Chương 904: Cũng không phải là không có phần thắng
Chương 904: Cũng không phải là không có phần thắngChương 904: Cũng không phải là không có phần thắng
Chương 904: Cũng không phải là không có phần thắng
Sau khi bị mấy vị lão chấp sự này mắng mỏ một phen, mặc dù chúng đệ tử thân truyền đều to ra không cam lòng, nhưng cũng phải cắn răng không tiếp tục phản bác nữa.
Đạo lý này bọn họ tự nhiên là biết đến, nhưng cứ trơ mắt nhìn Thánh địa bị bọn Ma tu đáng giận này công chiếm, trong lòng của bọn họ làm sao có thể nuốt trôi khẩu khí này?
Thân là đệ tử thân truyền, bọn họ từ nhỏ đã ở trong Thánh địa lớn lên, được hưởng thụ môi trường tu luyện tốt nhất, nhận được tài nguyên tu luyện khổng lồ, những lời dạy bảo hoàn thiện nhất và sự quan tâm của Thánh địa cho tới nay.
Hiện tại Thánh địa gặp nạn, nhưng bọn họ chỉ có thể kẹp chặt đuôi chạy trốn, như thế thì làm sao mà bọn họ có thể cam tâm cho được?
Về phân mấy vị lão chấp sự này, mặc tu vi của bọn hắn đều đã đạt đến Thánh cảnh, tuổi thọ cũng không còn mấy năm nữa, cho nên bọn họ tự nhiên sẽ không chạy trốn.
Sau khi cống hiến cả cuộc đời cho Thánh địa và cuối cùng chiến tử vì Thánh địa, có lẽ đối bọn hắn mà nói thì đây cũng là kết cục tốt nhất.
"Được rồi, không cần nhiều lời, hiện tại lập tức rời đi, chạy thẳng đến Thiên Hồng Quan. Chờ chiến sự kết thúc thì những tên Ma tu này đã không đủ gây sợ."
Mặc dù nguyên một đám đều không cam tâm, cực kỳ không cam lòng, ngay cả Thạch Y Y cũng nắm chặt nắm đấm, bởi vì nàng là người xuất sinh ngay tại Thánh địa Vân La, nơi này chính là nhà của nàng.
Nhưng hiện tại nhà đã sắp bị người ta đến đánh cắp rồi, làm sao nàng có thể bằng lòng?
Nhưng đối mặt với tình thế hiện tại, mọi người cũng không còn lựa chọn nào khác, cho dù có không cam tâm đi chăng nửa thì còn có thể làm được gì? Chẳng lẽ muốn ở lại cùng Ma tu tử chiến, sau đó đều chết ở chỗ này sao?
Ngay lúc mọi người lòng tràn đây không cam lòng lại không lại không thể làm gì thì một giọng nói đột nhiên truyền đến.
"Cái đó... Thực ra cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng."
Hả?
Mọi người nghe vậy thì theo tiếng nói nhìn qua, ánh mắt của nguyên một đám đều dán chặt vào người của Diệp Trường Thanh đang mở miệng nói chuyện kia.
Diệp Trường Thanh cũng không ngờ rằng sau khi hắn bế quan di ra, cục thế này mẹ nó lại biến thành cái dạng này, sau đó trực tiếp khiến hắn cả mộn, cảm giác như mình đã sống qua mấy đời vậy.
Không biết còn tưởng hắn bế quan trăm năm, chứ không phải chỉ bế quan có một tháng.
"Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?" Nam Cung Thanh là người đầu tiên bước tới trước mặt Diệp Trường Thanh, hai mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Thanh mà hỏi.
Vốn dĩ tên gia hỏa này đã đoạt được một cái danh ngạch tiến vào Vân Mộng Lạc Hải, khiến cho chúng đệ tử ước ao ghen tị.
Hiện tại lại ở chỗ này phát ngôn bừa bãi, khá lắm, lại dám phát ngôn bừa bãi.
Bọn họ chỉ có ngần ấy người mà còn có thể đỡ nổi Ma tu sao? Có khả năng sao?
"Ngươi chính là Trường Thanh tiểu hữu sao."
Lúc này mấy vị lão chấp sự cũng bước tới, vừa cười vừa nói.
"Van bối này chính là Diệp Trường Thanh."
"Lúc ngươi rời đi, Thánh Chủ Tê Hùng của ngươi, còn có Vân tiền bối đã có ý để lại thông báo, nếu ngươi xuất quan thì nhất định phải cam đoan đảm bảo sự an toàn cho ngươi."
"Ngươi yên tâm, đến lúc đó ngươi cứ việc một đường đi theo đám người Nam Cung, trực tiếp tiến vê Thiên Hồng quan là được, người của Thánh địa Đạo Nhất người ngươi cũng đều ở nơi đó."
Sự an nguy của Diệp Trường Thanh không chỉ có bọn người Tê Hùng, mà bao gồm cả đám bọn người Thạch Tổ của Thánh địa Vân La cũng đều đã thông báo qua.
Nhất định phải cam đoan đảm bảo sự an toàn của hắn.
Cho nên đối với cái này, mấy vị lão chấp sự cũng vô cùng quan tâm đến.
Nhưng đối mặt với mấy người, Diệp Trường Thanh lại tỏ ra bình tĩnh rồi nói.
"Thực ra không phải là không có cơ hội, ta có biện pháp."
"Ngươi nói thật chứ?”
Lần này, Nam Cung Thanh cũng nhịn không được mà lên tiếng hỏi, trong mắt ẩn ẩn hiện lên một tia kích động.
Nếu có cơ hội giành được phần thắng, hắn đương nhiên sẽ không muốn rời đi, càng không muốn nhìn thấy cảnh tượng Thánh địa bị Ma tu công chiếm.
Hai mắt của hắn sáng rực mà nhìn về phía Diệp Trường Thanh, ánh mắt kia tựa như đang nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế vậy.
Không chỉ có một mình hắn, mà những đệ tử khác cũng giống như thế, bao gồm cả Thạch Y Y ở trong đó.
"Cái kia... Các ngươi đừng kích động, làm vậy khiến ta sợ đấy."
Hắn không tự chủ được mà lùi lại nửa bước, chủ yếu là vì ánh mắt của bọn gia hỏa này quá mức nóng rực, nhìn đến mức khiến Diệp Trường Thanh có cảm giác rợn cả tóc gáy.
"Được, được, ngươi thực sự có cách gì sao?” Nam Cung Thanh cũng không thèm quan tâm tới những thứ này, hiện tại hắn chỉ muốn xác nhận Diệp Trường Thanh thật sự có biện pháp hay không thôi.
Ngay cả mấy vị lão chấp sự kia cũng lộ ra dáng vẻ tò mò.
"Trước đó ta có nghe nói bên phía Ma tộc của Trung Châu không có sự tồn tại nào trên cấp Thánh cảnh, đúng không?”
"Đúng là như thế, cho dù không chính xác, vẫn sẽ có một số con cá lọt lưới, nhưng tuyệt đối không vượt quá số lượng một bàn tay. Hơn nữa tu vi cao nhất của bọn chúng cũng chỉ đến Thánh cảnh, về phần có Đại Thánh cảnh hay không thì tuyệt đối là không có khả năng."
Một vị lão chấp sự ở trong đó trả lời.
Ngay cả Ma tu cấp Thánh cảnh cũng không được phép tồn tại chứ đừng nói đến Đại Thánh cảnh.
Chỉ cân có Ma tu đạt đến Đại Thánh cảnh, đừng nói là các đại tông môn, ngay cả Tam đại Thánh địa cũng sẽ sẽ không tiếc công sức giết chết bọn chúng.
Cho nên, vẫn sẽ có một số tên Ma tu cấp Thánh cảnh có thể kéo dài hơi tàn, thoát khỏi sự truy sát, nhưng Ma tu cấp Đại Thánh thì tuyệt đối không có khả năng.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh gật nhẹ đầu.
"Vậy thì có cơ hội chiến thắng."
"Chư vị ở đây đều là đệ tử thân truyền của Thánh địa, các vị tiền bối cũng đã ở trong Thánh cảnh được nhiều năm, ta nghĩ đối với những người cùng giai hoặc dưới giai có đến thì chư vị cũng sẽ không sợ bất luận kẻ nào, càng đừng nói đến mấy tên Ma tu trốn đông trốn tây và có nguồn tài nguyên tu luyện cực kỳ thiếu thốn kia."
