Chương 926: Từ Lão Tam buồn bã rơi nước mắt
Chương 926: Từ Lão Tam buồn bã rơi nước mắtChương 926: Từ Lão Tam buồn bã rơi nước mắt
Chương 926: Từ Lão Tam buồn bã rơi nước mắt
Theo kết quả đến xem, Lộng Tử đan này quả thực là đã hoàn mỹ khắc chế được Thánh địa Bất Tử.
Nhưng vừa nói đến vấn đề ăn vào, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng, bởi vì vết xe đổ của Thánh địa Đạo Nhất đã ở ngay trước mắt họ.
Đặc biệt là Thánh địa Dao Trì, bọn họ đều là nữ tu sĩ, da mặt cũng sẽ mỏng hơn.
"Việc này để sau này rồi nói."
Cuối cùng vẫn là nhờ một tên lão tổ của Thánh địa Dao Trì thay đổi chủ đề, cái đồ chơi này ăn xong thành như thế, đến lúc đó chẳng phải sẽ mất mặt ném về tận nhà sao?
Bởi vì lúc này bên phía Thánh địa Đạo Nhất đang trong tình trạng thần chí không rõ, cho nên sau khi thảo luận với nhau, hai đại Thánh địa đã đồng thời rat ay, tạm thời khống chế Thánh địa Đạo Nhất lại.
Tuy nhiên nói là khống chế, không bằng nói là hầu hạ sẽ càng hợp lý hơn.
Ví dụ như tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đang khiêu vũ với con chó kia, hiện giờ đã được đổi thành một tên đệ tử của Thánh địa Vân La.
Bị thâm tình ôm vào trong ngực và nhảy múa nhẹ nhàng không ngừng như vậy, khiến cho tên đệ tử của Thánh địa Vân La này rất muốn bật khóc, trong khi đệ tử của Thánh địa Dao Trì ở một bên lại cổ vũ không ngừng.
"Sư huynh cố lên, đây đều là vì Nhân tộc."
"Ta...
Bản thân bị một đại nam nhân ôm khiêu vũ như vậy, mẹ nó cái cảm giác này, cho dù có nói thế nào cũng đều không thích hợp.
Còn tên đệ tử đang cùng linh sủng nhà mình kết bái kia, lúc này hai con linh sủng đã đổi thành hai gã đệ tử của Thánh địa Vân La
"Đại ca, tam đệ."
"Nhị ca, đại ca.”
"Nhị đệ, tam đệ."
Nhìn vẻ mặt hào khí vượt mây của tên đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất này, hai gã đệ tử của Thánh địa Vân La trả lời trong tiếng khóc nức nở.
Nhưng hết lần này tới lần khác, con hàng này còn thình lình tới một câu.
"Tại sao cơ ngực của nhị vị hiền đệ lại phát triển lớn như thế?"
"la #%Y##Y%#'
Nghe vậy, hai tên đệ tử của Thánh địa Dao Trì này suýt chút nữa là đã không nhịn được mà chửi ầm lên, ngươi mẹ nó không phải thân chí không rõ sao? Mà cũng từ đó thấy được, các nàng đã cố ý nữ giả nam trang, trên người mặc một bộ quân áo rất rộng.
"Nhị vị hiền đệ quả nhiên là nhân trung long phượng*, ngay cả cơ ngực cũng lớn như thế... Qủa nhiên khí độ bất phàm."
Ví dụ như Tề Hùng tự coi mình là ý chí của Thiên Đạo, hiện tại người đang ngồi xổm với hắn là Thánh chủ Vân La đang lộ ra vẻ mặt như bị táo bón.
Sao đó tiếp nhận hoàn hảo cái thân phận pháp tắc của thế giới, hiện vẫn luôn ngoan ngoãn nghe Tê Hùng ở một bên dạy bảo.
"Thế giới này đều có một bộ quy tắc của riêng mình, cho nên chúng ta không thể tùy ý can thiệp. Những chuyện này ngươi có hiểu không?"
"Lời của Thiên Đạo, ta hiểu được."
"Có thể hiểu được là tốt rồi, nhưng ngươi vẫn còn thiếu một ít rèn luyện."
"Ta...
Với sự nỗ lực của hai đại Thánh địa, ngũ đại Liên minh và tất cả các phe có liên quan, bọn họ phải thật vất vả lắm mới có thể vượt qua một ngày địa ngục này.
Không chỉ là Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì ở Thiên Hồng quan, mà trong một ngày này, tất cả các đại tông môn của Nhân tộc đều bị Thánh địa Đạo Nhất chỉnh hố không nhẹ.
Nhưng theo một đêm qua đi và sáng sớm ngày hôm sau tới rồi, mọi thứ cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ bình yên.
Tuy nhiên, ngay khi một tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất này tỉnh dậy, lúc phát hiện đệ tử của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì đang năm ở bên mép giường của mình xong thì lập tức bị giật nảy mình.
“Ngươi... Ngươi là ai?”
"Ngươi... Ngươi đã làm gì ta?”
Nghe được từng tiếng thét chói tai này, Thánh địa Vân La không nói, dù sao nam đệ tử ở chỗ của hắn cũng nhiều, nhưng bên phía đệ tử của Thánh địa Dao Trì lại trực tiếp hết chỗ nói.
Ta có thể làm cái gì? Ta mẹ nó ở chỗ này trông ngươi nguyên một đêm, sau đó còn phải cùng ngươi khiêu vũ, rồi lại cùng ngươi kết bái, ngươi nói ta muốn làm gì?
Mà một đám đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất lại làm ra bộ dạng ủy khuất giống như cô vợ nhỏ vậy.
Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng đã trở về bình thường, sau khi che giấu tâm tình phức tạp ở trong lòng xong, các đệ tử của hai đại Thánh địa cũng lần lượt rời đi.
Cuối cùng vẫn là phải từ trong miệng của người khác thì bọn họ mới biết được đầu đuôi câu chuyện, nhưng đối với cái này, phản ứng của Thánh địa Đạo Nhất lại hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Làm ra trò chê cười lớn như vậy, tất cả mọi người còn đang nghĩ đến việc có nên an ủi đối phương vài câu hay không, dù sao người ta cũng là anh hùng của Nhân tộc.
Nhưng người ta lại hoàn toàn không hề để tâm chuyện này, sau khi một đám khôi phục xong, nên làm gì thì làm cái đó.
Đây là do bọn họ quá mức coi thường Thánh địa Đạo Nhất này rồi, bởi vì những người có thể bái nhập, hoặc là nói có thể sinh tồn ở bên trong Thánh địa Đạo Nhất này, chẳng lẽ lại không có chút bản lĩnh này sao?
Chỉ cần ta không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác.
Hơn nữa, chỉ vì để được ăn cơm, những chuyện chê cười mà Thánh địa Đạo Nhất hắn huyên náo ra còn ít sao?
"Không hổ danh là Thánh địa Đạo Nhất."
Nhìn thấy một đám đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất ngay cả bộ dáng đánh rắm cũng không có, khiến cho có người nhịn không được mà cảm thán.
Chuyện giống vậy, nếu đổi lại là bọn họ, đoán không chừng đều sẽ cảm thấy xấu hổ mà không dám di ra ngoài gặp người.
Nhưng đương nhiên là vẫn có người cảm thấy buồn bực, mà người đứng mũi chịu sào cũng là Từ Kiệt.
Bản thân hắn lại một lần nữa đóng cửa không tiếp, bởi vì Tân thanh đã hoàn toàn không để ý tới hắn nữa rồi.
Hắn hiện đang ủ rũ cụp đuôi ngồi ở trong viện, trong tay câm một bầu rượu, trên mặt lộ ra vẻ một bộ sống không còn gì luyến tiếc
"Tam sư đệ, ngươi xem ai trở về."
Đúng lúc này, Triệu Chính Bình mang theo vẻ hưng phấn mà đi vào, theo sau là đám người Diệp Trường Thanh, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao.
Chỉ là Từ Kiệt của ngày xưa mỗi lần nhìn thấy Diệp Trường Thanh là sẽ hưng phấn không thôi, nhưng lúc này đây lại giữ im lặng mà nhấp một ngụm rượu đắng, thậm chí còn có một dòng nước mắt trong suốt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.
“Chuyện gì đây?”
Nhìn thấy Từ Kiệt như vậy, Diệp Trường Thanh tò mò hỏi Triệu Chính Bình ở bên cạnh.
"Thất tình chứ sao."
Đáp lại lời này, Triệu Chính Bình lại biu môi, bởi vì Triệu Chính Bình hắn cũng biết chuyện về Tần Thanh, cho nên lập tức bước tới rồi nhìn vào ánh mắt dại ra của Từ Kiệt, sau đó làm bộ hận sắt không thành thép nói.
"Nam tử hán đại trượng phu, chí ở thiên hạ, há có thể bởi vì một nữ nhân mà cảm thấy buồn bực không vui chứ? Tam sư đệ, ngươi thanh tỉnh một chút đi." Nhưng sau khi Từ Kiệt nghe được lời này thì lại chậm rãi nói.
"Nhưng nàng chính là thế giới của ta."
Hả?
Nghe vậy, ngay cả Diệp Trường Thanh đi theo tới đây cũng sửng sốt, sao lời này lại nghe có vẻ kỳ quái như vậy?
Hắn lộ ra ánh mắt kỳ quái mà nhìn về phía Từ Kiệt, đừng nói con hàng này thật sự bị tổn thương tới rồi đấy?
"Sư huynh có muốn ăn không? Ta sẽ mở một cái tiểu táo cho ngươi."
Hắn tính thử hỏi một câu, mà Từ Kiệt nghe vậy thì vẫn giữ vẻ mặt vô cảm mà đáp lại một câu.
"Không quan trọng.”
Hả?
Ngay cả cơm cũng không muốn ăn sao? Đây là thực sự bị tổn thương tới rồi, nhìn dáng vẻ này của Từ Kiệt, Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Cuối cùng là vì để an ủi Từ Kiệt, Diệp Trường Thanh vẫn phải nấu một bàn đồ ăn thường ngày.
Vốn dĩ bọn người Triệu Chính Bình, Liễu Sương còn muốn khuyên nhủ vài câu.
"Tam sư đệ, cho dù có nói thế nào, cơm vẫn phải ăn."
"Đúng vậy, có chuyện gì, ăn xong rồi chúng ta lại nói."
"Sư huynh, đây là thứ mà Trường Thanh đặc biệt làm cho ngươi, qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nào nữa."
Dưới sự khuyên bảo của mọi người, Từ Kiệt cuối cùng cũng ngồi được vào chỗ.
Vốn tưởng rằng đến đón lấy con hàng này hẳn là sẽ không có khẩu vị gì, ngay lúc mọi người đang nghĩ cách tiếp tục an ủi thì đã nhìn thấy Từ Kiệt không rên một tiếng mà bắt đầu ăn như điên.
Nhìn thấy tốc độ so với trước còn nhanh hơn vài phần, khiến cho sắc mặt của bọn người Triệu Chính Bình lập tức tối sâm.
Ngươi mẹ nó còn không phải đang giả vờ sao?"
"Sư đệ, ngươi..."
"Đại sư huynh, ta không muốn sống nữa."
"Hả?"
'Sư huynh, ngươi thật sự...
"Tứ sư muội, trong lòng của huynh thật đau. Không có Thanh nhi, ngươi kêu ta sống làm sao? Ô ô... Món thịt xào này ăn ngon thật."
Mỗi khi có mấy người muốn mở miệng, Từ Kiệt lại làm ra vẻ giống như không muốn sống nữa, nhưng động tác trên tay và miệng lại không hề chậm lại chút nào.
Mọi người nhìn đến đây thì nhất thời sửng sốt, thỉnh thoảng còn có tiếng nói thầm mơ hồ không rõ.