Chương 927: Không có đường lui
Chương 927: Không có đường luiChương 927: Không có đường lui
Chương 927: Không có đường lui
Trong miệng nói không muốn sống nữa, nhưng động tác ăn lại không hê chậm rãi chút nào.
Khi mấy người Triệu Chính Bình lấy lại tinh thân, sau đó chỉ thấy đồ ăn ở trên bàn đều đã biến mất hơn phân nửa, khiến cho mấy người của lúc này gấp muốn chết.
"Ngươi mịa nó ăn chậm một chút."
"Ngươi đi chết được rồi đấy."
Lời vừa dứt, sư huynh đệ mấy người lập tức phóng lên đoạt lấy, vê phần an ủi gì đó, lăn con bê, ngươi cảm thấy con hàng này cần được an ủi sao?
Sau khi ăn xong, Từ Kiệt lại trở về trạng thái muốn chết không sống kia.
Chỉ là lân này, mấy người Triệu Chính Bình đều không để ý tới nữa.
"Để hắn đi tìm chết, chúng ta đi."
Còn có thể nuốt trôi cơm, vậy chứng tỏ là đã không có việc gì.
Mọi người trực tiếp không để ý tới Từ Kiệt, mà theo sự trở lại của Diệp Trường Thanh, cuộc sống ở Thánh địa Đạo Nhất lại trở vê quỹ đạo vốn có.
Mỗi ngày cũng không cần phải ăn mấy cái lương khô kia.
Về phần Từ Kiệt, đừng nhìn trong miệng hắn nói khó chịu nhưng một ngày ba bữa cơm đều không rớt một trận.
Ngay cả mấy người Triệu Chính Bình xem tới đây cũng phải tức giận đến ngứa răng, thậm chí con hàng này mịa nó còn muốn dùng cái này làm cái cớ để lừa lấy đồ ăn của bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, Tê Hùng cũng nói một lần cho Diệp Trường Thanh về lời mà hắn đã cam kết trước đó.
Đối với cái này, Diệp Trường Thanh ngược lại cũng không có phản đối, trấn áp là một thời kỳ dị thường, bởi vì trong khoảng thời gian này ngay cả Thánh địa Đạo Nhất cũng thương vong không nhỏ.
Chỉ cần là chuyện trong khả năng cho phép, Diệp Trường Thanh đương nhiên là sẽ không chối từ, cho dù có mệt một chút cũng không thành vấn đề.
Cho nên, mấy ngày nay Diệp Trường Thanh cũng đúng là liều mạng, dưới sự giúp đỡ của Liên minh Linh Trù, mỗi ngày bọn họ đều nấu đủ bữa ăn cho tất cả đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất.
Cho dù có sự giúp đỡ của Liên minh Linh Trù, Diệp Trường Thanh vẫn cảm thấy mệt muốn chết, cái thứ đồ chơi này thật đúng là mệt mỏi mà.
Nhưng nhắc tới cũng khéo, kể từ khi Diệp Trường Thanh đến, bên phía lũ Bất Tử tộc vẫn chưa phát động bất kỳ cuộc tấn công quy mô lớn nào. Cùng lắm là có một số trận chiến trong phạm vi rất nhỏ mà thôi.
Tất cả những điều này hoàn toàn là do Thánh địa Đạo Nhất. Còn trong Bất Tử tộc, một chúng Bất Tử Đế đang vây tụ ở bên nhau.
Bọn chúng đang thương nghị về cách đối phó với Thánh địa Đạo Nhất, nhưng cuộc thương nghị này rõ ràng không phải là lần đầu tiên.
Nếu chúng nó không nghĩ ra cách hạn chế Thánh địa Đạo Nhất thì sẽ không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào.
Nhưng do cả Tam Đại Thánh địa lần lượt bị Thánh địa Đạo Nhất thay phiên ma sát một lần, cho nên giờ đây nguyên một đám chúng nó đều lộ ra vẻ mặt ủ mày ê.
"Chư vị không có cao kiến nào khác sao?"
"Ngươi có?"
"Ta...
Không ai có thể nghĩ ra cách đối phó với Thánh địa Đạo Nhất, đám người quả thực rất tà môn và hoàn toàn khác biệt với Thánh địa của Nhân tộc mà chúng nó đã từng gặp qua trước đây.
"Không còn cách nào khác, chẳng lẽ lui về?"
"Chúng ta có thể rút vê chỗ nào? Ma Quật sắp xuất thế, lui về rồi thì chúng ta có thể đối phó được Ma tộc sao?”
"So với Ma tộc, ta càng nguyện ý đối phó với Nhân tộc."
"Lúc trước không phải cũng chính là vì lý do này, cho nên chúng ta mới làm ra quyết định như thế sao?"
"Chư vị đừng quên, đại chiến diệt tộc đã nổ ra, hiện tại không phải là chúng ta muốn đánh là đánh, muốn rút lui là rút lui đâu, cho dù chúng ta có nguyện ý, nhưng bên phía Nhân tộc cũng sẽ không đồng ý."
Làm gì có chuyện tốt như vậy, đánh không lại đã muốn đi? Làm sao có thể.
Rút lui chắc chắn là không thể, rất nhiều yếu tố khác nhau đã phá hỏng khả năng rút lui của Bất Tử tộc.
Cho nên bọn chúng nhất định phải đánh tiếp, nhưng vấn đề mấu chốt nhất chính là làm thế nào để đối phó với tên gia hỏa Thánh địa Đạo Nhất tà môn này?
Trong đại điện rơi vào im lặng, sau nhiều lân thảo luận, nhưng vẫn không có ai nghĩ ra được một cái biện pháp khả thi nào.
Ngay lúc mọi người đều rơi vào tram mặc, một vị lão tổ của Thánh địa Bất Tử lại trâm giọng nói.
"Không bằng làm xáo trộn trận hình của Tam Đại Thánh địa, trực tiếp cận chiến. Trong trường hợp này, Nhân tộc cũng sẽ xảy ra điều tương tự."
Đơn độc đối mặt với Thánh địa Đạo Nhất, trong chúng nó ai lên thì người đó chết.
Xem ra hiện tại cũng chỉ có đúng một cái biện pháp như thế, không cần tính toán Tam Đại Thánh địa gì đó nữa, cùng nhau tiến lên là được.
Đến lúc đó, Tam Đại Thánh địa của Nhân tộc nhất định cũng sẽ rơi vào hỗn loạn, mặc dù điều này về cơ bản là vẫn không thể giải quyết được vấn đề, nhưng ít nhất sẽ không nhường bước cho sự sụp đổ của Thánh địa Đạo Nhất.
Xét cho cùng, ngoại trừ Thánh địa Đạo Nhất, lúc đối mặt với Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì, Bất Tử tộc của chúng nó là hoàn toàn bất khả chiến bại.
Nghe xong lời này, rất nhiêu Bất Tử Đế ở đây đều rơi vào trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói.
"Cũng chỉ có thể như thế"
"Cố gắng hết sức hạn chế Thánh địa Đạo Nhất, tìm ra sơ hở ở chỗ hai đại Thánh địa còn lại."
Ngay cả Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì có lẽ không bao giờ ngờ rằng, bọn họ đường đường là Thánh địa của Nhân tộc, vậy mà lại trở thành sơ hở trong mắt của lũ Bất Tử tộc.
Nếu như chuyện này bị Vân La Thánh Chủ và Thánh chủ Dao Trì biết, đoán không chừng là sẽ tức chết.
Nhưng cả hai người hiện đều đang bận ăn cơm, hiển nhiên không có thời gian để ý tới.
"Được rồi, quyết định như vậy đi."
"Ừ, tận lực tránh xa Thánh địa Đạo Nhất càng nhiều càng tốt."
