Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 211 - Chương 901: Cái Gì Gọi Là Hoảng Hốt Chạy Bừa

Chương 901: Cái gì gọi là hoảng hốt chạy bừa Chương 901: Cái gì gọi là hoảng hốt chạy bừaChương 901: Cái gì gọi là hoảng hốt chạy bừa

Chương 901: Cái gì gọi là hoảng hốt chạy bừa

Kể từ lúc giao thủ với Thánh địa Khô Qủy cho tới bây giờ, sau khi đánh với nhau mấy trận đại chiến liên tiếp, số lượng Bất Tử Tâm Tinh mà chúng đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất thu được ít càng thêm ít.

Không còn cách nào khác, ai bảo Thánh địa Khô Qủy này lại khó giết đến vậy.

Một tay Bất Tử Hồi Xuân Công đó thực sự khiến chúng đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất buồn nôn muốn chất.

Một hai cứ giống như những con rùa rúc trong mai, cho dù có làm gì thì cũng không thể đánh chết được.

Mà cái này còn liên quan đến vấn đề ăn cơm nữa.

Đã là chuyện liên quan đến ăn uống thì nếu không có Bất Tử Tâm Tinh thì không có điểm tích phân, không đủ điểm tích phân thì không thể gọi đồ ăn.

Cho nên chỉ cần là đại sự liên quan đến việc ăn cơm, có thể tưởng tượng trong lòng của chúng đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất phải nén giận đến mức nào.

Người nào mẹ nó dám ngăn trở ta ăn cơm thì ta sẽ giết chết kẻ đó, ngay cả thiên đạo cũng không giữ được ta.

Lúc trước là do không có cách, nhưng bây giờ đã có cách rồi, cho nên chúng đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất tự nhiên không có khả năng buông bỏ cơ hội này.

Chỉ cân tóm được tên đệ tử nào của Thánh địa Khô Qủy thì chính là một trận giết loạn.

"Bất Tử Tâm Tinh, Bất Tử Tâm Tỉnh..."

"Của ta, của ta, đều là của ta."

"Ta mịa nó kêu ngươi chạy sao. Ngươi mẹ nó có biết ngươi vừa chạy là sẽ làm chậm trễ biết bao nhiêu chuyện của ta không? Chết cho ta."

Giờ này khắc này, trong đầu của các đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất chỉ có đúng một cái ý nghĩ, đối phương chính là Bất Tử Tâm Tinh, phải nghĩ ra cách lấy được càng nhiều Bất Tử Tâm Tinh càng tốt.

Chính là vì triệt để bị giết đến sợ hãi, cho nên dưới sự hoảng hốt chạy bừa, chúng đệ tử của của Thánh địa Khô Quỷ đã một đầu vọt vào trong chiến trường giữa Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Vân La.

Thánh địa Luyện Huyết vốn đang chiến đấu thật tốt và tạm thời không bị ảnh hưởng gì, nhưng lúc này lại đột nhiên nhìn thấy một đám đệ tử của Thánh địa Khô Qủy gào khóc thảm thiết vọt tới đây, trong miệng còn không ngừng hô hào.

“Cứu ta."

"Mau cứu ta.' "Chan bọn họ lại."

Hả?

Trong lúc nhất thời, đừng nói là Thánh địa Luyện Huyết, ngay cả Thánh địa Vân La ở phía đối diện cũng bị làm cho choáng váng.

Cứu ngươi? Cản bọn họ lại? Ngăn lại người nào? Bọn ta đang đánh thật tốt, còn các ngươi bị làm sao vậy? Gặp quỷ sao? Chẳng lẽ Bất Tử tộc cũng sợ quỷ sao?

Bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí là có rất nhiều đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết còn tức giận mắng.

"Các ngươi làm cái quỷ gì vậy? Đang trên chiến trường đấy, các ngươi chạy cái gì?"

"Cút xa một chút, đừng cản đường chúng ta."

Kể từ khi bị Thánh địa Đạo Nhất máu ngược một thanh, đối thủ của Thánh địa Luyện Huyết đã được đổi thành Thánh địa Vân La.

Ở trên người của Thánh địa Vân La, các đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết cuối cùng cũng lấy lại được sự tự tin đã mất từ lâu.

Nhìn xem, cái này mịa nó mới là tác chiến, làm gì có chỗ nào giống với Thánh địa Đạo Nhất, vừa tới thì đã thành thiên khắc, hoàn toàn không có cách nào chiến đấu.

Chiến đấu với Thánh địa Vân La mà nói, quả thực chính là một loại hưởng thụ dành cho Thánh địa Luyện Huyết.

Song phương ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, cái này mịa nó mới là chuyện bình thường.

Cho nên hiện tại, chúng nó không cho phép bất luận kẻ nào tới phá hư trận đại chiến giữa chúng nó với Thánh địa Vân La.

Nhưng vừa dứt lời, bên phía Thánh địa Khô Qủy còn chưa kịp đáp lời thì ở phía đằng sau đã truyền tới từng trận tiếng la giết.

"Muốn chạy? Hôm nay không giết chết ngươi, cái tên Từ Tam ta mẹ nó sẽ viết ngược lại."

"Ai nha, vẫn còn muốn tìm viện quân sao? Hôm nay ai có thể bảo vệ ngươi?"

"Ngoan ngoãn giao Bất Tử Tâm Tinh ra."

Hả?

Nghe được âm thanh này, đệ tử của Thánh địa Khô Qủy chạy càng hơn, trong khi các đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết lại cau mày, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

"Thanh âm này, không phải là..."

Sắc mặt của một đệ tử trong Thánh địa Luyện Huyết lập tức đại biến, hàm răng đều có chút run rẩy khi nói, lời còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy một tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đã lao tới.

Tên đệ tử này vốn là đang truy đuổi các đệ tử của Thánh địa Khô Qủy, nhưng khi nhìn thấy ở phía trước lại có một đám đệ tu của Thánh địa Luyện Huyết, hắn không những không kinh hoảng chút nào mà còn ngược lại, nụ cười tươi trên mặt càng thêm xán lạn hơn bao giờ hết.

'A, mua một tặng một."

Đối với đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất mà nói, cho dù là Thánh địa Khô Qủy hay là Thánh địa Luyện Huyết gì đi nữa thì đều như nhau.

Tức là dễ như trở bàn tay, đều là thịt cá ở trên thớt.

Dù sao thứ mà mọi người muốn chính là Bất Tử Tâm Tinh, vê phần là Bất Tử Tâm Tinh của Thánh địa Luyện Huyết hay là Bất Tử Tâm Tinh của Thánh địa Khô Qủy, nhưng thật ra cũng không có gì khác biệt.

"Song hỉ lâm môn, ha ha, chết đi cho ta."

"Lão thiên vẫn rất tốt với ta. Hôm nay ta đã quyết định chọn viên Bất Tử Tâm Tinh này."

"Giết giết giết."

Nhìn thấy một đám đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất như lang như hổ, hai mắt đỏ ngầu đang chém giết tới chỗ mình, Thánh địa Khô Qủy sớm đã bị sợ mất mật kia đương nhiên không cần phải nói, dưới chân lập tức không có ngừng qua, cũng không quay đầu lại mà một đường phi nước đại.

Về phần các đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết, sau khi trải qua quá trình choáng váng lúc đầu, bọn họ đột nhiên tỉnh táo lại, cũng không chút do dự mà trực tiếp quay người bỏ chạy.

"Thánh địa Đạo Nhất, chạy đi."

"Chạy mau.”

Trong lúc nhất thời, các đệ tử của Thánh địa Khô Qủy và Thánh địa Luyện Huyết, chúng đệ tử của hai đại Thánh địa trong Bất Tử tộc này lập tức chạy loạn xạ, theo sau là một đám đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất như lang như hổ.

