Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 213 - Chương 903: Xuất Quan, Người Đâu?

Chương 903: Xuất quan, người đâu? Chương 903: Xuất quan, người đâu?Chương 903: Xuất quan, người đâu?

Chuong 903: Xuat quan, nguoi dau?

Chuyện Ma tu tấn công Thánh địa của Nhân tộc, nếu đổi lại trước đây thì chắc chắn sẽ không có không có ai tin.

Ma tu đều đã bị đánh đến mức như chạy qua đường, bọn chúng chỉ dám tham sống sợ chết ẩn mình trong bóng tối, còn dám nghĩ đến chuyện tấn công Thánh địa của Nhân tộc, đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Tuy nhiên, với sự xuất hiện của Ma Quật và sự bùng nổ của cuộc đại chiến diệt tộc, chính vì cái này đã khiến cho đông đảo Ma tu nhìn thấy được cơ hội.

"Chỉ là đồng thời tấn công Tam đại Thánh địa, e là..."

"Vậy chọn một cái nhà trước, giết gà dọa khỉ."

“Ta nên chọn cái nào?”

"Thánh địa Vân La. Hiện tại Thánh địa Vân La là nơi có thực lực mạnh nhất trong Tam đại Thánh địa, chọn đánh Thánh địa Vân La đi."

Thánh địa Dao Trì quá mức huyền bí, Thánh địa Đạo Nhất lại là Thánh địa mới được tấn thăng, uy tín của nó trong Nhân tộc kém xa so với hai Thánh địa còn lại.

Cho nên trước mắt mà nói, Thánh địa Vân La chắc chắn được công nhận là đệ nhất Thánh địa của Nhân tộc.

Nếu đã lựa chọn tấn công Thánh địa, vậy thì phải tấn công kẻ mạnh nhất, chỉ cân chiếm được Thánh địa Vân La, nhất định sẽ khiến cho sĩ khí của đám tu sĩ Nhân tộc kia giảm bớt.

Đối với cái này, đám Ma tu khác cũng không có ý kiến gì.

Cho nên bọn họ đã ra quyết định sẽ xuống tay với Thánh địa Vân La trước.

Chẳng bao lâu, Ma tu rải rác ở khắp nơi đã kết nối với nhau, sau đó không ngừng tụ tập vào cùng một chỗ, đồng thời hướng về phía Thánh địa Vân La từ bốn phương tám hướng.

Mà một hành động quy mô lớn như vậy đương nhiên là đã bị bên phía các tu sĩ của Nhân tộc này nhận ra.

Dù sao hành vi lần này của đám Ma tu thực đúng là có chút càn rỡ.

Trên đường đi, có mấy mấy tòa thành trì đã bị tàn sát, khi gặp phải tu sĩ Nhân tộc, bọn hắn cũng không có ý định tránh né, mà là bao vây giết chết.

Dù sao những cường giả của Nhân tộc đều đang ở Thiên Hồng quan, hiện tại làm gì còn có ai có thể ngăn cản bọn họ hành động?

Bên phía Nhân tộc cũng đã lâm vào tình trạng hữu tâm vô lực, thậm chí là có một số tu sĩ được lưu thủ ở hậu phương cũng đã lập tức bị đánh đến mức bỏ chạy tứ phía.

Trong lúc nhất thời, thế cục ở bên trong lãnh thổ củ Nhân tộc dường như đã bị đảo ngược, đến lượt Ma tu xưng vương xưng bá.

Lúc này, Thánh địa Vân La đang trong tình trạng nguy hiểm nhất cũng đã sớm người đi nhà trống.

Đông đảo đệ tử, chấp sự và trưởng lão ở bên trong Thánh địa đều đã đổ xô đến Thiên Hồng quan, chỉ để lại một số ít người già yếu, bệnh tật và tàn tật phụ trách trấn thủ Thánh địa.

Nhưng chút người này hiển nhiên là không thể nào chống đỡ được sự tấn công của đông đảo Ma tu như vậy.

Ma tu đánh tới giống như gióng trống khua chiêng, đồng thời một số đệ tử thân truyền của Thánh địa Vân La và Diệp Trường Thanh vẫn đang bế quan ở bên trong Vân Mộng La Hải.

Lúc này cũng coi như là đến thời điểm xuất quan.