Bên phía Bất Tử tộc cuối cùng đã ổn định, kể từ đó, chiến đấu hiển nhiên cũng không còn xa nữa.
Ban đêm trong và ngoài Thiên Hồng quan rất yên tĩnh, sau bữa tối, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất vẫn giống như trước đây, tụ tập tốp năm tốp ba ở cùng một chỗ trò chuyện phiếm đánh cái rắm và nghỉ ngơi.
Giờ khắc này, bên phía Thánh địa Đạo Nhất đã mất đi sự uy nghiêm của Thánh địa, trái lại là có không ít bâu không khí chợ pháo phố phường nhiều hơn.
Cảm giác như sau bữa tối ở một ngôi làng bình thường, mọi người lần lượt ra ngoài đi dạo nói chuyện phiến, hòa thuận vui vẻ với nhau.
"Trường Thanh, ngươi có cách nào đối phó với độc công kia của Thánh địa Bất Tử không?"
Lúc này Diệp Trường Thanh bị đám người Tề Hùng vây quanh, tuy rằng Lộng Tử đan có hiệu quả không tệ, nhưng tác dụng phụ của nó cũng khiến chúng người tê cả da đầu.
Cho dù Thánh địa Đạo Nhất không biết xấu hổ nữa, nếu có lựa chọn khác, người nào mịa nó có bệnh lại chọn cái này.
Hơn nữa, chẳng những có thể ăn no thỏa thích, mà còn có thể khống chế Thánh địa Bất Tử, nếu có thể vẹn toàn đôi bên như vậy thì ngay cả việc chọn heo như thế náo cũng biết.
Dưới ánh nhìn chăm chú và tha thiết của mọi người, Diệp Trường Thanh lại lắc đầu nói.
"Nếu muốn làm tới hiệu của của Lộng Tử Đan thì ta làm không được, nhưng sau khi trúng độc, ta ngược lại có thể chế biến ra món ăn giải độc."
"Càn phải trúng độc mới được sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy có thể chuẩn bị trước rồi mang theo bên mình, đợi đến khi trúng độc mới ăn, ngươi có thể làm được không?"
"Cái này... Thật ra thì có thể, nhưng ngươi có chắc không?”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người sáng lên, xác định, cực kỳ chắc chắn.
Tuy có chút phiền toái hơn Lộng Tử Đan, nhưng nếu cái đồ chơi này không chỉ có tác dụng giải độc, mà còn có thể thưởng thức được tay nghề của Diệp Trường Thanh, như thế thì sao lại không được, rõ ràng là một chuyện rất tốt.
Chỉ cần có biện pháp đối phó với Độc công của Thánh địa Bất Tử, vậy thì những các khác không có gì đáng sợ.
Về phần phiền toái gì đó, mọi người ở Thánh địa Đạo Nhất đều không để ý chút nào, vừa nghĩ đến linh thực của Diệp Trường Thanh, mọi người đã không nhịn được mà chảy nước miếng ròng ròng.
Nếu đám người Tê Hùng không có vấn đề gì, bên phía Diệp Trường Thanh cũng tự nhiên không thành vấn đề.
Sau khi quyết định xong, Diệp Trường Thanh bắt đầu chế tác linh thực suốt đem.
Không ai biết cuộc chiến tiếp theo sẽ nổ ra khi nào, cho nên Diệp Trường Thanh phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Trong đầu của hắn đã nảy ra một số công thức có thể dùng để khắc chế độc công của Thánh địa Bất Tử.
Nhưng nếu muốn mang nó theo bên mình thì viẹc ưu tiên hàng đầu phải là sự tiện lợi.
Cho nên dưới sự trái lo phải nghĩ, Diệp Trường Thanh cuối cùng cũng quyết định làm đùi gà.
Cái thứ đồ chơi này dễ mang theo, hơn nữa khi ăn chỉ cần cầm trên tay là được, không giống như canh hay gì đó, mang theo trên người rất bất tiện.