Trên chiến trường vốn dĩ đang rất khốc liệt, theo cuộc chạy trốn điên cuồng của Thánh địa Luyện Huyết, người của Thánh địa Vân La phản đến chỉ còn lại một mình.

"Hiện tại là tình huống gì đây?”

"Sư huynh, hiện tại còn là chuyện của chúng ta nữa không?"

"Han là không rồi."

Đây có phải là nằm không cũng thắng trong truyên thuyết không? Deu không cần tự mình ra tay, quân lính của Thánh địa Luyện Huyết đã không đánh mà tan sao?

Chỉ là Thánh địa Đạo Nhất ngươi một mạch đuổi giết hai đại Thánh địa của Bất Tử tộc người ta, có phải là có chút càn rỡ quá rồi không?

Nếu chẳng may người ta kịp phản ứng lại, sau đó quay đầu đánh ngược trở về, ngươi còn có thể xử lý được nữa không? Lúc đầu còn có chút lo lắng cho Thánh địa Đạo Nhất, nhưng thẳng đến khi ba đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết bị một tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất truy đuổi đến mức không đường có thể trốn.

Phóng nhãn nhìn lại, dường như xung quanh đây đều có thân ảnh của đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất.

Chỉ có một phương hướng là chỗ của Thánh địa Vân La, cho nên tên đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết này cũng phải cắn răng một cái rồi lao vê phía Thánh địa Vân La, trong miệng cao giọng hô.

“Cứu ta, nhanh cứu ta."

Hả?

Nhìn ba tên đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết đang vừa hô lớn cứu mạng vừa chạy về phía chính mình như điên, khiến cho mọi người trong Thánh địa Vân La đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt cũng lộ ra sự kỳ quái khó tả, rồi lại nhìn vào quần áo ở trên người, không sai, ta mẹ nó là đệ tử của Thánh địa Vân La, là tu sĩ của Nhân tộc, nhưng tại sao Bất Tử tộc lại mẹ nó hướng chúng ta cầu cứu chứ?

Mẹ nó hiện tại đang là đại chiến diệt tộc đấy, Bất Tử tộc ngươi lại hướng Nhân tộc cầu cứu, nghĩ cái gì vậy?

Càng kỳ quái hơn chính là, mắt thấy ba tên đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết này đang chạy về phía Thánh địa Vân La, tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đang đuổi sát không buông ở phía sau cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, đồng thời cũng nhanh chóng mở miệng hét lên.

"Thánh địa Vân La đạo hữu, nể mặt ta, buông ba đứa chúng nó ra, để cho ta tới."

Hả?

Chúng ta mịa nó cũng không nghĩ muốn ra tay mà.

Cuối cùng, một tình cảnh quái quỷ nhất cũng đã xuất hiện, đối mặt với ba tên đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết đang chạy như điên về phía mình, tất cả mọi người trong Thánh địa Vân La cư nhiên lại ngâm ăn ý với nhau mà tránh ra một con đường.

Bọn họ cứ trơ mắt nhìn ba tên đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết và tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất kia chạy tới như vậy.

Sau đó ở cách đó không xa, đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất kia cuối cùng cũng đuổi kịp ba tên đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết, sau đó lộ ra vẻ mặt giận dữ mà nâng đao chặt xuống.

"Chạy? Ta mịa nó để cho các ngươi chạy, chết cho ta."

"Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng, Huyết Thuẫn."

"Thám Vân Thủ, xem đao."

Một chọi ba, tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất này đột nhiên "Nha 'một tiếng, bộ dáng đó quả thực giống như chém dưa xắt rau vậy, sau đó nhanh gọn giết chết ba đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết này. Mọi người ở Thánh địa Vân La đều lông tơ dựng ngược, Thánh địa Đạo Nhất hung dữ đến vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment