thương trước đó đến bây giờ vẫn còn chưa khép lại, điều này cho thấy rõ có vấn đề.

Nhưng đối với cái này, tên đệ tử thân truyên này đương nhiên không khả năng thừa nhận, sau khi hừ lạnh một tiếng thì mạnh miệng nói.

"Hừm, làm sao có thể làm sao."

"Thật sao? Có hai không thì thử một lần là biết."

Có thừa nhận hay không không quan trọng, nếu tiếp tục chiến đấu như vậy tự nhiên sẽ biết kết quả, đồng thời trong lòng của Từ Kiệt cũng đã âm thầm đoán ra, chẳng lẽ dược phấn của Mạc Du phong chủ đã có tác dụng?

Cái thứ đồ chơi đó còn thực sự làm được sao? Nếu như đúng là như vậy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment