Chương 923: Cục diện cửu tử nhất sinh.
Chương 923: Cục diện cửu tử nhất sinh.Chương 923: Cục diện cửu tử nhất sinh.
Chương 923: Cục diện cửu tử nhất sinh.
Nhìn đoản đao được đưa tới trước mặt mình, Tần Thanh cũng một đầu dấu chấm hỏi, ba đao sáu động là cái gì vậy?
Về phần đám đệ tử Huyết Đao Phong này, nguyên một đám còn đang hưng phấn hò hét.
"Sư huynh cố lên."
“Sư huynh uy vũ."
“Còn mời sư huynh dùng đao."
Ta dùng con mẹ nó, ngay khi Tần Thanh nhìn thấy chuôi đoản đao đang tỏa ra ánh sáng lạnh lão um tìm này, khiến cho cả người của nàng đều không tốt.
"Ta ... Ta không biết."
Nước mắt của nàng đã sớm đảo quanh ở trong hốc mắt rồi, nàng mẹ nó học qua cái chiêu ba đao sáu động này từ khi nào vậy?
Hơn nữa, tự mình thọc mình này không phải là bị tâm thần thì là cái gì, hơn nữa nàng cũng không bị điên.
Nhưng cái tên đệ tử của Huyết Đao Phong này lại không chịu buông tha, mắt thấy Tần Thanh không muốn động thủ, cái tên đệ tử cầm đầu này dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sau đó lộ ra vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta hiểu rồi, sư huynh."
"Ngươi hiểu gì?"
"Ta biết sư huynh muốn chúng ta động thủ, cảm thấy chúng phải cũng phải có ý thức tham gia đúng không?”
"Đúng cái con khỉ"
"Chư vị sư huynh đệ, sư huynh đây là muốn chúng ta tự mình trải nghiệm. Sư huynh cao thượng, chúng ta cũng không thể cô phụ lòng tốt của sư huynh được. Nhớ kỹ, lúc ra tay nhất định phải tàn nhẫn."
"Sư huynh cao thượng."
"Sư huynh yên tâm, sư đệ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình."
“Ta cũng vậy."
Tần Thanh thật sự nhịn không được nữa rồi, ngươi nghe một chút là đang nói cái gì đi, ta mẹ nó khi nào có cái ý định này? Hơn nữa, ta cũng không phải là sư huynh của các ngươi.
Nói xong, đám đệ tử của Huyết Đao Phong này cam đao đi tới, sau khi nhìn thấy bọn họ muốn dao trắng đâm vào dao đỏ như vậy khiến Tần Thanh gấp muốn chết.
Nếu cái này đến thêm một chút nữa thì còn thảm khốc đến mức nào. Lúc này cũng không để ý tới chuyện gì khác mà trực tiếp động thủ, cũng may đám de tử Huyết Đao phong này đều là đệ tử ngoại môn và nội môn, cho nên hoàn toàn không phải là đối thủ của Tân Thanh.
Mà Tần Thanh nàng cũng không hạ tử thủ, chỉ đánh ngã một đám người té xuống đất, sau đó cũng không quay đầu mà lại bỏ chạy.
Không thể ở lại được nữa, tuyệt đối không thể ở lại lâu hơn được nữa, ta muốn trở về tông môn, ta phải trở vê Thánh địa Dao Trì, Thánh địa Đạo Nhất này quá nguy hiểm rồi.
Một đường không dám dừng lại bất kỳ điểm dừng nào, ngay cả khi gặp phải đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đều là có thể tránh thì tránh.
Thật vất vả lắm mới có thể rời đi an toàn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này nàng lại gặp được Tề Hùng.
"Tiêu đời rồi."
Nhìn thấy Te Hùng đang ngồi xổm ở phía trước, phản ứng đầu tiên của Tần Thanh chính là coi như xong.
Nếu gặp được đệ tử bình thường, Tan Thanh còn có biện pháp ứng phó, nhưng mẹ nó tu vi của Te Hùng là Đại Thánh đấy.
Nếu hắn phát điên, chính mình còn có biện pháp nào khác sao?
Trong đầu của nàng hiện ra vô số biện pháp, nhưng mỗi một loại đều không có tác dụng, cho nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Te Hùng đang ngồi xổm ở phía trước mình.
Hơn nữa, còn không đợi Tần Thanh có động tác gì, Tê Hùng giống như đã cảm nhận được sự hiện diện của nàng, cho nên đã đột nhiên quay đầu lại.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Tề Hùng, trong lòng của Tần Thanh lập tức trầm xuống tận đáy cốc, chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự phải viết di chúc ở đây rồi sao?
Tuy nhiên, mối nguy hiểm như trong dự đoán của nàng lại không xuất hiện, sau khi nhìn thấy Tần Thanh, Tề Hùng lại vẫy tay với nàng.
"Tới đây."
"Ha2"
Không còn cách nào khác, Tần Thanh chỉ có thể cắn răng đi tới, theo hiệu lệnh của Te Hùng, Tần Thanh đành phải thành thật ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.
Sau đó hai người ngồi xổm ở dưới gốc cây rồi cứ như vậy mà nhìn lấy dưới gốc cây...
Nhìn thứ gì vậy? Tần Thanh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, sau đó lại theo ánh mắt của Tề Hùng lại nhìn lại, trong lòng tràn đây nghi hoặc, đây là đang nhìn cái gì vậy?
Nhưng Tề Hùng cho đến nay cũng không có hành động gì đặc biệt kỳ lạ, khiến Tân Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng tự mình an ủi. "Đúng vậy, dù sao tui vi của Tề tông chủ cũng là Đại Thánh. Làm sao có thể xảy ra chuyện?"
Te Hùng chắc là bình thường, nghĩ tới đây, lá gan của Tần Thanh cũng không tự chủ mà lớn lên, sau đó chủ động hỏi thăm Tề Hùng.
"Tề tông chủ, Thánh địa Đạo Nhất đây..."
'Suyt, đừng nói chuyện.'
Hả?
Nàng vốn định dò hỏi một chút vê chuyện đang xảy ra ở bên trong Thánh địa Đạo Nhất, nhưng lời chưa kịp nói xong thì Tê Hùng đã làm ra động tác im lặng.
Tần Thanh thấy thế tự nhiên không dám lên tiếng.
Sau đó chỉ có thể ngoan ngoãn ngôi xổm ở nơi đó, nhưng sau một lúc lâu, Tê Hùng hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào, ánh mắt cứ nhìn thẳng xuống mặt đất dưới gốc cây.
Tần Thanh thấy thế thì trái xem phải xem, nhưng vẫn không nhìn ra chỗ nào kỳ lạ, còn không phải chỉ là một đàn kiến thôi sao.
Cái thứ đồ chơi này thì có gì đáng xem?
Sau một khoảng thời gian im lặng, Tần Thanh nhịn không được lại hỏi một câu.
"Tề tông chủ, ngươi đây là..."
"Suyt, ý chí của Thiên Đạo không thể can thiệp vào sinh hoạt của chúng sinh."
Hả?
Những lời này vừa nói ra, khiến cho Tần Thanh lộ ra vẻ mặt chấn kinh, sau đó trừng đến căng tròn mà nhìn về phía Tê Hùng.
Ngươi nói cái gì? Ngươi mới vừa nói cái gì? ý chí của Thiên Đạo sao?
Tần Thanh chỉ cảm thấy toàn thân tê ran, tại sao ngay cả ý chí của Thiên Đạo cũng ra tới luôn rồi, ngay sau đó lại nhìn ve phía Tê Hùng đang lộ ra vẻ mặt lãnh đạm, rồi lại nhìn con kiến ở trên mặt đất, cuối cùng trong đầu của Tần Thanh cũng chợt lóe lên một loại ý nghĩ không thể tin được.
Mẹ nó không thể nào...
Chẳng lẽ Tề Hùng vẫn luôn coi đàn kiến là ý chí của Thiên Đạo sao, sau đó lại coi bọn con kiến ở trên mặt đất này thành chúng sinh vạn tộc?
Cái này làm sao có thể, trừ phi là đầu óc có bệnh, dù sao hắn cũng đường đường là Thánh chủ của Thánh địa, Đại Thánh...
Ngay tại lúc Tân Thanh lắc đầu không chịu tin thì Te Hùng đã lên tiếng.
"Thân là ý chí của Thiên Đạo thì phải biết công chính và không được phép tùy ý can thiệp vào chuyện của chúng sinh vạn tộc." "Chúng sinh đều có mệnh số, sống hay chết đều là vận mệnh được chú định. Thân là ý chí của Thiên Đạo thì phải đảm bảo sự vận hành của thế giới..."
Tần Thanh thực sự bị làm cho phát điên rồi, cái này, cái này, cái này... Trên đời này tại sao lại có người tự coi mình thành ý chí của Thiên Đạo rồi.
Ngay cả Tề Hùng cũng không bình thường, khiến Tần Thanh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng còn không đợi nàng có động tác gì thì Te Hùng lại đột nhiên quay đầu, sau đó lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng rồi nói.
"Ngươi thân là pháp tắc của thế giới, những điều này ngươi cũng cần phải hiểu, biết không?”
"Pháp tắc của thế giới? Người nào? Ta sao?"
Nghe thấy lời này, Tân Thanh mở to hai mắt, sau đó chỉ vào mình rồi lộ ra vẻ không thể tin được.
Về phần Tề Hùng thì hắn lại thất vọng thở dài, lắc đầu nói.
"Ai, ngươi vẫn là trời trẻ, còn cần tôi luyện thêm."
Được rồi được rồi, mạc danh kỳ diệu chính mình lại trở thành pháp tác của Thiên Đạo, còn Tê Hùng là ý chí của Thiên Đạo, thế mà hắn còn lộ ra vẻ trong lòng tràn đầy thất vọng về chính mình.
Tần Thanh đã không biết nên nói cái gì nữa, nhưng khát vọng sống sót mãnh liệt vẫn khiến nàng cái khó ló cái khôn, sau đó vội vàng nói.
"Thiên Đạo tại thượng, ta quả thật là khuyết thiếu tôi luyện, cho nên ta mới cố ý ra ngoài tôi luyện một phen, cũng muốn đề thăng chính mình cho thật tốt."
Bản thân nàng chắc chắn không thể lấy cứng đối cứng với Te Hùng được, cho nên chỉ có dùng trí mới thắng được.
Lời này vừa nói ra, Tê Hùng quả nhiên có phản ứng, chỉ thấy hắn vui vẻ gật đầu.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt. Nếu ngươi đã có ý định này thì cứ việc đi, nhưng nhớ kỹ, không được tùy tiện can thiệp vào chuyện của chúng sinh."
"Thiên Đạo yên tâm, ta có thể đi được rồi đúng không?”
"Đi đi, nhớ kỹ những gì ta đã nói."
"Vâng."
Tần Thanh thấy thế thì vội vàng đứng dậy, sau đó bỏ chạy trối chết, cuối cùng thì nàng cũng có thể rời khỏi trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất.
Ngay khi bước ra một bước khỏi trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất kia, toàn thân của Tần Thanh cũng không tự chủ được mà thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng đã an toàn, sau chuyến đi này, Tần Thanh thiếu chút nữa là đã cho rằng hôm nay chính mình phải viết di chúc ở đây rồi.
Mặc dù nàng cũng đã đi qua không ít cấm địa để rèn luyện, nhưng giờ này khắc này, ở trong lòng của Tần Thanh cảm thấy không có bất kỳ một cái cấm địa nào có thể so sánh với Thánh địa Đạo Nhất này, nơi chết tiệt này quả thực mẹ nó chính là tử địa.
Sau khi liếc mắt nhìn chằm chằm vào Thánh địa Đạo Nhất ở phía sau lưng, Tân Thanh cũng không dám dừng lại mà nhanh chóng rời đi.