Chương 924: Gọi hoa khôi của ngươi ra đây.
Chương 924: Gọi hoa khôi của ngươi ra đây.Chương 924: Gọi hoa khôi của ngươi ra đây.
Chương 924: Gọi hoa khôi của ngươi ra đây.
Vốn tưởng rằng chính mình có thể thành công trốn ra khỏi trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất thì cũng tính là an toàn.
Nhưng mới đi được hông tới mấy bước, hai mắt của Tần Thanh đột nhiên mở to, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm vào một bóng người đang khiêu vũ với một con chó ở phía trước.
Quần áo trên người hắn... Không thể nhầm lẫn được, hắn là đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất.
Về phần ở trên tay của hắn còn đang gắt gao ôm lấy một con chó hoang, một người một chó... Không đúng, nói chính xác hơn là ở nơi đó đang có một người lộ ra vẻ hưng phấn mà nhảy nhót không thôi.
'Chuyện này... Mẹ nó còn chưa xong nữa sao..
Đã chạy ra tới đây rồi nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi sao?
Sắc mặt của Tần Thanh lập tức đen đại, sau đó không chút do dự mà thay đổi lộ trình, trực tiếp lựa chọn rời đi.
Nhưng phía sau lại truyền đến từng đợt chó sủa, trong tiếng sủa đó tràn đầy sự van xin, bất lực và tuyệt vọng.
Thật giống như đang câu xin Tân Thanh mau cứu nó, trong đôi mắt chó đó tràn đầy dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Tâm lý trong lúc này của con chó hoang đó thật đúng là đã rất tuyệt vọng rồi.
Rõ ràng là nó vẫn giống như trước đây, vẫn đang nằm ngủ thật tốt ở dưới mái hiên, nhưng đột nhiên lại bị người ta bế lên và không hiểu sao lại bắt đâu nhảy múa.
Nó là một con chó, làm gì biết khiêu vũ chứ?
Nhưng người này lại không hề quan tâm đến những thứ này, một hai là phải nhảy múa cùng. Đều mẹ nó sắp tới hai canh giờ rồi, không mệt sao?
Vấn đề là ngươi nhảy thì nhảy đi, nhưng thời gian này có phải là có chút dài rồi không? Đầu mẹ nó sắp nhảy tới hai canh giờ rồi, không mệt sao?
Dù sao con chó này cũng đã mệt đến mức thè đầu lưỡi ra, hồng hộc thở hổn hển rồi.
Nhưng Tần Thanh lại không thèm để ý đến lời cầu cứu của con chó hoang này, dưới ánh mắt tuyệt vọng và cái nhìn soi mói của con chó hoang này, nàng cư nhiên nhanh chóng rời đi.
Tiếp đó Tần Thanh lại phát hiện chính mình vẫn là nghĩ quá đơn giản rồi.
Không chỉ ở trong trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất, mà toàn bộ Thiên Hồng quan mẹ nó đều có đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, hơn nữa...
Ví dụ như một đường chỗ Tần Thanh đi ngang qua, nàng còn nhìn thấy một tên đệ tử đang lôi kéo hai con Yêu thú, bộ dạng này xem ra hẳn là đệ tử của Khống Thú Phong trong Thánh địa Đạo Nhất, về phần hai con Yêu thú đó, có lẽ là linh sung của hắn.
Tuy nhiên, con hàng này mẹ nó cư nhiên lại lôi kéo linh sung của mình kết bái.
"Ba người ngươi và ta mới quen đã thân, hôm nay có thể nguyện cùng ta kết làm huynh đệ khác họ, từ nay về sau sẽ sống chết có nhau."
Chỉ thấy tên đệ tử này lộ ra vẻ mặt chân thành nói ra, còn hai con linh sủng kia nghe thấy chủ nhân nhà mình nói như vậy thì càng cảm động đến mức nước mắt lập loè.
Chủ nhân của chúng nó muốn cùng chúng nó kết bái, muốn trở thành huynh đệ khác họ với chúng nó.
Nhìn vào ánh mắt chân thành và rực lửa của chủ nhân, hai con linh sủng này gật đầu thật mạnh rồi nói.
“Ta nguyện ý.'
"Tốt, vậy hôm nay bọn ta sẽ... sẽ ... Sẽ phát thệ với tượng tiên, từ nay về sau kết làm huynh đệ khác họ."
Cái tên đệ tử này nhìn xung quanh một vòng, vừa hay nhìn thấy Tân Thanh đang đi tới, còn Tần Thanh ngay khi cảm nhận được ánh mắt của đối phương thì cũng đã dừng bước lại, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng cuối cùng, tên đệ tử này không có ra tay, ngược lại là mở miệng kêu một tiếng tượng tiên.
Cuối cùng, Tần Thanh bị cưỡng ép trở thành tượng tiên.
Mà ở trước mặt của nàng, một người và hai linh sủng cung kính quỳ ở trên mặt đất, sau đó hướng về phía nàng làm ra một trận ba quỳ chín lạy, trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói.
"Tiên tử tại thượng, hôm nay Trần Mãnh ta..."
Vừa nói, hắn vừa đưa ánh mắt nhìn về phía hai con linh sủng ở bên cạnh, hai con linh sủng này cũng rất thông minh, lập tức hiểu ý của chủ nhân nhà mình mà vội vàng cao giọng quát.
"Đại Ngưu ta."
“Nhị Hùng ta.”
"Nguyện kết làm huynh đệ dị tính, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, từ đây đối xử chân thành, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, sống chết có nhau."
Ngay lập tức, một người và hai con thú ôm chặt lấy nhau khóc lóc thảm thiết.
"Đại ca, nhị ca."
"Đại ca, tam đệ."
“Nhị ca, tam đệ." Về phân Tần Thanh, sắc mặt của nàng đã đen như đáy nồi, thừa dịp bọn ho không chú ý mà lập tức bỏ chạy.
Mẹ nó một đám bệnh tâm thần, còn cùng linh sủng của chính mình kết bái, ngươi muốn làm thượng thiên hay là sao.
Giờ này khắc này, Tần Thanh chỉ có đúng một cái ý niệm ở trong đầu, đó chính là phải nhanh chóng trở ve Thánh địa Dao Trì.
Toàn bộ Thiên Hồng quan đều tràn ngập kẻ điên đến từ Thánh địa Đạo Nhất, chỉ có tông môn của mình mới là nơi an toàn nhất.
Nghĩ như vậy, dọc theo đường đi, Tân Thanh đã dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm* thành công quay trở vê Thánh địa.
Nhìn trụ sở của Thánh địa Yêu Trì ở trước mắt, Tân Thanh lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của Thánh địa.
Vẫn là Thánh địa của chính mình tốt nhất, Thánh địa nhà mình vĩnh viên là nơi an toàn nhất.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Tân Thanh treo một nụ cười sống sót sau tai nạn mà sải bước tiến vào trụ sở của Thánh địa Dao Trì.
Vốn tưởng rằng hết thảy đều đến đây là kết thúc, nhưng vừa mới bước vào trụ sở, lúc đi ngang qua phòng khách chính, Tân Thanh đã nghe thấy thanh âm của nam nhân ở bên trong.
Vì tò mò mà nàng đã nhìn thoáng qua.
Nhưng chính vì cái liếc mắt này đã khiến cho nụ cười tươi rói ở trên gương mặt của Tần Thanh cứng đờ, tâm tình vừa mới chuyển biến tốt của nàng lại đột nhiên rơi xuống đáy cốc.
Chỉ thấy trong phòng khách chính, Thánh chủ và một đám trưởng lão của chính mình đều ở nơi đó, mà ở trên ghế Thánh địa, Hồng Tôn, Thanh Thạch, Thạch Tùng, Điền Nông, một đám phong chủ và trưởng lão của Thánh địa Đạo Nhất đang tê tụ một đường.
Thậm chí Hồng Tôn còn lộ ra vẻ mặt tươi cười mà nhìn về phía Thánh chủ Dao Trì nói.
"Tú bà, còn không mau gọi hoa khôi của nhà các ngươi ra đây, lại đến mấy cái bình rượu ngon, mau chút, tiền sẽ không thiếu của ngươi đâu."
Về phần Thánh chủ Dao Trì, mặc dù đang mang mạng che mặt, nhưng thân thể lúc này đang khẽ run rẩy, từ đó có thể thấy được tâm tình lúc này của nàng.
Còn có cái tên Thanh Thạch ở bên cạnh kia, một bộ say khướt, mồm miệng không rõ nói.
"Đến ấn chân trước đi."
Giờ phút này Tần Thanh thực sự là không thể nhịn được nữa, tại sao đến tận nơi này rồi mà vẫn có người của Thánh địa Đạo Nhất chứ?
"Không hổ danh là Câu Lan của Trung Châu, ngươi mau nhìn chất lượng này đi, quá đúng là không tệ mà.' "Vẫn là nhờ có Hồng Tôn sư đệ, vê phương diện này thì hắn chính là người trong nghề."
"Ha ha, khách khí, khách khí quá rồi. Tú bà đâu, còn đứng thất thần làm gì, mau bưng rượu ra đây."
Theo mấy lời bông đùa của mấy người Hồng Tôn, ngay cả Thánh chủ Dao Trì cũng không thể chịu đựng được nữa, trong miệng lập tức lạnh giọng quát.
“Ném ra ngoài cho ta.'
Mẹ nó đám người này thật đúng khinh người quá đáng, mạc danh kỳ diệu xông tới không nói, còn một ngụm một tiếng câu lan.
Ngay từ lúc ban đầu, Thánh chủ Dao Trì còn chưa kịp phản ứng là đang xảy ra chuyện gì, nhưng theo lời nói của đám người Hồng Tôn, khiến cho nàng toàn thân choáng váng.
Bọn gia hỏa này lại dám coi Thánh địa Dao Trì của nàng làm thành Câu Lan.
Mở miệng một tiếng là dâng rượu, mở miệng một tiếng là tú bà, mở miệng một tiếng là hoa khôi, mẹ nó thật đúng là khinh người quá đáng.
Đã là như vậy thì nàng thân là Thánh địa Dao Trì sao có thể chịu nổi cái khẩu khí này.
Mắt thấy thoại âm của mình vừa rơi xuống, một đám trưởng lão ở bên cạnh cũng không có động tĩnh, khiến cho Thánh chủ Dao Trì nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không nghe thấy lời của ta sao?"
Đối với cái này, một đám trưởng lão cấp Đại Thánh đều lộ ra vẻ mặt khó xử nói.
"Thánh chủ, cái này ... Có cần suy xét thêm một chút nữa không, dù sao bọn họ cũng là phong chủ và trưởng lão của Thánh địa Đạo Nhất, chúng ta hãy làm vậy..."
"Ta nói là quăng ra ngoài, đến lúc đó ta sẽ tự mình giải thích với Tê Hùng."
"Cái này...
"Tú bà, hoa khôi đâu, sao còn chưa tới?”
“Quăng ra ngoài cho ta.
Thấy Thánh chủ Dao Trì thực sự tức giận rồi một chúng các trưởng lão cũng không còn cách nào khác đành phải cưỡng ép ném đám người Hồng Tôn ra ngoài.
Cũng may là đám người Hồng Tôn không có chống cự, cho nên song phương không có bạo phát xung đột.
Sau khi tiễn đám người Hồng Tôn đi, Thánh chủ Dao Trì mới cắn răng chuẩn bị đi tìm Tề Hùng, một mặt là muốn tra hỏi hắn, mặt khác là muốn giải thích một chút.
Nhìn thấy Thánh chủ Dao Trì chuẩn bị rời đi, Tân Thanh vội vàng nói.
"Thánh chủ, ngươi..."
"Có việc trở về lại nói." Chỉ tiếc là Thánh chủ Dao Trì không cho Tần Thanh có cơ hội lên tiếng, sau khi vứt xuống một câu nói như vậy thì đã trực tiếp biến mất tại chỗ.