Sau khi bế quan gân một tháng, linh khí tích lũy được bên trong Vân Mộng Lạc Hải cũng đã bị gân như cạn kiệt.

Cuối cùng, sau khi Vân Mộng Lạc Hải cưỡng ép đưa mọi người ra ngoài, lần bế quan này cũng đã tuyên bố kết thúc.

Ở bên ngoài Vân Mông La Hải, từng tên đệ tử thân truyền một đã bị dịch chuyển ra ngoài.

Sau khi bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt của nguyên một đám đều không tự chủ được mà lộ ra một vệt nụ cười.

Vân Mộng Lạc Hải này quả nhiên cường hãn, bế quan chưa đầy một tháng, cư nhiên lại có thể so sánh với việc khổ tu mấy chục năm.

'Xem ra sư đệ ngươi đã thu hoạch khá lớn.'

"Không phải sư huynh cũng giống như vậy sao?"

Một đám đệ tử khích lệ lẫn nhau, nhưng Diệp Trường Thanh thì lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ mà đánh giá chung quanh.

Tại sao lại có cảm giác có chút kỳ lạ? Người đâu?

“Trường Thanh sư huynh."

Ngay lúc Diệp Trường Thanh một mình ngơ ngác, Thạch Y Y lại chủ động chạy tới, sau đó nở nụ cười chào hỏi.

Thấy Diệp Trường Thanh hơi nhíu mày như thế, Thạch Y Y cũng lộ ra vẻ mặt tò mò mà hỏi.

“Trường Thanh sư huynh làm sao vậy?”

"Cảm giác có chút kỳ lạ, tại sao lại không có ai?"

Diệp Trường Thanh thuận miệng nói ra, Thạch Y Y nghe vậy thì cũng lộ ra vẻ mặt sững sờ, sau đó lập tức mắt nhìn bốn phía, đúng vậy, tại sao một bóng người cũng không nhìn thấy?

Thánh địa Vân La ngày xưa chính là người đến người đi, khung cảnh cực kỳ náo nhiệt, nhưng tại sao bây giờ lại yên tĩnh như vậy, có phải có chút kỳ lạ roi không? Không chỉ Diệp Trường Thanh và Thạch YY mà những người khác cũng nhanh chóng phát hiện ra điều này.

Sau khi mọi người trở lại động phủ của mỗi người, dọc theo con đường này cũng không nhìn thấy bất cứ một bóng người nào, mà điều này càng khiến mọi người càng cảm thấy kỳ lạ.

Mẹ nó người đâu? Vì sao đã đi lâu như vậy rồi mà ở bên trong Thánh địa vẫn không thấy một người nào vậy?

Đệ tử đâu? Hơn trăm vạn đệ tử của Thánh địa Vân La ta đâu? Đi đâu hết rồi?

Vừa mới bế quan đi ra thì ở bên trong Thánh địa đã không còn một ai rồi?

Các đệ tử càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, cuối cùng mọi người không hẹn mà cùng đi vào chủ điện, may mắn thay là ở chỗ này cuối cùng cũng nhìn thấy được người.

Tuy nhiên, ở đây cũng chỉ là vài tên tuổi già sắc suy, mấy vị lão chấp sự đất vàng đều đã nhanh chôn đến đỉnh đầu

"Ha2"

Nhưng mấy vị lão chấp sự này thì chúng đệ tử lại không hề quen biết, cho dù có gặp qua thì cũng chỉ là tình cờ gặp gỡ.

Nếu đổi lại là trước đó thì mấy gã chấp nảy về cơ bản là đã lựa chọn chờ chết, đại môn không ra nhị môn không bước.

Nhưng bây giờ, toàn bộ bọn họ đều đã xuất quan, đây là có ý gì?

Thánh chủ đâu? Các vị trưởng lão đâu? Những người khác đâu?

May mắn là sau khi thông qua mấy người giải thích, cuối cùng mọi người cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Đại chiến diệt tộc nổ ra, vừa nghe được tin tức này, tất cả đệ tử đều chấn động, trong khoảng thời gian bọn họ bế quan, đại chiến diệt tộc đã ập tới.

Tuy nhiên, một tên lão chấp sự ở trong đó cũng không có xoắn xuýt quá nhiều đến chuyện này, sau khi giới thiệu ngắn gọn một chút tình hình rồi vội vàng nói với mọi người.