Mọi người nghe xong lời này đều gật đầu biểu thị đồng ý.
Hoàn toàn chính xác, trong một trận chiến cùng cấp, bọn họ không sợ không hề sợ hãi mấy tên Ma tu này chút nào, thậm chí còn dám nói tùy tiện một chút là đã có thể dễ dàng chém chết đối phương.
"Cho nên hiện tại vấn đề mấu chốt lúc này cũng là số lượng."
"Tiểu hữu nói không sai, nếu chúng ta tính toán đâu ra đấy thì tổng cộng cũng chỉ có ba mươi bốn mươi người, nhưng bên phía Ma tu nói ít nhất thì cũng đã đạt đến mười mấy vạn. Nhân số chênh lệch như vậy quả thực là quá lớn."
"Còn có trận pháp của Thánh địa."
"Cho dù vậy thì cũng không thể ngăn cản được. Dù sao, ngay khi chúng ta kiệt sức, những Ma tu đó cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội nghỉ ngơi."
Ma tu cũng không phải kẻ ngu, bọn họ nhất định phải biết rất rõ ưu thế của mình nằm ở đâu, trong tình thế chiến cục có ưu thế to lớn như vậy, bọn họ đương nhiên không khả năng cho mọi người mảy may có được một cơ hội thở dốc. Dưới loại tình huống này, cho du chiến lực của ngươi có mạnh mẽ đến đâu thì ngươi còn có thể kien trì được bao lâu?
Luôn có lúc linh lực tự thân sẽ cạn kiệt.
Đây cũng là điểm mà mấy vị lão chấp sự này cảm thấy bất lực nhất, mà bọn họ cũng không có bất cứ biện pháp tốt để dùng nào.
"Nếu ta nói ta có thể giải quyết được vấn đề này thì sao?"
"Ngươi có thể? Chẳng lẽ ngươi muốn nói về đan dược không? Đáng tiếc, toàn bộ đan dược trong Thánh địa đều đã bị đưa đến tiên tuyến Thiên Hồng quan rồi."
Đan dược quả thực có thể giúp ích, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, huống chi ở bên trong Thánh địa Vân La hiện tại hoàn toàn không còn bất cứ một viên đan dược nào.
Bởi vì toàn bộ bọn chúng đều đã được đưa đến Thiên Hồng quan từ lâu rồi.
"Không phải đan dược, mà là thứ có hiệu quả còn tốt hơn cả đan dược."
"Tốt hơn cả đan dược sao? Tiểu hữu ngươi không có nói đùa không đấy."
"Không có, các vị tiền bối hẳn là đã biết đến thân phận của ta rồi."
"Đó là điều đương nhiên, tiểu hữu ngươi không phải Thánh địa Đạo Nhất... ý của ngươi là Liên minh Linh Trù?”
Ngay từ đầu còn muốn nói hắn là trưởng lão chủ tọa của Thánh địa Đạo Nhất, nhưng vừa nghĩ đến thì lại cảm thấy không đúng, cho dù ngươi có là trưởng lão chủ tọa của Thánh địa Đạo Nhất thì có thể làm được gì?
Chẳng lẽ Ma tu còn có thể vì chuyện này mà sợ hãi sao? Rõ ràng là không thể nào.
Nhưng đột nhiên, một tên lão chấp sự ở trong đó chợt nghĩ đến Liên minh Linh Trù.
Đúng rồi, ngoài việc Diệp Trường Thanh là trưởng lão chủ tọa của Thánh địa Đạo Nhất ra thì hắn còn là Cơm Tổ của Liên minh Linh Trù nữa, nhưng như vậy lại có thể thế nào?
Mắt thấy mọi người vẫn không tin chút nào, cho nên Diệp Trường Thanh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở miệng nói ra.
"Như vậy đi, nói miệng không bằng chứng, các ngươi tự mình cảm thụ một chút xem thấy thế nào?"
"Được."
Lần này là Nam Cung Thanh không chút do dự mà trả lời rất nhanh, dù sao thử một chút cũng không có gì to tát, nếu Diệp Trường Thanh thật sự có biện pháp, vậy thì đối với bọn hắn mà nói cũng là một tin tức rất tuyệt vời.