Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 235 - Chương 925: Thiên Hồng Quan Hoàn Toàn Hồn Loạn

Chương 925: Thiên Hồng quan hoàn toàn hồn loạn Chương 925: Thiên Hồng quan hoàn toàn hồn loạnChương 925: Thiên Hồng quan hoàn toàn hồn loạn

Chương 925: Thiên Hồng quan hoàn toàn hỗn loạn

"Thánh chủ..."

Nhìn bóng lưng rời đi của Thánh chủ Dao Trì, Tân Thanh lộ ra vẻ mặt phức tạp, nàng vốn là muốn nhắc nhở Thánh chủ là bên phía Thánh địa Đạo Nhất có vấn đề, nhưng lại không có cơ hội.

Ở một bên khác, Thánh chủ Dao Trì rất nhanh đã đi đến trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất.

Mà nàng cũng không cần thông báo cái gì, bởi vì ở cửa hoàn toàn không có một bóng người, vừa đi vào là đã nhìn thấy Tê Hùng đang ngồi xổm ở dưới gốc cây.

Thánh chủ Dao Trì vẫn chưa phát giác được có gì đó không đúng, cho nên nàng đã mang theo mặt lạnh mà tiến về phía trước, sau đó nói một câu.

"Tề Thánh chủ..."

"Suyt."

Vẫn giống như trước là vừa mở miệng thì đã bị Tê Hùng đánh gấy, ngay sau đó Tề Hùng lại quay đầu nhìn thoáng qua rồi gật đầu nói.

"Trở về rồi sao."

Hả?

Nghe được lời này, Thánh chủ Dao Trì sửng sốt, trở lại cái gì? Ta mẹ nó trước đó đã từng đến đây đâu.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tê Hùng đã lập tức khiến Thánh chủ Dao Trì bị chỉnh ngốc luôn rồi.

"Xem ra là sau khi ra ngoài rèn luyện một phen, quả thực là đã trưởng thành không ít. Không tôi, thân là pháp tắc của thế giới, nên như thế."

"Pháp tắc của thế giới? Cái gì pháp tắc của thế giới?"

Thánh chủ Dao Trì lộ ra vẻ mặt có chút mơ hồ, oàn toàn nghe không hiểu Tề Hùng đang nói cái gì.

Sau đó ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Tê Hùng, rồi lại nghĩ tới hành động trước đó của đám người Hồng Tôn và Thanh Thạch, cuối cùng Thánh chủ Dao Trì cũng phát hiện ra vấn đề.

Mặc dù Thánh địa Đạo Nhất trước đó có chút tà môn, nhưng cũng không đến mức khác người như thế được.

Nhưng hôm nay rõ ràng là quá mức khác thường.

Nghĩ tới đây, thánh niệm của Thánh chủ Dao Trì lập tức tản ra ngoài, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ Thiên Hồng Quan, nhưng trong lúc nhất thời, toàn thân của nàng hoàn toàn rơi vào mong mi.

Chỉ thấy ở trong và ngoài Thiên Hồng quan, tùy ý là đã có thể nhìn thấy các đệ tử, chấp sự và trưởng lão của Thánh địa Đạo Nhất ở khắp mọi nơi, nhưng chuyện mà bọn gia hỏa này làm lại càng làm người ta tê cả da đầu.

Hoặc chính là cảnh ôm chó khiêu vũ, hoặc là cùng linh sủng của chính mình kết bái, hoặc là tự mình thọc lấy chính mình, hoặc là dùng phù trận để luyện thể.

Dù sao chính là các loại thiên hình vạn trạng hành động đều có.

“Đây là bị làm sao vậy?”

Thánh chủ Dao Trì sửng sốt, chẳng lẽ trên dưới cái Thánh địa Đạo Nhất này không có lấy một người bình thường sao?

Hơn nữa, toàn bộ Thiên Hồng quan cũng là vì cái sự bất thường này của Thánh địa Đạo Nhất mà triệt để rơi vào tình trạng gà bay chó sủa.

Đệ tử của Tam Đại Thánh địa, người của Ngũ đại Liên minh và mười đại Thương hội đều bị Thánh địa Đạo Nhất cấp chỉnh đến da đầu tê dại.

Tại trụ sở của Liên minh Đan Sư, một đám đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất vọt vào tới, sau đó không nói một lời thì đã vây quanh tiền viện, cuối cùng là một vòng rôi một vòng chạy như điên.

Thậm chí trong miệng của bọn họ còn lẩm bẩm nói.

"Thân là Linh Mã của Thánh địa Đạo Nhất, sao có thể không rèn luyện chứ?"

"Ta chính là Hắc Lân Mã."

"Ta là Hãn Huyết Bảo Mã."

"Ta...

Một chúng trưởng lão của Liên minh Đan Sư ở xung quanh đều xem đến tron mắt há hốc mồm, chuyện gì đây? Chẳng lẽ coi mình thành Linh Ma rồi sao?

Một đám đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất tự coi mình là Linh Mã, sau đó chạy vòng quanh sân viện của Liên minh Đan Sư như điên.

Còn chúng trưởng lão thì lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nguyên một đám đều cau chặt mày rồi nói.

"Hiện tại làm sao xử lý?"

"Ta làm sao biết, chủ yếu bọn họ đây là thế nào?"

"Chẳng lẽ sau trận chiến trước bị thương sao?"

"Nhưng trên cơ thể cũng không có ngoại thương, chẳng lẽ là trúng huyễn thuật sao?"

"Bất Tử tộc biết dùng huyễn thuật sao?” "Chuyện gì vậy?”

"Xem ra tác dụng phụ của nó phát tác rồi."

Ngay tại lúc tất cả các trưởng lão đang nghị luận âm ï, sau khi Tôn Minh nghe tin chạy tới thì đã nhẹ giọng nói.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả trưởng lão lập tức sôi nổi nhìn về phía hắn, ánh mắt của nguyên một đám nhất thời trở nên phức tạp.

Tác dụng phụ sao? Có trưởng lão rất nhanh đã kịp phản ứng lại.

"Xem ra lại là tiểu tử ngươi giở trò quỷ."

Kể từ đó đã giải thích thông, mặc dù trên người rõ ràng không có ngoại thương, nhưng hành vi kỳ quái như vậy, chính là vì đã ăn phải đan dược của Tôn Minh tiểu tử này.

"Đến, cưỡi lên ta đi."

Trong lúc mọi người có mặt đang nói chuyện với nhau, một tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đã tiến tới nói với một vị trưởng lão ở trong đó.

Đối phương thật đúng là đã coi mình thành Linh Mã, nhìn bộ dạng chổng mông lên và lộ ra biểu tình mau cưỡi ta đi của cái tên đệ tử này, khiến cho khóe miệng của trưởng lão này run rẩy.

.

Ta cưỡi con mẹ nó, hắn dứt khoát quay đầu sang một bên và làm ra vẻ không để ý tới.

Về phần các vị trưởng lão khác, nguyên một đám vây quanh Tôn Minh rồi hỏi.

"Tiểu tử ngươi rốt cuộc lại làm cái quỷ gì vậy? Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Đối mặt với sự chất vấn của các vị trưởng lão, Tôn Minh lại làm ra vẻ mặt vô tội mà nói.

"Chuyện lân này thực đúng là không liên quan đến ta."

"Không phải đan dược do ngươi luyện chế sao?"

"Không phải."

"Vậy là ai?"

"Phong chủ của Bách Thảo phong trong Thánh địa Đạo Nhất, Mạc Du."

"Hả?"

Dưới sự chất vấn của các trưởng lão, Tôn Minh đã đơn giản nói một lần về những gì đã xảy ra.

Sau khi nghe nói cái đan dược này mẹ nó là do Mạc Du luyện chế, khiến cho chúng trưởng lão tê rần.

"Chẳng lẽ ngươi không nói cho hắn biết về tác dụng phụ của nó sao?"

"Nói rồi, thậm chí còn thí nghiệm, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn dùng." "Nói như vậy, Thánh địa Đạo Nhất vì để có thể đánh bại được Thánh địa Bất Tử, cho nên mới làm như vậy.'

"Phải."

Trong lúc nhất thời, chúng trưởng lão lại nhìn về phía các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đang thân chí không rõ và sinh ra ảo giác này, ánh mắt của nguyên một đám cũng trở nên nhu hòa đi rất nhiều.

Bọn họ đây là vì toàn thể Nhân tộc mà hi sinh chính mình mà.

Còn về kết quả của trận chiến trước đó, bên phía Liên minh Đan Sư bọn họ đều đã nghe qua.

Nếu không phải nhờ có Thánh địa Đạo Nhất lại đánh bại Thánh địa Bất Tử thì trận đại thắng này cũng không có khả năng xảy ra.

Tất cả đều là nhờ công lao của Thánh địa Đạo Nhất, nhưng lại không có một ai biết, chỉ vì thắng lợi này mà bọn họ đã phải trả một cái giá đắt lớn đến mức đó.

Hơn nữa bọn họ chẳng những không để ý tới chính bản thân mình, mà còn can tâm tình nguyện sẵn sàng vì toàn thể Nhân tộc mà trả một cái giá đắt lớn như thế, cho nên bọn họ chính là những anh hùng.

Có trưởng lão thở dài nói.

"Không thẹn với cái danh là Thánh địa của Nhân tộc chúng ta."

"Không tệ.'

"Chúng ta không thể để cho các anh hùng cảm thấy thất vọng và buồn lòng được, Tôn Minh, có cách nào không?”

Bọn họ cũng không đành lòng trơ mắt nhìn Thánh địa Đạo Nhất như thế, cho nên có một vị trưởng lão đã mở miệng hỏi thăm Tôn Minh.

Đan dược là do hắn và Mạc Du cùng nhau nghiên cứu ra được, cho nên cũng chỉ có hỏi hắn.

Nhưng Tôn Minh lại lắc đầu nói.

"Không có cách nào."

Lúc đầu chúng ta chỉ nghiên cứu đan dược, làm sao có thể nghiên cứu thuốc giải độc, hơn nữa Tôn Minh cũng không hiểu những thứ này.

Nhưng cuối cùng Tôn Minh lại nói thêm.

"Nhưng các ngươi cũng không cần phải lo lắng, ngoại trừ thần chí không rõ và sinh ra ảo giác ra, về những phương diện khác sẽ không có vấn đề gì, đã được kiểm nghiệm."

Không có cách nào khác sao, chúng trưởng lão lại rơi vào trâm mặc, cuối cùng có một vị trưởng lão ở trong đó đã lên tiếng.

"Ai, cứ để bọn họ chạy đi, hiện giờ những gì chúng ta có thể làm cũng chỉ có nhiêu đó." "Đúng vậy."

"Đúng rồi, lấy ít Linh Tuyền tới đây, có khát nước thì có cái mà uống."

"Ta lập tức đi sắp xếp."

Ngay sau đó, một đám đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất mang theo dáng vẻ vui mừng mà ở trong Liên minh Đan Sư chạy như điên.

Còn một đám trưởng lão của Liên minh Đan sư cũng chu đáo mà chuẩn bị Linh Tuyền và thức ăn, bọn họ sợ các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất chạy đói, chạy khát thì còn có cái mà ăn với uống.

Về phân đám người Thánh chủ Dao Trì và Thánh chủ Vân La, lúc này bọn họ cũng đã biết rõ được nguyên nhân của vấn đề.

Sau đó bọn họ ngôi vây quanh ở bên nhau, sắc mặt cũng lộ ra vẻ bất lực mà nói.

-Hiện tại làm sao bây giờ?”

"Hiện tại cũng chỉ có thể giữ bọn hắn lại trước. Không phải bên phía Liên minh Đan Sư đã nói rồi sao, nhiều nhất là một ngày, sau đó mọi chuyện sẽ trở lại bình thường."

"Ai, cũng khổ cho Thánh địa Đạo Nhất rồi."

"Đều là vì chiến thắng mà ra."

"Nhưng hiện tại thì tốt rồi, lúc này có đan dược này trong tay, cho dù về sau chúng ta có gặp phải Thánh địa Bất Tử thì cũng đã có biện pháp ứng đối."

Thạch Thanh Phong mở miệng nói, nhưng hắn vừa mới nói ra những lời này, tất cả mọi người có mặt đều rơi vào im lặng.

Sau đó nguyên một đám đều lộ ra sắc mặt cổ quái, chẳng lẽ chúng ta cũng muốn ăn viên đan dược này sao?

Không biết vì sao, trong lòng của bọn họ bất giác run lên, sợ cái này không tốt đâu, dù sao trên đời này vẫn còn rất nhiều người bọn họ cần phải quan tâm.
Bình Luận (0)
Comment