"Muốn nói vớ vẩn thì không cần nói nữa, hiện tại các ngươi lập tức chạy tới Thiên Hồng Quan."

"Tại sao phải làm như vậy?"

"Ma tu sắp tới rồi."

Thừa dịp hậu phương trống rỗng, rất nhiều Ma tu đã tụ tập ở bên ngoài Thánh địa Vân La.

Không cần nghĩ cũng biết mấy tên Ma tu này là muốn làm gì, hơn nữa bây giờ, chỉ bằng những người còn lại ở Thánh địa này, quả quyết là không có khả năng ngăn trở nhiêu Ma tu như vậy, cho dù có một đám đệ tử thân truyền tọa trấn thì cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được. Tuổi thọ của những lão già bọn họ vốn đã không còn nhiều, có hay không cũng không quan trọng, cho dù có chết thì bọn họ cũng muốn tử thủ Thánh địa.

Nhưng một đám đệ tử thân truyền ở trước mặt thì lại khác.

Thiên phú của mỗi người trong số bọn họ đều là đỉnh phong, đều là tương lai của Thánh địa, nếu chết ở chỗ này, chắc chắn sẽ là một tổn thất rất lớn đối với Thánh địa Vân La.

Phải biết, vì để bồi dưỡng ra những tên đệ tử thân truyền này, tinh lực và tài nguyên mà Thánh địa phải bỏ ra cũng là một con số trên trời.

Nếu không có họ, Thánh địa Vân La sau này còn phát triển như thế nào nữa?

Cho nên, mấy vị lão chấp sự đã sớm nghĩ kỹ đến việc nhất định phải đưa bọn hắn ra ngoài an toàn.

Chỉ là vừa nghe xong những lời này, một tên thanh niên câm đầu đã lạnh giọng hét lên.

"Không được, Thánh địa gặp nạn. Chúng ta làm sao có thể rời đi? Thân là đệ tử của Thánh địa, cứ trơ mắt nhìn Ma tu công chiếm Thánh địa như vậy thì mặt mũi của chúng ta còn để ở đâu nữa."

"Đúng vậy, đại sư huynh nói rất đúng, chúng ta không đi."

"Ma tu hoành hành, thân là đệ tử của Thánh địa, làm sao có thể chưa lâm trận đã bỏ chạy?"

Người đầu tiên lên tiếng chính là đại sư huynh của Thánh địa Vân La, Nam Cung Thanh.

Tu vi và thực lực của hắn cũng là cao nhất trong số rất nhiều đệ tử có mặt.

Hắn đã đạt tới Thiên Nhân cảnh viên mãn, chỉ kém có một cái kỳ tích là đã có thể đột phá Thánh cảnh và đuổi kịp các cường giả của thế hệ trước.

Nhìn thấy nguyên một đám đệ tử không nguyện ý rời đi như vậy, trong lòng của mấy vị lão chấp sự cũng tràn day phức tạp.

Lòng trung thành của những tên tiểu tử này đối với Thánh địa, khiến bọn hắn cảm thấy rất hài lòng, nhưng nếu tiếp tục ở lại đây thì cũng không giúp ích được gì cho Thánh địa Vân La.

Chỉ bằng đám người bọn họ ở chỗ này thì việc muốn ngăn chặn nhiều Ma tu như vậy là không có khả năng, cho dù có sự trợ giúp của trận pháp trong Thánh địa thì cũng không có cơ hội chiến thắng nào.

Cho nên, mấy tên già vẫn sâm mặt lại, sau đó mắng một câu.

"Hồ nháo, các ngươi đều là niềm hi vọng của Thánh địa, là tương lai của Thánh địa, nếu cái ngươi cứ lưu lại ở chỗ này chiến tử không con như vậy thì có ý nghĩa gì?"

"Các ngươi còn sống mới là sự trợ giúp lớn nhất đối với Thánh địa. Thánh địa bị công chiếm rồi thì ngay sau các ngươi lại đoạt về là được, nhưng nếu toàn bộ các ngươi đều ngã xuống ở chỗ này, ngày sau Thánh địa Vân La ta có thể dựa vào ai nữa? Chẳng lẽ các ngươi là muốn đoạn tuyệt tương lai của Thánh địa sao?"
Bình Luận (0)
Comment