Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 210 - Chương 900: Thời Khắc Săn Bắn Đã Đến

Chương 900: Thời khắc săn bắn đã đến Chương 900: Thời khắc săn bắn đã đếnChương 900: Thời khắc săn bắn đã đến

Chương 900: Thời khắc săn bắn đã đến

Lúc này, không chỉ là trên chiến trường của đám đệ tử Từ Kiệt bọn họ mà ngay cả trên chiến trường cấp Đại Thánh của đám người Tê Hùng và Hồng Tôn, thậm chí là trên chiến trường cấp Đại Đế của bọn người Vân Tiên Đài cũng đều xảy ra tình huống tương tự.

Một chúng cường giả của Thánh địa Khô Quỷ đều cảm giác được việc thi triển Bất Tử Hồi Xuân Công này đang ngày càng trở nên khó khăn hơn.

"Ai nha, xem ra lời của cái tên chó chết Mạc Du này nói đều là sự thật, thật đúng là có hiệu quả thật."

Hồng Tôn nhìn về phía vị trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Khô Qủy đang giao thủ với mình, sau đó trên khóe miệng của hắn toét ra một vệt nụ cười.

"Hay là ngươi đừng giãy giụa nữa, thành thật ngửa cổ chờ bị chờ bị chém đi thì tốt bao nhiêu."

"Ngươi... Không khả năng, làm sao có thể, Bất Tử Hồi Xuân Công của lão phu đâu?"

Sau khi nghe được lời này của Hồng Tôn, sắc mặt của cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh trong Thánh địa Khô Quỷ này trầm xuống, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy, mẹ nó Bất Tử Hồi Xuân Công chết tiệt đó đã hoàn toàn không có cách nào có thể vận chuyển được nữa.

Trước đó là vận chuyển khó khăn, nhưng hiện tại đã trực tiếp trở thành hoàn toàn không có cách nào có thể vận chuyển được, cái này cũng không hợp thói thường rồi.

Hắn tức giận quát, nhưng vừa nói ra những lời này, Hồng Tôn đã lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

Bất Tử Hồi Xuân Công của ngươi biết mất rồi sao? Vậy coi như... Thật đúng là khiến người ta hưng phấn mà.

Hắn siết chặt trường kiếm trong tay, nụ cười trên môi càng tươi hơn.

Bất Tử Hồi Xuân Công của bọn gia hỏa trong Thánh địa Khô Qủy này thật đúng là khiến người ta chán ghét, nhưng hiện tại nó đã không còn nữa, vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Hắn hoàn toàn không cảm thấy có mối liên hệ nào với Bất Tử Hồi Xuân Công, nhưng khi nhìn thấy Hồng Tôn đang bước từng bước đến gần, trên khóe môi còn nhếch lên một vệt nụ cười không có ý tốt đó, khiến cho cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Khô Qủy này hoảng sợ.

Mặc dù nó không biết tại sao, nhưng lúc này lại khiến nó luôn có cảm giác bản thân như một con cừu đang chờ bị làm thịt vậy. "Đợi ta vận chuyển đã."

Hắn tiếp tục cố gắng vận chuyển Bất Tử Hồi Xuân Công, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có cách nào thấy được tác dụng, mà điều này cũng khiến trong lòng của cái tên trưởng lão cấp đại thành này rống giận liên tục, nhưng đáng tiếc là lại hoàn toàn không có tác dụng.

Trên mặt lộ ra biểu tình luống cuống, triệt để luống cuống, bản thân đã không còn Bất Tử Hồi Xuân Công, sau đó lại nghĩ đến lực công kích khủng bố của Hồng Tôn thân là kiếm tu kia, khiến cho tên trưởng lão cấp Đại Thánh này nhịn không được phải nuốt một ngụm nước bọt, sau đó yếu ớt nói ra.

"Cái kia... Chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa* được không?”

(Biến chiến tranh thành tơ lụa: Đây là một câu nói của người Đài Loan, ý là dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp)

'A, được thôi.'

Nghe vậy, Hồng Tôn mỉm cười đáp lại, Cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh này nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, sau đó gật đầu liên tục nói.

"Được được được..."

Chẳng qua lời còn chưa nói hết, Hồng Tôn đã nói tiếp.

"Chờ ta chặt cái đầu chó của ngươi xuống, chiến tranh tự nhiên biến thành tơ lụa liền."

"Ngươi...

Đều đã đánh đến nước này, vậy mà ngươi còn dám nói biến chiến tranh thành tơ lụa sao? Muốn cái ram ăn.

Vừa dứt lời, Hồng Tôn đã tiến lên một bước, trường kiếm trong tay cũng lập tức chém xuống, cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh thế thế thì chỉ cảm thấy lông tơ dựng thẳng.

Hiện tại nó đã không còn Bất Tử Hồi Xuân Công, nó tự nhiên không còn dám đi đón đỡ đòn tấn công của Hồng Tôn.

Cho dù là một kích không chết, nhưng do ở trong người đã không còn Bất Tử Hồi Xuân Công, vậy thì nếu có nhiều thêm một vài nhát kiếm nữa thì nó cũng gánh không nổi.

Cho nên nó không chút do dự lập tức lựa chọn bứt ra lui về phía sau.

Sợ rồi sao, Hồng Tôn thấy thế thì càng trở nên phấn khích hơn: Lão già kia, ta nhịn ngươi rất lâu rồi đấy.

Trước đó còn ỷ vào khả năng hồi phục đáng sợ của Ất Tử Hồi Xuân Công, hoàn toàn không hề để đòn công kích của mình vào trong mắt, hiện tại đã học được cách chạy trốn rồi sao?

"Lão già kia, ngươi chạy cái gì? Trước đó không phải ngươi còn rất phách lối sao?"

"Ta...

"Để ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu, chết đi." Đắc thế không buông tha người, Hồng Tôn cầm kiếm đuổi theo hoàn toàn không cho tên gia hỏa này một chút thời gian để thở dốc. Trong lúc nhất thời, hắn đuổi theo cái tên trưởng lão cấp Đại Thánh này bỏ chạy tứ tán, gà bay chó sủa.

Bên phía Hồng Tôn là như thế, mà ở trên chiến trường của các đệ tử phía dưới cũng là như vậy.

Sau khi trải qua một đoạn thời gian phát tiểu*, dược phấn của Mạc Du đã phát huy tác dụng, khiến cho đông đảo đệ tử của Thánh địa Khô Qủy nhận thấy Bất Tử Hồi Xuân Công đã không còn cách nào có thể vận chuyển được nữa.

(Phát tiểu: Bạn thân lúc nhỏ)

"Bất Tử Hồi Xuân Công của ta đâu?"

"Ai nha, Bất Tử Hồi Xuân Công của ngươi mất rồi sao? Vậy thì tốt."

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi nghĩ ta muốn làm gì?"

Về vấn đề này, phản ứng của các đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất gần như là giống nhau.

Sau khi xác nhận Bất Tử Hồi Xuân Công của đám đệ tử trong Thánh địa Bất tử này đã trở nên vô dụng, chúng đệ tử cũng lân lượt nhếch miệng lộ ra một nụ cười xán lạn, ánh sáng màu đỏ ở trong mắt cũng lấp lóe.

Bất Tử Hồi Xuân Công đã không còn? Thế thì ta cũng sẽ không khách khí nữa.

Ngay lúc này, cục diện chiến đấu cân bằng vốn có, trong khoảnh khắc đã xuất hiện sự xoay chuyển.

Không có Bất Tử Hồi Xuân Công, những tên đệ tử của Thánh địa Khô Qủy này quả thực không phải là đối thủ của Thánh địa Đạo Nhất.

Suy cho cùng, Thánh địa Khô Qủy vốn dĩ không có ưu thế về chiến lực.

Chúng nó hoàn toàn dựa vào việc hao tổn đối thủ đến chết để giành chiến thắng.

Hiện tại không có vốn liếng tiêu xài, lại không dám lấy cứng đối cứng với đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, kết quả cuối cùng có thể tưởng tượng được.

"Chạy đi, để ta xem ngươi có thể chạy đi đâu."

"Tiểu gia ta nhịn ngươi rất lâu rồi, ăn một đao của ta đi."

"Bất Tử Hồi Xuân Công đúng không? Bất tử phải không? Bất tử bất diệt đúng không? Ta mịa nó để ngươi không chết này, mịa nó để ngươi bất diệt này."

Trận chiến tiến hành đến hiện tại chỉ kéo dài hơn một canh giờ.

Nhưng sự biến đổi lớn đột ngột xuất hiện này đã khiến cho một đám Đại Đế của Bất Tử tộc ở trong khu vực chiến trường Đại Đế đều ngây ngẩn cả người.

Chủ yếu là hai phe Đại Đế trong Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Bất Tử của Bất Tử tộc. Về phần Đại Đế trong Thánh địa Khô Quy của Bất Tử tọc, lúc này hắn sớm đã bị mấy người Vân Tiên Đài truy đuổi đến chạy trối chết giống như chó nhà có tang vậy.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, các vị Đại Đế trong Thánh địa Bất Tử và Thánh địa Luyện Huyết chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Lại mẹ nó bại nữa rồi? Lại không thể hiểu được như thế? Hoàn toàn không có một chút sức để hoàn thủ?

Vừa rồi mọi chuyện còn rất tốt, song phương còn đánh nhau ngang ngửa, nhưng vừa mới quay đầu lại thì đã bị người ta giết cho chạy trối chết, ác ngươi mẹ nó là đang diễn kịch sao?

Tác chiến đâu, làm gì có chuyện chỉ trong khoảng thời gian một cái chớp mắt thì bị đánh cho toàn tuyến tan tác như vậy chứ?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin được?

"Một đám rác rưởi."

Một vị Đại Đế trong Thánh địa Luyện Huyết của Bất Tử tộc tận mắt chứng kiến Thánh địa Khô Qủy bị đánh cho toàn tuyến tan tác như vậy thì nhịn không được mà nổi giận mắng.

Nhưng một giây sau, một vị Đại Đế của Thánh địa Bất Hủ lạnh lùng nói.

"Thánh địa Luyện Huyết ngươi làm được sao, vậy các ngươi lên đi."

"Ta...

Thiếu chút nữa quên mất, bọn họ cũng là tướng bên thua, người đầu tiên ăn quả đắng ở trên tay của Thánh địa Đạo Nhất cũng là Thánh địa Luyện Huyết nó.

Mắt thấy đối phương không nói lời nào, cái tên Đại Đế của Thánh địa Bất Tử này cũng không có níu lấy không thả.

Chỉ là ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng mà nhìn tình hình chiến đấu ở bên dưới, tự hỏi tại sao lại trở nên như thế này.

Về phần bọn người Thánh chủ Vân La, Thánh chủ Dao Trì, Thạch Thanh Phong và Bạch Tổ ở phía bên kia cũng nhìn đến trợn mắt hốc mồm.

Có cần phải dữ đội đến mức như vậy không?

Mấy ngày trước đó còn không phải là không có cách nào có thể bắt được người ta sao? Tại sao lần này lại đột nhiên trở nên dữ dội như vậy chứ?

Lại là Thánh địa Đạo Nhất mở ra lỗ hổng, lại là bên phía Thánh địa Đạo Nhất đại hoạch toàn thắng, mà điều này cũng khiến cho bọn người Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đều có chút tê dại.

Thánh địa Đạo Nhất này thực sự mạnh đến như vậy sao?

Hai đại Thánh địa của bọn họ cho đến nay vẫn chưa lấy được chiến quả nào quá lớn, nhưng nhìn Thánh địa Đạo Nhất người ta xem. Đầu tiên là đánh tan Thánh địa Luyện Huyết, hiện tại lại đánh bại Thánh địa Khô Quy cái này thật đúng là không hợp thói thường mà.

Hơn nữa còn là loại đại hoạch toàn thắng nữa chứ, một trận đại thắng mà không hề có chút khả năng chống trả nào.

Ngươi xem các đệ tử của Thánh địa Khô Qủy đang bị truy đuổi như thỏ kia đi, ngươi dám tin đây là một trong Tam đại Thánh địa của Bất Tử tộc không?

"Chạy? Ta mẹ nó kêu ngươi chạy sao, chết cho ta."

"Nếu như ta là ngươi thì sẽ ngoan ngoãn đứng ở chỗ đó, sau đó còn có thể chết một cách thống khoái, yên tâm, thủ pháp của rất rất thuần thục, tuyệt đối một đao mất mạng."

Các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất hoàn toàn buông tay buông chân, không giảng đạo lý thì cũng điên cuồng đuổi giết.
Bình Luận (0)
Comment