Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 232 - Chương 922: Đường Lánh Nạn Của Tần Thanh.

Chương 922: Đường lánh nạn của Tần Thanh. Chương 922: Đường lánh nạn của Tần Thanh.Chương 922: Đường lánh nạn của Tần Thanh.

Chương 922: Đường lánh nạn của Tân Thanh.

Một giây trước còn tình chàng ý thiếp, nhưng ai biết là ngay trong giây tiếp theo đã lộ ra bộ dạng thâm cừu đại hận như thế.

Đối mặt với Từ Kiệt lại cầm kiếm lao tới, Tân Thanh lập tức không chút do dự mà quay người bỏ chạy.

Nàng coi như là đã thấy rõ, tên chó chết này thực sự muốn giết chết nàng, nếu không phải là nàng phản ứng nhanh thì hai kiếm phía trước kia, đoán không chừng hôm nay chính mình thực sự phải đi viết di chúc ở đây rồi.

Cho nên nàng không nói hai lời mà tông cửa xông ra, nhưng mới vừa ra tới cửa viện thì đã nghênh diện nhìn thấy Triệu Chính Bình đang di tới.

Nhìn thấy Triệu Chính Bình, trên mặt của Tần Thanh lộ ra một tia vui mừng.

Bởi vì bản thân có mối quan hệ với Từ Kiệt, cho nên Tân Thanh đương nhiên là có quen biết với Triệu Chính Bình, cũng biết Triệu Chính Bình là đại sư huynh của Từ Kiệt, cho nên lúc này, Tần Thanh không cần suy nghĩ nhiều mà đã lập tức hướng về phía Triệu Chính Bình kinh hô.

"Đại sư huynh, cứu ta."

Nàng vừa hô vừa lao về phía Triệu Chính Bình.

Nhưng có điều mà Tần Thanh không biết, vào lúc này, nàng ở trong mắt của Triệu Chính Bình nghiêm chỉnh biến thành một tên Ma tu.

Nhìn thấy một tên Ma tu đang giương nanh múa vuốt lao về phía mình như vậy, sắc mặt của Triệu Chính Bình lập tức phát lạnh, sát ý trong mắt cũng hội tụ.

"Hả?"

Cảm nhận được sự biến hóa ở trong ánh mắt của Triệu Chính Bình, Tan Thanh vốn đang thở phào nhẹ nhõm lại đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

"Không thể nào..."

"Ma tu lớn mật, dám ngang nhiên tự tiện xông vào Thánh địa Đạo Nhất chúng ta, thật đúng là to gan lớn mật, chết cho ta."

Vừa mới phát lên một cái ý niệm ở trong đầu như vậy, Triệu Chính Bình đã lập tức câm trường kiếm ở trong tay rồi vọt lên.

Quả nhiên, mẹ nó lại là như vậy.

Hiện tại thì hay rồi, phía trước có sói, phía sau có hổ, đối mặt với sự vây công trước sau của Triệu Chính Bình và Từ Kiệt, Tân Thanh cảm thấy cả người đều không được tốt.

Tại sao lại thành ra như vậy?

Có điều lúc này hiển nhiên không phải lúc để nghĩ đến những thứ này, đối mặt với Triệu Chính Bình đã vọt tới trước mặt và chém ra một kiếm, Tần Thanh chỉ có thể cực lực tránh né.

Nhưng hết lần này tới lần khác cứ đúng lúc này, Từ Kiệt ở phía sau cũng đã giết tới, trong miệng còn giận dữ hét lên.

"Yêu nghiệt to gan, dám làm loạn đạo tâm của ta, chết cho ta."

"Ma tu lớn mật, hôm nay không thể để ngươi sống sót rời đi."

Đối mặt với sự vây công trước sau của hai kẻ điên này, trong mắt của Tần Thanh đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Nghĩ lại từ lúc nàng bước vào con đường tu luyện cho đến nay, mặc dù phải trải qua nguy cơ sinh tử không ít.

Nhưng mỗi một lần hiểm nguy trùng trùng, Tần thanh đều có thể sống sót vượt qua.

Nàng vốn cho rằng, cho dù ngày sau bản thân có bỏ mình thì cũng phải chết trên chiến trường.

Nhưng nàng lại tuyệt đối không ngờ rằng, kết cục cuối cùng của bản thân lại chết ở trên tay đạo lữ nhà mình.

"Mạng của ta xong luôn rồi."

Nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, mặc dù chính mình không biết tại sao Triệu Chính Bình và Từ Kiệt lại lên cơn điên, nhưng cùng lúc đối mặt với cả hai người bọn hắn như vậy, Tần thanh vẫn tự mình hiểu lấy.

Chỉ là chờ đợi hồi lâu vẫn không có công kích nào dừng ở trên người của mình, hơn nữa bên tai còn vang lên tiếng đánh nhau là như thế nào?

Nàng mang theo sự nghi ngờ mà mở to hai mắt nhìn, nhưng vừa liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Triệu Chính Bình và Từ Kiệt đang ở bên nhau chiến đấu quyết liệt.

"Ma tu lớn mật, chết cho ta."

"Nghiệp chướng, chớ có càn rỡ.'

Hả?

Nhìn thấy hai người đột nhiên đánh nhau như thế, Tần Thanh lập tức lâm vào mộng mi, chuyện gì đây? Tại sao hai người này lại đánh nhau rồi?

Nhưng trước mắt cũng coi như là đã tránh được một kiếp và nhặt về một cái mạng, cho nên Tần Thanh nàng cũng không dám ở lại đây nữa mà lập tức nhân cơ hội này trốn chạy.

Hai người này rõ ràng là không thích hợp, về phần nguyên nhân là gì thì tạm thời vẫn chưa biết, nhưng hiện tại giữ được mạng mới là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác để sau này rồi hãng nói.

Dọc theo đường đi chạy qua nhiều đường như điên, nhưng sau khi thật vất vả lắm mới ra một khoảng cách lớn, nhưng Tần Thanh vừa mới rẽ vào một góc thì đã nhìn thấy một đám đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, tay cầm phù trận, sau đó...

Mẹ nó thế mà lại dùng phù trận để công kích chính mình.

"Đây là... Đệ tử của Long Tượng phong..."

Nhìn một đám đệ tử của Long Tượng phong đang tự mình hại mình ở trước mặt đây, Tần Thanh lại cảm thấy toàn thân tê dại, tự mình dùng phù trận lên chính mình, cái đám này bị bệnh sao?

Cái này còn chưa tính, một tên đệ tử ở trong đó đột nhiên thấy Tân Thanh, sau đó thần sắc ở trong mắt lập tức biến đổi.

Tần Thanh thấy vậy thì thầm nghĩ không tốt, đừng nói là lại đến chỗ này đấy?

Nhưng lần này vận khí của nàng cũng coi như là không tệ, tên đệ tử Long Tượng phong này không có trực tiếp động thủ, mà lại bước nhanh về phía trước, sau đó nở nụ cười rồi nói.

"Sư đệ, sao ngươi lại lười biếng như vậy, mau đến đây cùng chúng ta luyện thể đi, thiên lôi gì đó của hôm nay cũng không tệ đâu, đừng để lãng phí."

Thiên lôi? Thiên lôi gì?

Tần Thanh lập tức bị tên đệ tử này chỉnh ngốc luôn rồi, hiện tại vạn dặm không mây, thiên lôi lấy đâu ra?

Thẳng cho đến khi cái tên đệ tử ở trước mặt này lấy ra một tấm Thiên Lôi phù tứ phẩm ra, khiến cho Tần Thanh tê cả da đầu.

"Tới đi sư đệ, sư huynh vì ngươi mà dẫn động thiên lôi."

"Đợi một chút..."

"Sư đệ tiếp lôi."

"Chết tiệt..."

Hoàn toàn không cho Tân Thanh có cơ hội nói chuyện, chỉ thấy cái tên đệ tử của Long Tượng phong trực tiếp kích phát phù triện, sau đó một đạo lôi điện hung hăng đánh thẳng về phía Tần Thanh.

Vừa nhìn thấy đạo lôi điện này ập tới, toàn thân Tần Thanh đã lập tức tê rần.

Sau khi cứ thế mà đến đón lấy một đạo thiên lôi phúc, quần áo ở trên người của nàng đều bị cháy khét, làn da cũng trở nên đen sì.

Cũng may là nàng cũng có mấy phần thực lực, nếu không thực sự là sẽ bị một lôi này đánh chết rồi.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, theo lôi đình giáng xuống, cái tên đệ tử của Long Tượng phong này lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai này mà lấy ra một đạo Thiên Lôi phù khác.

Sau đó đối phương còn không chút do dự mà trực tiếp hướng về phía Tân Thanh nói một câu.

"Sư đệ làm tốt lắm, lại tiếp một lôi."

Còn tới? Tân Thanh thấy thế thì cũng không tự chủ được mà lui về phía sau nửa bước, hôm nay cái đám Thánh địa Đạo Nhất này bị làm sao vậy? Mẹ nó ngay cả một người bình thường cũng không có?

Mắt thấy con hàng này lại muốn phát động tấm Thiên Lôi Phúc này, dưới tình thế cấp bách, Tần Thanh đã vội vàng nói một câu.

"Thiên lôi tới rồi."

"Đến đây."

Nghe vậy, đệ tử của Long Tượng phong này lập tức quay người gam thét, một bộ tư thế ta đã chuẩn bị tốt để nghênh đón thiên lôi vậy.

Tần Thanh nhân cũng nhân cơ hội này mà xoay người một cái, sau đó chạy về một hướng khác.

Không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nàng tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại Thánh địa Đạo Nhất này nữa, hôm nay bọn gia hỏa này đều điên hết rồi.

Dọc theo đường đi, Tân Thanh chỉ nghĩ tới chuyện muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng hiện tại nơi này là trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất, bốn phía đều có thể thấy được các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất.

Tuy nhiên, bản thân nàng còn chưa chạy được bao xa thì ở phía đối diện lại gặp phải một đám đệ tử của Huyết Đao phong.

Mà lần này còn kinh khủng hơn nữa, chỉ thấy một đám đệ tử Huyết Đao phong, nguyên một đám cầm trường đao ở trong tay, ở nơi đó... Tự mình cắt xẻo mình.

'Sư huynh, ta đã thọc được mười tám đao.

"Mới có mười tám đao thôi, cho nên sư đệ ngươi cũng không thể kiêu ngạo như vậy được, Huyết Đao phong ta chơi cũng phải chơi đến khi bất tử thì thôi, cho nên ngươi nhất định phải siêng năng tu luyện, không ngừng nâng cao khả năng hồi phục của mình."

"Sư huynh nói đúng lắm, sư đệ xin thụ giáo, lời khen ngợi này sẽ dành cho ngươi sau khi bị chặt đầu sống lại."

"Sư đệ làm tốt lắm."

"Sư huynh ngươi nhìn đây."

Hả?

Nhìn thấy nguyên một đám đệ tử của Huyết Đạo Phong ruột rà chảy ròng và máu tươi phun tung toé, khiến cho Tần Thân trực tiếp ngơ ngẩn ngay tại chỗ, cái bọn gia hỏa này đang làm cái gì vậy? Nhất là cái tên đệ tử vừa mở miệng kia, ngươi mia nó tự mình nghe một chút chính mình đang nói gì đi?

Còn sống lại sau khi chặt đầu nữa? Ngươi tưởng mình là trưởng lão cấp Đại Thánh sao?

Mắt thấy tên đệ tử này chuẩn bị dùng dao chặt cổ mình, khiến cho Tần Thanh nhịn không được mà hét lên.

"Không được."

Cũng chính vì nghe được một tiếng này, một đám đệ tử của Huyết Đao Phong lần lượt quay đầu nhìn lại, sau đó nguyên một đám nhất thời lộ ra một nụ cười.

"Sư huynh ngươi tới rồi, tới tới, chúng ta đều đang tu luyện đây. Sư huynh đi vào vừa lúc, ngươi mau biểu diễn cho chúng ta xem cái chiêu ba đao sáu động kia là như thế nào đi?"

"Đúng vậy đúng vậy, cái chiêu ba đao sáu động kia của sư huynh, chúng ta vẫn luôn không học được, sư huynh uy vũ.”

"Sao còn đứng đó? Mau rút đao ra đi, cái chiêu ba đao sáu động kia của sư huynh không phải là thứ thường thấy đâu."

Hả?
Bình Luận (0)
Comment